.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1638" class="block_" lang="en">Trang 819# 2
Chương 1639: Át chủ bài của Vân Triệt
Chương 1639: Át chủ bài của Vân Triệt
Chương 1639: Át chủ bài của Vân Triệt
Kiếp Hồn giới không khổng lồ giống như trong tưởng tượng, nhìn xuống từ xa, chính là không bằng cả Ngâm Tuyết giới.
Nhưng trong thế giới hắc ám, mảnh tinh vực kia lại giống như một đầu ma quỷ hắc ám mở ra cái miệng khổng lồ, một khi tới gần sẽ rơi vào vực sâu vĩnh viễn.
Đây là Vương giới của bắc thần vực... Vân Triệt đứng nhìn từ xa, Kiếp Hồn giới trong hắc vụ lượn lờ không ngừng biến ảo hình dáng, cảm giác lạnh như băng, đè nén, nguy hiểm đáng sợ tuyệt luân kia không lúc nào không bức lui bất cứ sinh linh nào định tới gần.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chưa bao giờ tới nơi đây, nhưng nói cực kỳ xác định:
- Không sai biệt lắm nơi này đã là trung tâm của bắc thần vực. Bắc thần vực tồn tại một chỗ địa vực đặc thù tên là [Vĩnh ám cốt hải], nó là trung tâm của bắc thần vực, cũng là trung tâm của hắc ám bắc vực, tới một mức độ nào đó, có thể lý giải là nguyên mạch hắc ám của bắc thần vực.
Vân Triệt khinh thường hừ lạnh một tiếng:
- Nguyên mạch hắc ám? Bắc thần vực thu hẹp đến tận đây, cái gọi là nguyên mạch này chỉ sợ chính là tử mạch.
Thiên Diệp Ảnh Nhi tiếp tục nói:
- Cũng bởi vì vậy, khí tức hắc ám nơi này tinh thuần đậm đặc nhất, ba Vương giới Diêm Ma, Phần Nguyệt, Kiếp Hồn đều ở đây. Nói cách khác, ba Vương giới bắc vực này cách nhau rất gần, nghe nói, lấy lực lượng Thần Chủ, nếu như toàn tốc, trong mấy canh giờ đã có thể đi qua nhau.
Đuôi chân mày Vân Triệt hơi động một chút, hỏi:
- Ba Vương giới, nơi nào gần vĩnh ám cốt hải nhất?
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Diêm Ma, vĩnh ám cốt hải vốn là nơi thuộc về Diêm Ma giới. Cho nên Diêm Ma giới thủy chung là tồn tại quan trọng nhất ở bắc thần vực. Đây đại khái cũng là nguyên nhân vì sao Diêm Ma giới có tổng hợp lại thực lực mạnh nhất trong ba Vương giới.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên nghĩ tới điều gì, giọng nói trầm trọng thêm vài phần:
- Nói đến chuyện này... về Diêm Ma giới, ta đã từng nhìn thấy một người tên là “Diêm Tổ” trong ghi chép lại ở Phạm Đế. Cái tên này được đánh lên hồn ấn nhắc nhở rất nặng, nhưng không hề có bất cứ giải thích liên quan nào.
- Nói cách khác, tổ tiên Phạm Đế đã từng từ một cách mơ hồ nào đó biết được sự tồn tại của “Diêm Tổ”, lại không biết nó rốt cuộc là cái gì. Nhưng hồn ấn nhắc nhở được đánh lên hai chữ này lại nặng có phần quá mức.
- Không phải Trì Vũ Thập không biết nói, hỏi nàng là được.
Vân Triệt nói.
Khi nói chuyện, hai người cách Kiếp Hồn giới càng ngày càng gần, xuyên qua từng tầng hắc vụ đủ để phệ hồn, hai người đặt chân lên một mảnh đất màu xám đen.
Tuy rằng Kiếp Hồn giới thật nhỏ, nhưng ngoài ý muốn chính là một Vương giới không phong bế. Nhưng không hề nghi ngờ, nơi hạch tâm của Ma hậu với các ma nữ ở tuyệt đối không phải người bình thường có thể đặt chân đến.
Vân Triệt phóng thích thần thức, xuyên qua từng tầng hắc ám, ánh mắt cuối cùng rơi vào phía đông bắc.
Nơi đó là trung tâm ma vực của Kiếp Hồn giới này, thánh địa của ma chỗ Ma hậu bắc vực ở.
Tốc độ chậm lại, hai người bay về phía đông bắc, phía dưới cấp tốc xẹt qua thổ địa với sinh linh của mảnh Vương giới hắc ám này.
Thiên Diệp Ảnh Nhi mở miệng:
- Chuyện liên quan đến Trì Vũ Thập, ta đã nói toàn bộ những gì ta biết cho ngươi. Về phần chín ma nữ, tuy rằng nghe đồn và ghi chép lại rất nhiều, nhưng khi ta ở đông thần vực chỉ biết đến tên của ba ma nữ.
- Ba người?
Vân Triệt hơi kinh ngạc.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói:
-Ma nữ thứ bảy Họa Cẩm, ở trong chín ma nữ huyền lực của nàng ta thuộc tốp dưới, nhưng có năng lực ẩn nấp với ngụy trang quỷ thần không thể phân rõ. Thậm chí nàng ta có khả năng xuất hiện không chỉ một lần ở trong ba thần vực đông, tây, nam.
- Cũng bởi vì cấp bậc của nàng ta quá mức cường đại và quỷ dị, cho nên các Vương giới đều biết đến sự tồn tại của ma nữ này.
Nghĩ đến tiểu cô nương lúc trước ở trong rừng trúc... gần như bị nàng ta giấu giếm được, Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu mày thật sâu.
Tuy rằng tu vi của nàng kém năm đó rất xa, nhưng nàng thân có máu của ma đế, năng lực cảm nhận hắc ám cực kỳ mạnh, lại ở trong vòng mười bước không phá được ngụy trang của Họa Cẩm. Năng lực như vậy đã không phải “Khủng bố” có khả năng hình dung được.
- Còn hai người khác thì sao?
Vân Triệt hỏi.
Giọng Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên nặng thêm một phần:
- Đại ma nữ. Ma nữ đầu tiên Trì Vũ Thập “Sáng tạo” ra, chính là người mạnh nhất trong các ma nữ. Thần Chủ cấp mười.
Đuôi chân mày Vân Triệt giật giật, sau đó nói:
- Người thứ ba thì sao?
- Đại ma nữ là hai người.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói một câu quái dị.
- Có ý tứ gì?
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói ra hai cái tên có uy lăng chấn thế ở bắc thần vực:
- Kiếp Tâm, Kiếp Linh. Các nàng là đôi tỷ muội song sinh, cũng là đại ma nữ của Kiếp Hồn giới.
Vân Triệt nhíu nhíu mày, nói:
- Nói cách khác, cái gọi là chín ma nữ, là mười người?
Thiên Diệp Ảnh Nhi phủ nhận:
- Không, dưới đại ma nữ là ma nữ thứ ba. Kiếp Tâm và Kiếp Linh chẳng những vẻ ngoài giống nhau như đúc, kể cả khí tức, tu vi cũng hoàn toàn giống nhau, nghe nói trừ bỏ Ma hậu và bản thân các nàng ra, bất cứ kẻ nào khác đều không thể phân biệt được.
- Bởi vì các nàng đều là đại ma nữ. Trong chín ma nữ cũng không có sự tồn tại của ma nữ thứ hai.
Vân Triệt trầm ngâm một lát, đột nhiên chuyển mắt:
- Ngươi đang nói hai nàng đó đều là Thần Chủ cấp mười?
Thiên Diệp Ảnh Nhi gật đầu:
- Đúng. Đây đại khái là nguyên nhân vì sao Phần Nguyệt giới kiêng kỵ Kiếp Hồn giới như vậy.
Vân Triệt trầm mặc hồi lâu.
Thần Chủ cấp mười, trong nhận thức của người đời chính là cấp bậc thần đế.
Thần Chủ cấp mười của Vương giới đông thần vực:
Tinh Thần giới vốn có một người: Tinh Tuyệt Không, bị phế.
Nguyệt Thần giới có một người: Hạ Khuynh Nguyệt.
Trụ Thiên giới có hai người: Trụ Hư Tử và Thái Vũ tôn giả.
Phạm Đế thần giới vốn có sáu người, nhưng ba phạm thần bị Kiếp Thiên ma đế tiện tay xóa bỏ, Thiên Diệp Ảnh Nhi vì giải nô ấn mà phế, hiện giờ đang tồn tại hai người: Thiên Diệp Phạm Thiên và Cổ Chúc.
Mà Kiếp Hồn giới của bắc thần vực khô kiệt lại có ba người!
Trì Vũ Thập, Kiếp Tâm, Kiếp Linh.
Thiên Diệp Ảnh Nhi tiếp tục nói:
- Vạn năm trước khi nơi này vẫn là Tịnh Thiên thần giới, Thần Chủ cấp mười chỉ có một mình Tịnh Thiên thần đế. Sau khi Tịnh Thiên thần đế đột tử, Trì Vũ Thập mạnh mẽ thượng vị. Các giới đều cho rằng Tịnh Thiên thần giới nhất định sẽ loạn, kết cục có khả năng nhất chính là dưới nội loạn ngoại rình mà sụp đổ, bị Diêm Ma và Phần Nguyệt xé xác ăn mất, cuối cùng chỉ còn lại hai Vương giới.
- Nhưng kết quả cuối cùng lại là Tịnh Thiên thần giới mới vừa bùng nổ nội loạn, lại lấy tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi kết thúc. Lực lượng truyền thừa của Tịnh Thiên thần giới cũng bị Trì Vũ Thập không biết dùng thủ đoạn gì tịnh hóa, trở thành lực lượng ma nữ chỉ có thể truyền thừa cho nữ tử.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn Vân Triệt:
- Sau khi đại ma nữ Kiếp Tâm, Kiếp Linh “Ra đời”, cho dù trong ngoài đều bị Trì Vũ Thập làm kinh sợ. Bí mật trên người nàng giống như ngươi, đều là năng lực không cách nào lấy nhận thức với lẽ thường hiện giờ để giải thích.
- Ngươi là người mang truyền thừa của sáng thế thần, như vậy... còn nàng?
Vân Triệt nhàn nhạt trả lời:
- Nếu không có thực lực vượt trên người khác, sao lại có dã tâm mà người khác không dám. Đây chẳng phải là nguyên nhân ngươi lựa chọn nàng ta sao. Về phần bí mật trên người nàng ta, không quan trọng.
- Không, quan trọng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề chần chừ nói. Nhưng nàng liếc nhìn Vân Triệt, lại không nói thêm gì nữa. Đối với Vân Triệt hiện giờ mà nói, báo thù là tất cả, cái khác hắn thật sự thờ ơ.
Hai người xuyên qua gần nửa Kiếp Hồn giới, một kết giới vô hình khổng lồ xuất hiện trong cảm giác.
Cho dù ngoài trăm dặm, uy áp vô hình này đã đủ để cho người ta không dám tiến lên trước nửa bước.
Trong kết giới, đó là nơi hạch tâm của Kiếp Hồn giới, cũng là một trong những chỗ tối cao nhất của toàn bộ bắc thần vực. Mặc dù chỉ là một tầng kết giới không thấy, nhưng phân chia ra hai thế giới vị diện hoàn toàn khác nhau.
Thân hình của Vân Triệt không tự chủ chậm lại, ánh mắt xuất hiện mê man trong khoảnh khắc.
Bởi vì cảnh tượng nhìn thấy trước mắt cực kỳ giống với trung tâm của Ngâm Tuyết giới, Băng Hoàng giới do một tầng kết giới vô hình cách ly ra kia.
Một cánh tay chìa ra, chắn ở trước Vân Triệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn phía trước, ánh mắt lạnh lùng:
- Ngươi còn có một cơ hội cuối cùng để do dự, lập tức bước ra một bước này, hoặc là... lại ngủ đông vài năm.
Vân Triệt hơi nheo mắt:
- Sợ đầu sợ đuôi không phải là thứ ngươi khinh bỉ nhất sao?
Thiên Diệp Ảnh Nhi trầm giọng nói:
- Để cho ta do dự không phải là năng lực bây giờ của ngươi mà là Trì Vũ Thập người này. Chúng ta giao phong với nàng, kết quả quá mức lý tưởng, chẳng qua chỉ gặp mặt một lần, bây giờ chúng ta đã đạp trên lãnh thổ của Kiếp Hồn giới. Hình thức “Hợp tác” này vốn không phải nên thuận lợi như thế.
- Mặt khác, tuy rằng ta không nhìn rõ ánh mắt của nàng ta, nhưng luôn cảm thấy nàng ta hơi kỳ quái với ngươi, nhưng không nói nên lời, tìm không ra được nơi nào kỳ quái, mà cũng là chỗ nguy hiểm nhất.
Vân Triệt không hề thay đổi sắc mặt, đẩy cánh tay nàng đang chắn trước người ra, thản nhiên nói:
- Đi thôi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi gọi hắn lại:
- Đợi chút. Tuy rằng vài năm này ta và ngươi ngày đêm không rời. Nhưng ta biết, trên người ngươi còn có rất nhiều bí mật và át chủ bài mà ta không biết.
Vân Triệt: “...”
- Át chủ bài thứ này đương nhiên càng ít người biết càng tốt, cho nên ta chưa bao giờ hỏi tới, cũng vẫn không có ý đồ tìm kiếm. Nhưng một lần này, ta hy vọng ngươi trả lời ta.
Bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi lóe lên, đã trực tiếp chặn ở trước người Vân Triệt, hai tròng mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn:
- Bây giờ át chủ bài mà ngươi có thể có được, cực hạn đến đâu?
Ánh mắt Vân Triệt lạnh đi, nhưng khi hắn đụng chạm vào ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi, hàn ý trong mắt mới vừa nổi lên lại hơi rung chuyển.
Ánh mắt của nàng mang theo âm u, cùng với kiên quyết nhất định phải nhận được câu trả lời. Nhưng trừ đó ra... lại vẫn còn có một chút cảm xúc vốn không nên xuất hiện ở trên người nàng.
Kia dường như là... lo lắng ẩn thật sâu?
Khóe mắt thoáng nghiêng, Vân Triệt chậm rãi nói nhỏ:
- Đủ để tiêu diệt... bất cứ người nào trên đời này.
Trong kim mâu của Thiên Diệp Ảnh Nhi chợt lóe lên.
- Nhưng mà chỉ có thể dùng một lần.
Vân Triệt tiếp tục nói, trước mắt lóe lên hình ảnh Mộc Huyền Âm ngọc vẫn, giọng nói trở nên rất nhẹ, thật chậm rãi:
- Ta sẽ để đến sau cùng, ban nó... cho Long Bạch!
Long hoàng Long Bạch, đế của long tộc, hoàng của hỗn độn... tồn tại siêu nhiên ở trong miệng Thiên Diệp Phạm Thiên, kể cả bốn thần đế đông vực liên thủ đều không thể thắng được, người đệ nhất đương thời hoàn toàn xứng đáng.
“Đủ để tiêu diệt bất cứ một người nào trên đời này” theo lời Vân Triệt rõ ràng bao gồm Long Bạch!
Hơn nữa ánh mắt của hắn không hề chớp lên... Tiêu diệt Long Bạch, đều không phải chính là khả năng, mà rõ ràng là sau khi tế ra át chủ bài này, nhất định có thể làm được!
Thiên Diệp Ảnh Nhi thu hồi ánh mắt, nói:
- Cũng khó trách ngươi luôn luôn chắc chắn như vậy, xem ra lo lắng của ta là dư thừa. Cho dù tiếp theo đối mặt với cục diện tệ nhất có khả năng nghĩ đến, ngươi cũng có thể...
Nhưng lập tức, nàng đột nhiên phản ứng kịp, chợt ngoái đầu lại:
- “Sau cùng”, là có ý gì.
Vân Triệt lạnh nhạt cười:
- A, có vài át chủ bài, là cần mạng để đổi lại, ngươi vẫn là lần đầu tiên biết đến sao?
Nói xong, bóng dáng của hắn lướt qua Thiên Diệp Ảnh Nhi, rơi thẳng xuống.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không lập tức đi theo sau, mà trầm mặc vài giây.
Vân Triệt hiện giờ, tuy rằng hắn còn sống, nhưng nhồi vào từng góc toàn thân hắn chỉ có báo thù.
Khi hắn hoàn thành xong báo thù, không còn lưu luyến và mục tiêu, có lẽ...
Hắn muốn đến sau cùng, dùng tính mạng của mình kết thúc Long Bạch... nhưng lại nói không hề do dự hay bi thương.
Giống như, hiện giờ hắn có thể có được sinh mệnh, cũng chỉ là công cụ báo thù của hắn.
- Trừ bỏ báo thù, thật sự không có... lý do nào để cho ngươi muốn còn sống một chút sao?
Nhìn Vân Triệt đi xa khỏi tầm mắt, nàng nhẹ nhàng tự nói.
Báo thù...
Nàng chìa tay, lẳng lặng nhìn vào lòng bàn tay của mình, mỗi một phần da thịt trắng nõn giống như tuyết, còn mơ hồ lưu chuyển lên óng ánh sáng bóng giống như ngọc. Bất cứ kẻ nào nhìn thấy bàn tay của nàng đều sẽ giống như nhìn thấy thần tích trong mộng, sẽ không, càng không nguyện tin tưởng nó từng lây dính vô số máu tươi, dơ bẩn, tội ác.
Sao lại thế này?
Năm ngón tay khép vào lòng bàn tay, lại vô ý thức nắm chặt... báo thù, lúc đó chẳng phải là chấp niệm sau khi bị phế cũng muốn còn sống của ta, cũng là tất cả của ta sao?
Vì sao cách mục tiêu càng ngày càng gần, ta ngược lại bắt đầu... “Sợ đầu sợ đuôi” giống như lời hắn nói!
Ta rốt cuộc đang lo lắng cái gì!
Rắc!
Năm ngón tay nắm chặt vào lòng bàn tay, phát ra nhiều tiếng xương cốt sai chỗ thanh thúy. Kim mâu của Thiên Diệp Ảnh Nhi trở nên rét lạnh như băng ngục trong một khoảnh khắc, mê man với lo lắng không biết từ đâu mà đến kia cũng bị gắt gao đóng băng.
Thiên Diệp Phạm Thiên... Giết mẫu thân của ta, lừa gạt cả đời ta, đập bể tín niệm của ta, hủy tất cả của ta! Ta tự giẫm lên tôn nghiêm, rơi vào hắc ám, bán đứng thân thể và linh hồn, chính là vì tự tay giết hắn!
Trừ đó ra, tất cả đều không quan trọng!
Không... quan... trọng...
Nàng cấp tốc rơi xuống, cùng Vân Triệt rơi xuống kết giới phía trước.
Mà bọn họ mới vừa tới gần, một luồng sóng khí hắc ám đã đột nhiên đánh tới, kèm theo một đường sát ý bao hàm uy nghiêm với gầm nhẹ:
- Người tự tiện xông vào thánh vực, giết không... Ưm a!
Chữ “Tha” còn chưa ra đã hóa thành mấy tiếng kêu rên, hắc ám phong bạo bị xé rách trong một chớp mắt, bốn bóng dáng tối đen trong gió lốc cũng toàn bộ ngã lộn nhào xuống, nặng nề nện lên trên kết giới.