.
._816__1" class="block_" lang="en">Trang 816# 1
Chương 1632: Ai là Diêm Vương
Chương 1632: Ai là Diêm Vương
Chương 1632: Ai là Diêm Vương
Thiên Diệp Ảnh Nhi đáp lại bằng cười nhạt, khẽ vuốt ngón tay quấn quanh ngàn vạn đường hắc mang nhỏ bé:
- Giết ta? Nếu chỉ dựa vào ngươi, cả đời này đều không làm được nha.
Ầm rầm!
Hắc ám lại phủ không, không gian đột nhiên sụp đổ, trong thế giới tối đen không ánh sáng, bên trong mắt của mọi người, thậm chí tâm hồn đều ấn ra vô cùng rõ ràng một con bướm đen đang bay múa.
- Đây... đây là...
Trong bóng tối truyền đến nhiều tiếng kinh ngâm.
Ánh mắt của Diêm Tam Canh xuyên qua hắc ám, nhìn lên trời cao, trong miệng phát ra tiếng nói nhỏ âm trầm thong thả:
- Vĩnh hằng điệp uyên. Thần Chủ cấp tám, có thể ép nàng đến mức độ này...
Cách đó không xa, sắc mặt của Phần Kiết Nhiên liên tiếp thay đổi, hắn đã nghĩ tới điều gì, theo bản năng thì thầm:
- Chẳng lẽ bọn họ là...
Diêm Tam Canh quay đầu:
- Kiết Nhiên đế tử, ngươi biết thân phận của bọn họ?
Phần Kiết Nhiên lắc đầu, không biết đang trả lời Diêm Tam Canh hay đang tự nói:
- Không, không phải là bọn họ. Không thể nào là bọn họ.
Diêm Tam Canh nhíu mày:
- Người ngươi chỉ, rốt cuộc là...
Uỳnh!
Một âm thanh rất nhẹ vang lên, lại cắn nuốt tất cả âm thanh khác. Bị thực lực của đối phương làm kinh hãi, hơn nữa thật sự nổi giận, huyền lực của ma nữ Yêu Điệp cuối cùng hoàn toàn phóng thích, ma nữ lĩnh vực chỉ thuộc về ma nữ thứ tư của Kiếp Hồn giới có tên là “Vĩnh hằng điệp uyên” hiện ra dáng vẻ chân thật đáng sợ của nó ở trên không Hoàng Thiên khuyết.
Trong đôi mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng chiếu ra cánh bướm khẽ múa, nàng cảm giác được ngũ cảm của bản thân đang cấp tốc nhạt đi, cảm giác cắn nuốt nảy sinh trong tâm hồn nàng, cũng cấp tốc lan tràn.
Sự tồn tại của máu ma đế khiến Thiên Diệp Ảnh Nhi có thể đối mặt với lực lượng Yêu Điệp mà không bại.
Nhưng có thể bù lại chênh lệch về huyền lực cũng không có nghĩa có thể bù lại chênh lệch về hồn lực!
Mà ma nữ thứ tư Yêu Điệp, chỗ cường đại nhất của nàng đó là hắc ám hồn lực!
Dưới điệp uyên, cảm giác áp bách linh hồn ngay mặt tới thậm chí vượt ra khỏi dự tính của Thiên Diệp Ảnh Nhi. Nàng trước kia có thể khống chế “Phạm hồn cầu tử ấn’, hồn lực mạnh có thể nghĩ, nhưng nàng hiện giờ đối mặt với Yêu Điệp khai hỏa toàn bộ hồn lực, trong nháy mắt đầu tiên, nàng đã biết bản thân không có khả năng ngăn cản.
Nàng thậm chí cảm giác được bản thân giống như bị cánh bướm cắn nuốt, có lẽ thật sự “Vĩnh hằng” đều không thể thoát ra.
Nhưng mà nàng lại không toàn lực thoát khỏi trước, thậm chí không hề chống đỡ, hắc ám huyền quan trên người ngược lại tụ lại toàn bộ lên trên Thần Dụ ở trong tay, nghênh đón thẳng Yêu Điệp mà đi.
- Hừ, ngu xuẩn.
Yêu Điệp khẽ lẩm bẩm một tiếng, thế tay với ánh mắt đồng thời biến hóa...
Mà trong khoảnh khắc khi vĩnh hằng điệp uyên sắp hoàn toàn trải rộng ra, cắn nuốt Thiên Diệp Ảnh Nhi, ở phía sau Thiên Diệp Ảnh Nhi, Vân Triệt đột nhiên giơ tay ra, nhẹ nhàng bâng quơ trảo một cái.
Như bị một lực lượng vô hình mãnh liệt khẽ động, tròng mắt khép hờ của Yêu Điệp chợt mở ra, mà huyền lực và hồn lực nàng bỏ ra cũng theo đó không khống chế được, trải rộng ra chính là một vĩnh hằng điệp uyên cực kỳ vặn vẹo, ma nữ lĩnh vực vốn hoàn mỹ không tỳ vết chẳng những uy lực chợt giảm, còn tràn ra hơn mười sơ hở lớn nhỏ không đều.
Cảm giác quỷ dị trong nháy mắt kia, còn có ma nữ lĩnh vực vặn vẹo không chịu nổi, Yêu Điệp chưa bao giờ trải qua. Mà cùng trong một khoảnh khắc, Thiên Diệp Ảnh Nhi vận sức chờ phát động bùng nổ lực lượng, một đường kim mang theo hắc ám đâm vào trong điệp uyên lĩnh vực, khiến ma nữ lĩnh vực vốn đáng sợ vô cùng... gần như dễ dàng trực tiếp bị xuyên thủng, sau đó đột nhiên xé rách.
Ong!
Cánh bướm gãy, lĩnh vực chấn động, phản phệ đột nhiên tới khiến toàn thân Yêu Điệp chấn động mạnh, trong lòng nàng kinh hãi không hiểu, nhưng ý chí của ma nữ lại khiến cho nàng không hề hoảng loạn, thế tay đột nhiên thay đổi, mạnh mẽ khép lực lượng lĩnh vực về, không lùi mà tiến tới, chợt chụp vào Thần Dụ mới vừa xé rách lĩnh vực.
Một tiếng trầm đục, Thần Dụ bị Yêu Điệp chụp chặt vào trong tay, nhất thời giống như kim xà bị nắm chặt bảy tấc, thần quang chợt âm u.
Xa xa, năm ngón tay của Vân Triệt lại nhẹ nhàng xé hư không.
Lực lượng xé rách vô cùng quỷ dị mới vừa rồi lại đánh úp lại trong một khắc này, lực lượng mà nàng cố gắng tập hợp vào trong tay lại đột nhiên thoát khỏi khống chế của nàng, đột ngột tan tá đi gần ba thành... Hơn nữa còn là không khống chế được vô cớ, tan tác vô cớ, rõ ràng như bị một quỷ vật không nhìn thấy không tiếng động gặm cắn rớt đi.
Xoẹt!
Lực lượng quỷ dị không khống chế được khiến Yêu Điệp không còn cách nào khống chế Thần Dụ, Thần Dụ thoát khỏi năm ngón tay của nàng, vung thẳng lên trên mặt nàng.
Xoẹt rẹt!
Không gian bị hung hăng xé rách, Yêu Điệp xoay thắt lưng, lấy một thân pháp kỳ dị lui nhanh mà đi, chỉ còn lại hơn mười sợi tóc màu đen bị đứt phấp phới trong bóng đêm.
Bóng dáng của Yêu Điệp hiện ra ngoài mười dặm, khoảnh khắc khi thân hình dừng lại, một tiếng vang nhỏ truyền đến, bên rìa mặt nạ của nàng nứt ra một vết rách nghiêng, cùng với một vết máu chậm rãi tràn ra.
Không khí triệt để ngưng kết, tất cả trái tim cũng đều gắt gao căng thẳng, không cách nào nhảy lên.
Bọn họ thấy được ma nữ lĩnh vực mới vừa trải rộng ra đã bị xé rách trong chớp mắt, thấy được máu ma nữ đỏ tươi như mặt trời đến đâm vào tâm.
Kể cả bản thân Yêu Điệp đều không nhớ được đã bao nhiêu năm rồi mình chưa hề bị thương nữa.
- Rốt cuộc là ai... rốt cuộc là ai?
Thiên Mục Nhất nhìn trên không, thì thào lẩm bẩm. Hắn thế mà lại tận mắt nhìn thấy ma nữ Yêu Điệp bị thương, đây là hình ảnh không thể tưởng tượng được, đủ để kinh thế dữ dội.
Không đụng chạm lên vết thương của mình, ánh mắt của Yêu Điệp xuyên qua từng tầng hắc ám, rơi vào trên người Vân Triệt.
So với Thiên Diệp Ảnh Nhi, Vân Triệt mới là người Yêu Điệp để ý nhất. Cho nên kể cả khi giao thủ với Thiên Diệp Ảnh Nhi, nàng vẫn có một phần lực chú ý khá lớn đặt ở trên người Vân Triệt.
Mà hai lần phát sinh dị trạng vô cùng quỷ dị kia, nàng đều đã nhận ra được thế tay của Vân Triệt thay đổi.
Nhưng mà cũng gần như chính là thế tya!? Không hề có bất cứ khí tức khác thường nào khác.
Cảm giác vừa rồi... đó là cái gì?
Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề cho nàng cơ hội thở dốc, một đường kim ảnh đã xé trời tới.
Hai người lại một lần nữa chiến với nhau, tai họa hắc ám lại đánh xuống Hoàng Thiên giới.
Lực lượng va chạm lúc trước, thế lực hai người ngang nhau. Nhưng giờ phút này, Yêu Điệp đã có phần tâm loạn, hơn nữa ma nữ lĩnh vực phản phệ, trong bóng tối, nàng lại dần dần bị Thiên Diệp Ảnh Nhi áp chế.
Vân Triệt yên lặng nhìn, ánh mắt không hề có tình cảm nhìn chằm chằm vào Yêu Điệp, vào một khoảnh khắc nào đó, ngón trỏ tay trái của hắn nhẹ nhàng chỉ xuống dưới.
Rầm!
Ngón tay Yêu Điệp quấn quanh ma quang với Thần Dụ của Thiên Diệp Ảnh Nhi chạm nhau, trong một chớp mắt vòng quanh hai người nổ tung hơn mười ám vực màu đen. Nhưng giằng co đáng sợ chỉ thuộc về Thần Chủ hậu kỳ này mới kéo dài không đến nửa giây, ngón tay Yêu Điệp đột nhiên rung động, lực lượng nàng bỏ ra thế mà lại đột nhiên tự dưng xuất hiện một chỗ trống.
Chỗ trống không lớn nhưng cũng khiến cho lực lượng của nàng lưu chuyển không khống chế được trong khoảnh khắc.
Biến cố như vậy, ở dưới thế lực ngang nhau, còn là trong ác chiến ở cấp bậc Thần Chủ không thể nghi ngờ là trí mạng. Sắc mặt Yêu Điệp còn chưa kịp thay đổi, Thần Dụ đã đột nhiên xé mở lực lượng của nàng, như một con rắn độc màu vàng bay tới, điểm chính xác vào ngực nàng.
Rầm ----
Như một ngôi sao màu tối đen nổ tung ở ngực Yêu Điệp, nàng như một con bướm bị gãy cánh, ở trong hắc ám phong bạo tung bay mà đi, mang theo một đường máu quét không nhìn thấy mà ghê.
Một lần này, nàng vô cùng rõ ràng cảm giác được, dị biến phát sinh đồng thời với ngón tay Vân Triệt xuất hiện một động tác rất nhỏ
Lần một... lần hai... lần ba... thật sự vẫn là trùng hợp sao?
Kia rốt cuộc là cái gì? Huyền khí cấp bậc thần di nào đó, không có khí tức?
Hoặc là yêu thuật!?
Mà nắm giữ được tất cả cũng không chỉ có một mình nàng, còn có một người khác.
Vù!
Trong lúc mọi người kinh hãi muốn chết, Diêm Tam Canh đột nhiên bay vút lên không trung, nhằm thẳng vào Thiên Diệp Ảnh Nhi, kèm theo một câu vô cùng âm trầm:
- Ta tới giúp ngươi.
Bóng dáng của Yêu Điệp khựng lại trên không trung, tay đè ngực, ngón tay nhỏ máu.
“Thần Dụ”, vũ khí thần lưu lại của Phạm Đế thần giới đông thần vực. Tên của nó, Yêu Điệp đã sớm biết đến, giờ phút này nàng vô cùng rõ ràng được sự đáng sợ của nó.
Nhưng nàng bị Thần Dụ gây thương tích lại không hề để ý đến thương thế, ngược lại toàn lực xoay người, lại chỉ Thiên Diệp Ảnh Nhi, cánh bướm phía sau chỉ trong giây lát đã quy về ngưng thực, một lần nữa trải rộng ra thần uy ma nữ, gần như không cảm thấy gầy yếu hơn vừa rồi nửa phần.
Vào lúc này Diêm Tam Canh cũng tới gần, một Thần Chủ cấp chín, một Thần Chủ cấp bảy, cùng tấn công Thiên Diệp!
Thiên Diệp Ảnh Nhi không lùi chút nào, trên tuyết nhan không hề nhìn thấy một chút thay đổi.
Luận về tu vi, Diêm Tam Canh kém Thiên Diệp Ảnh Nhi một tiểu cảnh giới, nhưng tự mình đối mặt, cảm giác áp bách lại trầm trọng đến để cho hắn hít thở không thông. Ít nhất kia cũng không phải áp chế nên có của kém một tiểu cảnh giới.
Chân mày hắn giật giật rất nhỏ, trao đổi ánh mắt trong khoảnh khắc với Yêu Điệp, khi tới gần Thiên Diệp Ảnh Nhi, thân thể hắn đột nhiên thay đổi, lại vượt qua bên người nàng, nhào thẳng tới Vân Triệt.
Vào lúc này lực lượng của Yêu Điệp cũng bùng nổ toàn bộ, chặt chẽ áp chế kiềm chế Thiên Diệp Ảnh Nhi, khiến cho nàng không hề rút được lực ngăn cản.
Thân là Thần Chủ cấp bảy, lại là đứng đầu ba mươi sáu diêm quỷ của Diêm Ma giới, trước hôm nay, Diêm Tam Canh tuyệt đối sẽ không tin tưởng lấy thân phận của mình tự đi động thủ với một Thần Quân cấp bảy.
Hôm nay hắn chẳng những ra tay, hơn nữa cực kỳ nhanh ngoan độc.
Không gian hơn mười dặm chớp mắt gần hơn, Vân Triệt trong tầm mắt đã gần trong gang tấc, Diêm Tam Canh trảo ra, năm ngón tay xòe ra xé mở một vết rách tối đen trong không trung.
Âm thanh không gian xé rách bén nhọn đến giống như xé rách màng tai đám đông thành vô số mảnh nhỏ, nhưng sắc mặt của Diêm Tam Canh lại xuất hiện cứng ngắc trong khoảnh khắc, bởi vì năm ngón tay của hắn chính là trảo vào khoảng không, phía sau chỉ có một tàn ảnh bị xé nát.
Sau ngạc nhiên ngắn ngủi đến có thể không đáng kể, phản ứng của Diêm Tam Canh nhanh như lôi đình ngoài chín tầng trời, bóng dáng chợt chuyển, vô cùng chuẩn xác chộp vào chỗ Vân Triệt mới vừa hiện thân.
Xoẹt rẹt!
Tốc độ, còn tiếng xé rách khủng bố hơn lúc nãy mấy lần, nhưng năm ngón tay của Diêm Tam Canh sờ tới vẫn chỉ có tàn ảnh vỡ vụn.
Sắc mặt của hắn thoáng thay đổi, trong đôi mắt thoáng qua chủ tử khí xám trắng.
- Thân pháp cao nhất, có lẽ còn tu đến cảnh giới cao nhất, làm cho người ta tán thưởng.
Diêm Tam Canh nhìn về phía trước, trong miệng thốt ra lời khen ngợi, hắn chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi vào vị trí Vân Triệt xuất hiện, cánh tay nâng lên, năm ngón tay lại nhẹ nhàng áp xuống dưới.
Một loạt tiếng kêu hoặc thê lương, hoặc ai oán, hoặc tuyệt vọng đột nhiên truyền đến từ không gian chưa bao giờ biết, giống như trăm ngàn cô hồn dã quỷ đang thét chói tai khóc lóc. Phía sau Diêm Tam Canh chậm rãi chiếu ra một bóng dáng khô lâu xám trắng, rõ ràng là một thây khô đã bắt đầu phong hóa, chỉ có đôi mắt chiếu ra quỷ quang không nên thuộc về người sống.
Cặp mắt đáng sợ kia từ giữa kẽ tay tập trung vào chỗ của Vân Triệt, âm thanh khàn khàn trong miệng khó có thể nghe rõ:
- Nào, để cho ta xem xem, một lần này ngươi lại né ra như thế nào.
Giọng nói vừa dứt, hắn đã nhằm vào Vân Triệt, tuy rằng tốc độ vẫn nhanh mạnh tuyệt luân, nhưng ngược lại đã chậm hơn lúc nãy rất nhiều.
Chính là, khoảnh khắc khi hắn dời thân, chung quanh vạn quỷ gào khóc, toàn bộ thế giới giống như bỗng nhiên biến thành một quỷ vực đáng sợ.
Mà ở trung tâm của quỷ vực, Vân Triệt như bị vạn quỷ quấn thân, triệt để không thể động đậy.
Vân Triệt có tu vi Thần Quân cấp bảy, hắn có thể nghiền áp Thiên Cô Hộc, đã đủ kinh thế, nhưng dù thế nào đều khó có khả năng chống lại Diêm Tam Canh một Thần Chủ cấp bảy. Ở dưới lực lượng tuyệt đối áp chế, thân pháp cường đại hơn nữa cũng sẽ rơi vào chê cười vô lực.
Diêm Tam Canh kéo một vết bụi thật dài, năm ngón tay chụp thẳng vào yết hầu của Vân Triệt. Cho đến gần tới mấy trượng, Vân Triệt vẫn không hề né ra... đương nhiên không thể động đậy.
Ngay khi Diêm Tam Canh xác định trong nháy mắt tiếp theo Vân Triệt sẽ rơi vào trong tay hắn, Vân Triệt trong mắt lại đột nhiên phóng đại.
Khí tức Thần Quân cảnh cấp bảy trong một khoảnh khắc lấy một biên độ khoa trương, khủng bố đến không thể lý giải nổi bùng nổ ở trước người hắn, nhưng hắn lại không kịp sinh ra khiếp sợ, một chút tàn ảnh đã xẹt qua bên cạnh hắn, chỉ ở chỗ sâu trong đôi mắt hắn ấn xuống một dấu vết màu son thoáng hiện trong khoảnh khắc nhưng lại thật lâu không tiêu tan.
Bóng dáng của Diêm Tam Canh khựng lại, tất cả âm thanh của thế giới cũng đều biến mất toàn bộ.
Cả người hắn khựng lại ở đó, sau đó chậm rãi cúi đầu... Một thanh kiếm khổng lồ, lóng lánh lên quang hoa màu son cũng không sáng ngời đâm vào ngực hắn, xuyên ra sau lưng hắn, đâm chọc qua thân thể hắn.
Thân thể Thần Chủ của hắn còn cứng cỏi hơn thiên cương thần thạch, còn có huyền khí hộ thân cảnh giới Thần Chủ, nhưng lại giống như không hề tồn tại.
- Ngu xuẩn.
Phía sau Diêm Tam Canh truyền đến giọng nói nhỏ khinh thường nhất mà cả đời này hắn được nghe.
Sau đó, thanh kiếm màu son tan biến trong tay Vân Triệt. Vân Triệt quay lưng về phía Diêm Tam Canh, từ đầu đến cuối đều không hề liếc nhìn hắn một lần.
Bị một thanh kiếm xuyên người, đối với một người có tu vi cao đến cảnh giới Thần Chủ mà nói cũng không phải là thương tổn trí mạng gì, thậm chí cả trọng thương cũng không được tính.
Nhưng mà Diêm Tam Canh vẫn cứng đờ ở đó, chỗ bị xuyên thủng trên thân thể không hề đổ máu, chỉ có một chút quang hoa màu son vẫn không tiếng động lóng lánh, không hề có dấu hiệu tán đi và nhạt dần.