.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1634" class="block_" lang="en">Trang 817# 2
Chương 1635: Thần nữ Ma hậu
Chương 1635: Thần nữ Ma hậu
Chương 1635: Thần nữ Ma hậu
Bắc vực Ma hậu, đây là danh hiệu mà kể cả ở cấp bậc cường giả của ba phương thần vực đông, tây, nam đều giống như sấm đánh bên tai, nhưng tên lại cực ít có người biết. Mà ở bắc thần vực, cho dù ở nơi kín đáo cũng chưa từng có ai dám gọi thẳng tên.
Trì Vũ Thập!
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đều chưa từng nhìn thấy nàng, tiếp xúc gì đều chưa từng có. Nhưng khi nàng hiện thân trong hắc vụ... Không, khoảnh khắc khi giọng nói của nàng truyền đến, cho dù là Vân Triệt hay Thiên Diệp, thậm chí đối với bất cứ một người nào của bắc thần vực đều sẽ trong khoảnh khắc đầu tiên hoàn toàn tin tưởng đó là bắc vực Ma hậu giáng xuống!
Một bước, hai bước, ba bước... ánh mắt của Vân Triệt dừng lại trên bóng dáng của nữ tử đang thong thả tới gần.
Không có một chút uy áp, kể cả một chút cảm giác áp bách đều không có.
Đến cấp bậc cảnh giới như của nàng, kể cả khí tức vô hình đều đã trừ khử, chính là tồn tại ở nơi đó, toàn bộ thế giới sẽ lấy làm chúa tể với trung tâm, hèn mọn với thần phục sẽ không chỉ trong ý chí với tín niệm, ở chỗ sâu nhất trong tâm hồn đều sẽ cấp tốc nảy sinh, không cách nào dừng lại.
Nếu không phải Thiên Diệp Ảnh Nhi có máu ma đế, hiện giờ đã khôi phục đến lực lượng Thần Chủ cấp tám, nàng chắc chắn sẽ nhận đến ảnh hưởng mức độ không nhỏ.
- Dám gọi thẳng tên của bổn hậu, các ngươi thật sự to gan đó nha.
Giọng nói của nàng lại truyền đến, chỉ trong nháy mắt đã khiến máu Vân Triệt đang lạnh cứng lại đột nhiên bốc lên.
Giọng nói đến từ nữ tử đáng sợ nhất bắc thần vực, vốn nên mang theo áp bách kinh hồn, lại giống như bi thương than thở u oán của thiếu phụ khuê phòng, giống như thiếu nữ uyển chuyển thì thầm ở gần bên tai. Hai tay của Vân Triệt hơi nắm lại, lúc đảo mắt, tròng mắt vẫn hoàn toàn u ám như trước:
- Ngươi cũng có thể gọi thẳng tên của ta.
Lúc bóng dáng nữ tử áo đen dừng lại, cách Vân Triệt chỉ có chừng ba bước, giống như hơi kinh ngạc với phản ứng của Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi, nhưng sau đó, nàng lại khẽ nở nụ cười:
- Hả? Vân Triệt, thật ra từ rất nhiều năm trước bổn hậu đã từng nghe nói tới tên của ngươi, thật là một hài tử tuấn tú đó.
Vân Triệt: “...?”
Dưới hắc ụ, một đôi mắt màu xám thong thả mà tùy ý lưu chuyển khắp toàn thân Thiên Diệp Ảnh Nhi, giọng nói vốn yêu mị lại trở nên mềm mại thong thả:
- Nhưng còn ngươi, Thiên Diệp Ảnh Nhi, không hổ là Phạm Đế thần nữ mà tất cả nam nhi thế gian đều thèm nhỏ dãi, dung mạo và dáng người này, khiến bổn hậu đều sinh lòng hâm mộ cực kỳ nha.
Ở dưới ánh mắt của Trì Vũ Thập, Thiên Diệp Ảnh Nhi lại có một cảm giác bị lột sạch quần áo, tùy ý vuốt ve, hơn nữa cảm giác này lại rõ ràng đến đáng sợ.
Nàng rõ ràng mang theo mặt nạ, nhưng ở dưới ánh mắt của Trì Vũ Thập lại giống như không hề tồn tại.
Giọng nói của Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh như băng mang uy, ánh mắt không hề có một chút tránh lui:
- Ta tên Vân Thiên Ảnh. Trì Vũ Thập, chúng ta cuối cùng gặp mặt. Một ngày này ta đã chờ mong rất lâu.
Trì Vũ Thập khẽ “Ủa” một tiếng, sau đó lại nhẹ nhàng tiến lên trước một bước, giống như lẩm bẩm tự oán:
- Các ngươi cướp man hoang thần tủy của bổn hậu, bắt nạt ma nữ của bổn hậu, còn luân phiên bất kính với bổn hậu. Các ngươi cứ muốn để bổn hậu giết các ngươi như vậy sao?
Khoảng cách chỉ có hai bước, một khoảng cách mà bất cứ kẻ nào đều không dám tưởng tượng. Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đều có thể cảm nhận được khí tức ôn nhuyễn đến từ nàng.
Nàng làm cho người ta không hề cảm thấy nguy hiểm gì, giống như kể cả một chút áp bách với tính công kích đều không có. Mà ma âm mị như tiên huyễn của nàng đủ để lập tức phá diệt tất cả ý chí của một nam nhân...
Nhưng Thiên Diệp Ảnh Nhi vĩnh viễn không có khả năng quên được, Trì Vũ Thập trước mắt là nữ tử năm đó lưu lại cho hai đại thần đế mạnh nhất đông thần vực một bóng ma hắc ám, cũng là người đáng sợ nhất đương thời trong nhận thức của Thiên Diệp Phạm Thiên.
Một bước nhẹ nhàng của Trì Vũ Thập khiến trong nháy mắt đầu tiên Thiên Diệp Ảnh Nhi gần như muốn lui về sau một bước, nhưng trong nháy mắt tiếp theo lại bị nàng cố gắng áp chế, mở miệng nói:
- Lấy khả năng của Trì Vũ Thập ngươi, muốn giết chúng ta đương nhiên không phải là việc khó gì. Nhưng ngươi lại vội ~ vàng ~ hiện thân như vậy đến đây, vì chuyện gì, trong lòng chúng ta đều biết rõ, cần gì phải nhiều một đống lời vô nghĩa vô dụng này chứ.
Trì Vũ Thập cười như không cười, đột nhiên giơ cánh tay, ngón tay nhẹ nhàng vạch về phía Vân Triệt.
Một tiếng vang nhỏ, không hề có bất cứ điềm báo trước và huyền khí dao động gì, không gian giới chỉ Vân Triệt mang trên tay thế mà lại trong nháy mắt xuất hiện ở trên tay Trì Vũ Thập.
Vân Triệt không hề phản ứng.
Trì Vũ Thập nhàn nhạt chăm chú nhìn, bàn tay mở ra.
Rắc!
Không gian giới chỉ trực tiếp dập nát, bên trong không gian sụp đổ hình thành một dòng xoáy không gian thật nhỏ, mà lòng bàn tay của Trì Vũ Thập lại xuất hiện một tinh mang không hề sáng ngời, lại thuần túy lạ thường.
Cùng lúc đó, một luồng khí tức tinh thuần lại nồng đậm đến không thể tưởng tượng nổi cấp tốc trải rộng ra, tinh lọc tất cả không gian chung quanh.
Khí tức của man hoang thần tủy!
Đó là một miếng man hoang thần tủy rất nhỏ bé, chỉ có kích cỡ chừng nửa móng tay ngón út. Trì Vũ Thập nheo mị nhãn lại:
- Chính là dùng thủ đoạn nhỏ này dẫn bổn hậu tới, thật sự rất xấu đó nha.
Ban đầu khi luyện chế man hoang thế giới đan, Vân Triệt cố ý kêu Hòa Lăng để lại một miếng man hoang thần tủy thật nhỏ.
Trên man hoang thần tủy có ấn ký linh hồn đặc thù năm đó Tịnh Thiên thần đế lưu lại, nó có thể bị kết giới vô trần ngăn cách, nhưng hiển nhiên không thể bị vật chứa không gian ngăn cách, bằng không, Phần Nguyệt thần đế kiêng kỵ Ma hậu cũng sẽ không thể cẩn thận như vậy.
Lấy cấp bậc của Thiên Độc châu, đặt man hoang thần tủy ở trong Thiên Độc châu mới có thể làm đủ ngăn cách hoàn mỹ tất cả, khiến Ma hậu không cách nào truy tung ấn ký linh hồn.
Nhưng Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi không cách nào hoàn toàn xác định một điểm này.
Mà với thực lực và tình cảnh khi đó của bọn họ, quả quyết không thể có tư cách ngang hàng đối mặt với Ma hậu, kể cả khả năng nhỏ bé đều không thể có, cho nên lập tức lựa chọn tạm thời rời khỏi bắc thần vực, trốn vào bên trong thái sơ thần cảnh.
Lúc này Vân Triệt ngược lại lợi dụng một điểm này, cố ý lưu lại một miếng man hoang thần tủy nhỏ đặt trong không gian giới chỉ bình thường, sẽ không bại lộ khí tức nhưng cũng sẽ không ngăn cách được ấn ký linh hồn, vì cái gì, chính là vì dẫn Ma hậu nhanh chóng tập trung được vào vị trí của bọn họ, hiện thân ở trước mặt bọn họ.
Mà sau khi Ma hậu có xem xét nhận biết, với địa vị của nàng, nhất định không có khả năng tự mình đến. Sự tình liên quan đến man hoang thần tủy, cũng không thể sai người thường, khả năng lớn nhất đó là ma nữ.
Mà mượn chuyện đánh bại ma nữ, đó là báo cho Ma hậu biết, hợp tác ngang hàng giữa bọn họ có thể bắt đầu.
Mà một phen thiên quân thịnh hội tình cờ gặp được, cũng ngoài ý muốn gặp được ma nữ thứ tư Yêu Điệp, ở trình độ rất lớn đơn giản hóa quá trình này.
- Nhưng ngươi vẫn mắc câu rồi.
Ánh mắt của Vân Triệt xuyên qua hắc vụ lượn lờ, loáng thoáng nhìn qua, thật là một đôi mắt màu xám tối.
Bọn họ chủ động đến tìm Trì Vũ Thập và Trì Vũ Thập chủ động hiện thân gặp bọn họ, đây là hai khái niệm khác nhau.
Trì Vũ Thập khẽ giận hờn một tiếng:
- Ơ kìa, ngươi hài tử này, nói chuyện thật sự làm cho người ta không thích nha.
Ngón tay nàng hơi cong, thưởng thức chút man hoang thần tủy:
- Man hoang thần tủy còn thừa lại đâu?
- Dùng hết.
Vân Triệt nói.
Năm ngón tay của Trì Vũ Thập đồng thời khép lại:
- Trộm dùng hết man hoang thần tủy của bổn hậu, lại còn lý lẽ hùng hồn như thế. Ngươi thật sự tin tưởng rằng... bổn hậu sẽ không giết các ngươi sao?
Giọng nói của nàng vẫn giống như giận dữ giống như cười, không nghe ra được chút tức giận nào. Nhưng mà không gian chung quanh, khí tức hắc ám, thậm chí tất cả nguyên tố đều đang hoàn toàn dừng lại trong nháy mắt này.
- Ngươi đại khái có thể thử xem.
Cho dù vẻ mặt hay giọng nói của Vân Triệt đều chỉ có kiên cường lạnh như băng.
Mà đứng ở trước mặt hắn lại chính là Ma hậu bắc vực mà bất cứ sinh linh gì ở bắc thần vực đều sinh lòng e ngại!
Một bàn tay duỗi tới đẩy Vân Triệt ra, Thiên Diệp Ảnh Nhi đứng trước chính diện Trì Vũ Thập, nói:
- Chuyện giao thiệp này vẫn giao cho ta đi. Nhất là Trì Vũ Thập, ta lại cảm thấy hứng thú đã lâu.
Trì Vũ Thập mím môi cười khẽ, kiều âm như mộng:
- Giao thiệp? Bổn hậu càng có hứng thú với giao cấu hơn.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn Trì Vũ Thập, không để ý đến ma âm tà thuyết mê hoặc người khác của nàng:
- Hợp tác với chúng ta. Hai chữ này, năm đó thông qua Nam Hoàng Thiền Y do chính ngươi nói ra trước. Ta nghĩ đây cũng là mục đích vì sao hôm nay ngươi lại hiện thân ở trước mặt chúng ta.
Trì Vũ Thập chậm rãi nói:
- Đó là năm đó. Tuy rằng năm đó các ngươi không tính là cự tuyệt. Nhưng bắt nạt ma nữ của bổn hậu, chiếm đoạt man hoang thần tủy của bổn hậu, hiện giờ lại bất kính như vậy với bổn hậu, cho dù một điểm nào đều là tội chết không cách nào tha thứ nha.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Năm đó ở Trung Khư giới, chúng ta giúp Nam Hoàng Thiền Y một đại ân, chẳng qua lấy một chút thù lao dùng để làm lợi thế tự bảo vệ mình, hợp tình hợp lý.
- Còn man hoang thần tủy, chúng ta đoạt được từ chỗ Thiên Hoang thần giáo, còn Thiên Hoang thần giáo dường như có liên hệ không tầm thường với Phần Nguyệt giới. Cho dù truy tìm căn nguyên, nhiều nhất xem như đoạt được từ trong tay Phần Nguyệt giới, mà không phải chiếm của Kiếp Hồn giới ngươi. Nếu ngươi muốn truy cứu, cũng nên đi tìm Phần Nguyệt giới.
Thiên Diệp Ảnh Nhi hờ hững cười:
- Về phần bất kính với ngươi... Trì Vũ Thập, tuy rằng ngươi là Ma hậu đại danh đỉnh đỉnh, nhưng còn không có tư cách để cho chúng ta biết vâng lời, kinh sợ. Ta nghĩ ngươi cũng sẽ không thể để mắt, càng sẽ không muốn người hợp tác như vậy.
Lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói khiến Trì Vũ Thập theo đó bật cười thành tiếng:
- Khanh khách khanh khách khanh khách... bổn hậu từng gặp rất nhiều người khẩu khí lớn. Nhưng chẳng qua chỉ là hai con chó nhà có tang trốn từ đông thần vực tới, khẩu khí lại vẫn còn lớn đến dọa người như vậy thật sự làm cho bổn hậu mở mang tầm mắt đó.
Thiên Diệp Ảnh nhi cũng cười lạnh ra tiếng, giọng nói trầm thấp như vực sâu:
- A, chó nhà có tang cũng sẽ cắn người, hơn nữa còn cắn ác hơn, điên cuồng hơn.
Tiếng cười của Trì Vũ Thập dừng lại, hai mắt híp hành hai khe hở hẹp dài:
- Không hổ là Phạm Đế thần nữ, lời nói ra còn xuôi tai hơn hài tử bị người ghét.
Hai tròng mắt của Trì Vũ Thập đồng thời nheo lại, im lặng chống đỡ rung chuyển linh hồn do ma âm của Trì Vũ Thập mang đến:
- Trì Vũ Thập, ngươi muốn có lẽ là thoát khỏi nhà giam bắc thần vực này, hoặc là thay đổi vận mệnh của toàn bộ bắc thần vực. Vân Triệt và ta muốn, là khiến ba phương thần vực kia... vĩnh viễn rơi vào vực sâu!
- Mong muốn của chúng ta khác nhau, nhưng có cùng kẻ địch. Nói cách khác, chúng ta hợp tác là dung hợp lực lượng của nhau, nhưng cuối cùng sẽ không có phân kỳ với phân tranh trên phân phối lợi ích, vì sao lại không làm chứ.
- Nói rất hay, vô cùng hay.
Trì Vũ Thập giống như khen ngợi, nhưng ngay sau đó giọng nói của nàng lại có biến hóa vi diệu:
- Vân Thiên Ảnh, ta và ngươi luôn thân ở hai thế giới, chưa bao giờ gặp mặt. Mà dáng vẻ giống như rất hiểu biết bổn hậu này, lại thật sự khiến bổn hậu rất hiếu kỳ đó.
Ánh mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi rét lạnh:
- Hiểu biết ngươi? A chê cười, trên thế giới này khó nhất, không có khả năng nhất, cũng là chuyện buồn cười nhất chính là hiểu rõ một người. Ta không hiểu biết ngươi, nhưng có một chút ta vô cùng tin tưởng.
- Hả?
Trì Vũ Thập giống như chớp chớp mắt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói;
- Ngươi có dã tâm thật lớn, hoặc là vì mình, hoặc là vì bắc thần vực, phép thử vạn năm trước của ngươi đã chứng minh tất cả. Chính là hiện trạng của bắc thần vực và sự cường đại của ba phương thần vực cho ngươi vạn năm chỉ có ngủ đông, nhưng dã tâm của ngươi lại không hề bớt đi chút nào.
Trì Vũ Thập nâng tay, khẽ sờ cằm:
- Tự tin của ngươi đến từ đâu?
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói ra lời đủ để cho bất cứ kẻ nào nghe được đều nghẹn họng nhìn trân trối:
- Hừ, nữ nhân được Thiên Diệp Phạm Thiên lão cẩu kia nhắc đến nhiều nhất ở trước mặt ta chính là ngươi. Miêu tả của lão cẩu này về ngươi đã trong vô hình sinh ra ảnh hưởng đến tính tình của ta. Ngươi giống như ta, đều là người cực đoan, truy tìm cũng là thứ người khác không dám truy tìm.
- Làm mục tiêu này, có thể bất chấp tất cả, hy sinh tất cả. Mà chúng ta chính là người có thể giúp ngươi thực hiện... cũng là người duy nhất có thể để cho ngươi thực hiện tất cả này.
- Ngươi đến nhanh như vậy đơn giản la vì sợ Diêm Ma giới với Phần Nguyệt giới tìm được chúng ta trước ngươi. Nếu như thế, cần gì phải ra vẻ dè dặt.
Hai nàng “Giao thiệp” bên tai, Vân Triệt thật sự không dám mở miệng. Ánh mắt của hắn nhìn về phía tây, khóe miệng giật giật rất nhỏ... giống như một độ cong trào phúng.
- Dưới trướng bổn hậu có chín ma nữ, hai mươi bảy ma linh, ba ngàn sáu trăm hồn thị, hắc ám chi linh có thể hiệu lệnh với vạn tỷ kế, chỉ cần trong nháy mắt đã có thể khiến bắc thần vực này long trời lở đất. Các ngươi có năng lực mang đến cái gì cho bổn hậu? Chỉ bằng các ngươi đánh bại Yêu Điệp?
Giọng Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm dần, từng chữ kinh sợ xé trời:
- Chỉ bằng hai người chúng ta, ở nơi thế gian mênh mông này, tự nhiên không tạo nổi gợn sóng gì. Nhưng mà... có chúng ta, Trì Vũ Thập ngươi nếu muốn thôn tính hai Vương giới khác...
- Dễ -- như -- trở -- tay!
“Thôn tính hai Vương giới” và “Dễ như trở tay”, ở trong nhận thức của bất cứ một người nào, đây là lời vốn không có khả năng xuất hiện ở trong một giới vực, sẽ dẫn phát đến cũng chỉ có xì mũi, trào phúng và cười to ngập trời.
Nhưng Trì Vũ Thập không trào phúng, càng không cười nhạo, câu trả lời của nàng là hai chữ khiến Thiên Diệp Ảnh Nhi vì vậy mà kinh ngạc trong ngắn ngủi:
- Rất tốt.
Giống như nàng đang chờ đợi một câu nói như vậy... Một câu nói vốn nên cho dù bất kỳ ai nghe thấy đều sẽ chỉ cảm thấy là lời nói vớ vẩn tuyệt luân.
Nàng chậm rãi nói, nhưng lập tức giọng nói lại hơi chuyển:
- Nếu là lợi thế như vậy, kia thật sự đủ. Nhưng nếu như các ngươi muốn chính là “Hợp tác” ngang hàng, như vậy trước đó có phải nên thanh toán nợ trước không? Có nợ trong người, sao đến ngang hàng chứ?
- Nợ?
Ánh mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi nheo lại.
Trì Vũ Thập nhẹ nhàng nói, như khóc như than:
- Man... hoang... thần... tủy. Phạm Đế thần nữ, ngươi sẽ không phải thật sự hồn nhiên cho rằng bởi vì một câu nói của ngươi mà bổn hậu sẽ chuyển sang đi đòi Phần Nguyệt thần đế đó chứ?
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”
- Năm đó khi gặp Nam Hoàng Thiền Y, tu vi của ngươi chẳng qua là Thần Quân cảnh. Hai năm ngắn ngủi lại đã là Thần Chủ hậu kỳ. Xem ra man hoang thần tủy này của bổn hậu đã dùng ở trên người ngươi. Ngược lại không hổ là man hoang thế giới đan do Thiên Độc châu tôi luyện ra, tạo hóa này thật sự khiến bổn hậu đều ghen tỵ.
Cánh môi Trì Vũ Thập nhẹ nhàng nhếch lên:
- Mà nữ nhân nếu như bắt đầu ghen tỵ... nhưng sẽ rất đáng sợ nha.
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đồng thời nhíu mày.
Man hoang thế giới đan không chỉ cần man hoang thần tủy, còn cần thái sơ thần quả. Thứ sau có thể ngộ nhưng không thể cầu, mà lời Trì Vũ Thập nói chính là hoàn toàn tin tưởng bọn họ chiếm được man hoang thế giới đan.
Mặt khác nàng biết được trên người Vân Triệt có Thiên Độc châu cũng không kỳ quái, nhưng vì sao nàng lại biết được năng lực tôi luyện của Thiên Độc châu!?
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh nhạt nói:
- Được rồi. Man hoang thần tủy đã hóa thành man hoang thế giới đan, không cách nào tìm về. Nếu bởi vì vật đã không thể cứu vãn này mà mất đi hòa khí, đã có thể được không bù nổi mất. Cho nên man hoang thần tủy này coi như làm lễ trọng của Trì Vũ Thập ngươi tặng cho chúng ta đi, lấy làm thành ý hợp tác đi.
- Mà chúng ta tự nhiên cũng nên có đáp lễ đủ nặng để đền bù cho ngươi. Mà đáp lễ này... nghĩ đến ngươi chắc cũng đã nhận được rồi.
“...?” Vân Triệt hơi ngơ ngác.
- Hả?
Trì Vũ Thập chậm rãi đợi nàng nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười thần bí khó lường:
- Thế nào? Chẳng lẽ Trụ Hư Tử còn chưa truyền âm cho ngươi sao?