.
._819__1" class="block_" lang="en">Trang 819# 1
Chương 1638: Hắc ám hòa tấu
Chương 1638: Hắc ám hòa tấu
Chương 1638: Hắc ám hòa tấu
Bóng đen lướt đi, Trì Vũ Thập đã tới trước người Họa Cẩm, bên trong hắc vụ chìa ra một bàn tay trắng như gốm sứ ngọc, khẽ phủ trên ngực Họa Cẩm, một huyền trận hắc ám khoảnh khắc thành hình ở dưới tay nàng.
Nhất thời, một tầng hắc mang mỏng manh bao phủ toàn thân Họa Cẩm, kéo theo u quang xanh biếc trong đôi mắt nàng chậm rãi lui xuống. Nhưng đôi mắt nàng vẫn trong trạng thái phóng đại, chiếu ra hoảng sợ trước nay chưa từng có:
- Chủ nhân, đây là...
- Là thiên độc.
Trì Vũ Thập nói, đôi bàn tay giống như thiên công tạo hình kia cũng vào lúc này thong thả thu hồi, khoảnh khắc chìm vào trong hắc vụ, ngọc trắng với tối đen chính là đối ngược mãnh liệt đến chói mắt:
- Cấp bậc ma độc của Thiên Độc châu rất cao, không cách nào chôn diệt, chỉ có thể cố gắng áp chế, sau đó chờ “Sinh mệnh” của nó tự động tử vong.
- Lượng độc rất nhỏ, ngươi đủ khả năng khống chế, không cần kinh hoảng, từ canh giờ này trở đi chắc sẽ tan hết.
Năm đó, ở dưới ám toán của Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt, sở dĩ Thiên Diệp Phạm Thiên trúng độc của Thiên Độc châu hoàn toàn trúng chiêu, nguyên nhân quan trọng nhất đó là khủng hoảng với tuyệt vọng vì không cách nào loại trừ và chôn diệt, cùng với vốn không biết độc lực hiện giờ Thiên Độc châu bỏ ra được chỉ có thể “Còn sống” hai mươi canh giờ.
Mà Trì Vũ Thập dường như lại biết cực kỳ rõ ràng.
- Hiện giờ ngươi còn cho rằng hắn không nhận ra ngụy trang của ngươi nữa sao?
Trì Vũ Thập sâu xa nói.
Họa Cẩm đưa tay đè ngực, qua một hồi lâu, thở dốc cuối cùng bình ổn lại. Nàng chợt đảo mắt, trầm giọng nói:
- Chủ nhân, hắn tự xưng dẫn dụ chủ nhân hiện thân là vì hợp tác. Nhưng lúc biết được thân phận của Họa Cẩm lại âm thầm hạ độc thủ như thế. Hắn với Kiếp Hồn giới ta vốn không có thành ý “Hợp tác” gì đáng nói.
Trì Vũ Thập chậm rãi nói:
- Không, hắn chỉ mượn nó để cho ta một cảnh cáo với ra oai phủ đầu mà thôi. Kể cả hắn giết Diêm Tam Canh cũng là vì chôn kíp nổ, đồng thời cũng tỏ thái độ và bức bách đối với ta.
Họa Cẩm: “...??”
Giọng nói của Trì Vũ Thập trở nên kéo dài, giống như hơi cảm thán, hoặc nói là sầu não:
- Phương thức làm việc của hắn hoàn toàn thay đổi. Hắn trước kia, nhất định sẽ không như thế.
- Hắn... trước kia?
Họa Cẩm lộ vẻ kinh ngạc.
Trì Vũ Thập chậm rãi nói:
- Họa Cẩm, lời của ngươi không phải hoàn toàn sai. Vân Triệt có giúp chúng ta hoàn thành tâm nguyện hay không, không ai có thể cam đoan. Tương lai sẽ trở nên tốt hơn hay tồi tệ hơn càng không thể có bất cứ kẻ nào đoán trước được. Nhưng với hiện trạng của bắc thần vực, hắn là khả năng và hy vọng duy nhất.
Hai chữ “Duy nhất” này, nàng không nói cực kỳ nặng nề. Nhưng lại giống như hai ma ấn mặc hồn, khắc thật sâu vào trong tâm hồn Họa Cẩm.
Trầm mặc hồi lâu, Họa Cẩm không nói ra nghi ngờ hay khuyên nhủ gì nữa, nàng lại quỳ gối, vái một vái ở sau Trì Vũ Thập:
- Tỷ muội chúng nô tỳ, chắc chắn dồn hết tất cả trợ giúp chủ nhân đạt thành tâm nguyện.
- Truyền âm cho Ngọc Vũ, Thanh Huỳnh, Thiền Y ở ngoài, kêu các nàng lập tức trở về giới.
Trì Vũ Thập hạ lệnh.
Nói xong, nàng nâng đầu lên, nhìn trời cao u ám vĩnh hằng, cánh môi chậm rãi nhếch lên:
- Bầu trời tối đen nặng nề trăm vạn năm này, cuối cùng sẽ đổi thành thú vị.
----
Hướng Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đi tới chính là chỗ của Kiếp Hồn giới.
Vì bắc thần vực là một “Lồng giam” dần dần thu hẹp, không rộng lớn giống như ba thần vực khác. Lấy tốc độ cực hạn của bọn họ, không cần không gian huyền trận trợ giúp, đã có thể tới trong vòng một ngày.
- Vì sao không nói cho ta chuyện về Trụ Hư Tử!
Vân Triệt đột nhiên nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc nhìn hắn:
- Tránh đi Trì Vũ Thập chính là vì nói cái này với ta?
- Vì sao không nói cho ta!
Vân Triệt lạnh lùng lặp lại.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Cũng không cần thiết. Hơn nữa, cho dù ngươi đã thật khắc chế, nhưng vẫn có phần nóng nảy, một điểm này, tự ngươi cũng biết rõ trong lòng.
Vân Triệt nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì.
- Lại ngủ đông một hai năm, đối mặt với Trì Vũ Thập trong tay sẽ có nhiều quyền chủ động hơn, nhưng ngươi không có. Ở Hoàng Thiên khuyết, ngươi không thương lượng với ta, cố tình giết Diêm Tam Canh, là vì trực tiếp chọc giận Diêm Ma giới, từ đó bức bách Trì Vũ Thập sớm ngày thôn tính Phần Nguyệt và Diêm Ma.
- Những chuyện này đều chứng minh ta giấu giếm ngươi là lựa chọn chính xác.
Vân Triệt vẫn không nói gì.
Mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn phía trước:
- Hận đối với kẻ thù và hận đối với mình giống như ác ma cắn thể, mỗi một giây đều khiến cho ngươi thống khổ, ta rất rõ ràng. Mà Trụ Hư Tử lại là người ngươi hận nhất... a, cũng có thể là Hạ Khuynh Nguyệt kia? Ta sợ nói cho ngươi, thời gian ngươi tới tìm Trì Vũ Thập sẽ ngắn lại trên diện rộng.
- Cũng bởi vì vậy?
Dưới lời nói của Thiên Diệp Ảnh Nhi, vẻ mặt của Vân Triệt lại không hề có biến hóa gì.
- Đúng.
- Vì sao Trụ Hư Tử lại coi trọng Trụ Thanh Trần như vậy?
Vân Triệt hỏi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười nhẹ, nói:
- Đứa con lớn nhất của Trụ Hư Tử đã gần đến hai vạn tuổi, mà Trụ Thanh Trần thân là thái tử Trụ Thiên lại tuổi tương đương với ta, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?
Vân Triệt nói:
- Không có gì kỳ quái. Phụ thân ngươi không phải cũng chọn ngươi làm kẻ kế thừa sao.
- Ta không có phụ thân.
Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ lạnh một tiếng, sau đó khinh thường nói:
- Thái tử Trụ Thiên phế vật kia cũng xứng đánh đồng với ta? Ta sẽ được Thiên Diệp Phạm Thiên lão cẩu kia lựa chọn là kẻ kế thừa là vì ta giỏi hơn tất cả con cháu của hắn, có tư chất vượt trên tất cả cùng thế hệ. Còn Trụ Thanh Trần... ngươi tiếp xúc với hắn mấy lần, ngươi cảm thấy với tu vi, tư chất, uy vọng, tâm tính của hắn, có chỗ nào xứng làm “Thái tử Trụ Thiên”?
Tuổi của Thiên Diệp Ảnh Nhi với Trụ Thanh Trần tương đương, mà Thiên Diệp Ảnh Nhi cho dù bị phế sạch Phạm Thần thần lực được kế thừa vẫn có tu vi Thần Chủ trung kỳ.
Còn Trụ Thanh Trần lại chỉ là Thần Quân trung kỳ.
Đều là kẻ kế thừa thần đế, chênh lệch tu vi huyền đạo của hai người đâu chỉ là rãnh trời.
Bỏ qua Thiên Diệp Ảnh Nhi kẻ ngoại tộc này, lấy độ tuổi của Trụ Thanh Trần có thể có tu vi Thần Quân trung kỳ đã đủ để ngạo thế. Nhưng hắn là thái tử Trụ Thiên, được hưởng thụ hoàn cảnh với tài nguyên tốt nhất thế gian, tu vi của hắn không thể nghi ngờ một phần rất lớn đến từ thứ này.
Hai đại thủ hộ Trụ Thiên vì hắn mạo hiểm vào thái sơ thần cảnh lấy thái sơ thần quả đã có thể thấy được ít nhiều.
Thậm chí, có tài nguyên ở trên cấp bậc Vương giới này cùng với đãi ngộ rõ ràng đã vượt qua giới hạn của thái tử, mặc dù tu vi của hắn thật sự làm cho người ta chú mục, nhưng thật sự vẫn không thể đạt được đến độ cao của kẻ kế thừa Trụ Thiên... ngay cả trong những “Thiên tuyển chi tử” trải qua Trụ Thiên ba ngàn năm kia cũng có rất nhiều người chói mắt hơn hắn.
Còn về phương diện uy vọng với tâm tính, Trụ Thanh Trần càng không có chỗ nào đánh đồng được với Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Cho nên, đối mặt với Thiên Diệp Ảnh Nhi địa vị ổn định rõ ràng, cho tới bây giờ Trụ Thanh Trần đều tự ti xấu hổ, cho dù ái mộ thành si nhưng không dám tiến tới trước một bước.
Vân Triệt ngẫm nghĩ, nói:
- Nói tiếp.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhàn nhạt giải thích:
- Nghe nói chính thê của Trụ Hư Tử có xuất thân cũng không cao quý, nếu ta không nhớ lầm, dường như chỉ là một tinh giới trung vị. Tinh giới kia giống với Ngâm Tuyết giới, chủ tu hàn băng huyền lực.
Vân Triệt: “...”
Thiên Diệp Ảnh Nhi mơ hồ phát ra một tiếng xì mũi hơi khinh thường:
- Xuất thân như thế, lại được Trụ Hư Tử lựa chọn làm chính thê, có thể thấy được tình cảm thâm hậu. Nghe nói, sở dĩ Trụ Hư Tử coi trọng nữ nhân này như thế là vì năm đó nàng ta từng vì Trụ Hư Tử...
- Nói điểm chính.
Vân Triệt lạnh giọng cắt ngang. Mỗi lần hắn nghe được ba chữ “Trụ Hư Tử”, gân xanh toàn thân đều không nhịn được sẽ co rút, sao lại sẽ nguyện ý nghe nói chuyện cũ gì của hắn.
- Nói ngắn gọn... nữ nhân kia và Trụ Hư Tử lập gia đình nhiều năm nhưng lại thủy chung không có con nối dòng. Sau khi khám bệnh mới biết, vì nàng ta tu luyện hàn băng huyền lực, thân thể đã sớm lưu lại hàn sang (sang - vết thương). Hơn nữa hàn sang tích tụ đã nhiều năm, gần như không thể có khả năng sinh đẻ.
- A.
Vân Triệt lạnh lùng cười, chuyện sau đó hắn đại khái có thể đoán được.
- Trụ Hư Tử và nữ nhân kia thử đủ phương pháp, nhưng đã nhiều năm, Trụ Hư Tử đã hậu thế vô số, con lớn nhất gần hai vạn tuổi, nàng ta lại vẫn không hề sinh được. Mà Trụ Hư Tử lại chưa bao giờ lập thái tử, điều này đại khái khiến nữ nhân kia cảm động, lại mắc cỡ day dứt, cuối cùng hạ quyết tâm, thử khả năng duy nhất kia, giấu Trụ Hư Tử tự phế huyền mạch, tán đi tất cả tu vi và hàn khí, sau đó chữa trị thân thể, cuối cùng có thai.
Nữ tử tu luyện hàn băng huyền lực rất dễ thương tổn tử cung, Vân Triệt rất rõ ràng. Lấy năng lực của hắn tiện tay có thể khôi phục, nhưng đối với người khác, thậm chí đối với cấp bậc Vương giới này đều gần như là khó khăn khó giải.
- Tuy rằng nữ nhân kia không có huyền lực, với tài nguyên của Trụ Thiên giới, vẫn đủ để kéo dài tuổi thọ cho nàng ta ngàn năm. Nhưng đáng tiếc, hàn sang của nàng ta quá nặng, sau khi khó khăn sinh hạ ra Trụ Thanh Trần đã chết luôn.
- Kia đại khái là thời điểm vô lực nhất cả đời Trụ Hư Tử. Cho nên có thể nói Trụ Thanh Trần không chỉ đơn giản là con trai trưởng duy nhất của hắn.
- Chỉ như vậy?
Vân Triệt giống như cười lạnh.
- Không đủ?
Thiên Diệp Ảnh Nhi hỏi lại.
Tròng mắt Vân Triệt dần dần nheo lại:
- ... Đủ rồi. Vậy là đủ rồi... vô cùng tốt.
Ánh mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc sang, nàng nhìn thấy bàn tay của Vân Triệt đang gắt gao siết chặt, ngón tay giống như có một vết máu chậm rãi tràn ra.
- Nhưng mà, ngươi xác định sau khi Trụ Thiên lão cẩu kia bị chọc giận sẽ cường công bắc thần vực sao?
Vân Triệt đột nhiên hỏi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Đại khái đi. Cho dù lão quái vật sống bao nhiêu năm, đều sẽ có điểm yếu của bản thân. Sở dĩ ta rõ ràng chuyện về Trụ Thanh Trần như thế là vì lúc ta còn rất nhỏ, Thiên Diệp Phạm Thiên muốn ta thấy rõ, tìm rõ uy hiếp của mọi người!
- Kể cả Trụ Hư Tử, kể cả Nguyệt Vô Nhai, kể cả Long hoàng... kể cả toàn bộ người có thể lợi dụng, hoặc có khả năng trở thành uy hiếp.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói, từ nhỏ nàng được Thiên Diệp Phạm Thiên giáo huấn cách sinh tồn. Nhưng đáng tiếc, nàng chưa từng thấy rõ điểm yếu của Thiên Diệp Phạm Thiên là cái gì.
- Trụ Thanh Trần chính là điểm yếu lớn nhất của Trụ Hư Tử. Sau khi hắn bị chọc giận triệt để... ngươi có thể thử đặt hắn vào thù hận và trạng thái của ngươi. Khi đó hắn làm cái gì đều không kỳ quái.
Vân Triệt: “...”
- Mặt khác, hắn sẽ thừa nhận không chỉ là thù hận, còn có thể sinh ra cảm giác nguy cơ rất nặng sau khi tận mắt nhìn thấy sự trưởng thành và oán hận đáng sợ của ngươi. Hai thứ dung hợp lại, sẽ khiến cho hắn không tiếc tất cả, bất chấp hậu quả gạt bỏ ngươi trong khoảng thời gian ngắn nhất, không hề lại có may mắn chần chừ gì.
- Những chuyện này, ngươi có mấy thành nắm chắc thực hiện?
Vân Triệt hỏi.
- Năm thành.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói. Nhưng mà ở trước mặt Trì Vũ Thập, nàng đương nhiên phải mặt không đổi sắc, vô cùng chắc chắn biểu hiện ra “Mười thành”.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhàn nhạt cười cười:
- Nếu như hắn không trúng chiêu, vậy lại nghĩ biện pháp khác. Biện pháp thứ này, chỉ cần muốn, có thể có rất nhiều. Mà hiện giờ phương pháp thành công có khả năng nhất mà ta có thể nghĩ đến, ta không hy vọng ngươi quá mức nóng lòng trước khi tất cả chuẩn bị xong, lãng phí cơ hội tốt nhất này.
- Ít nhất, trước hết để cho bắc thần vực này... chỉ còn lại một Vương giới!
Cánh môi Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ động, một chút đường cong rất nhỏ hiện lên cũng vô cùng lành lạnh:
- Hơn nữa, hy vọng kéo dài càng lâu, cuối cùng tuyệt vọng sẽ gặp càng thống khổ, càng điên cuồng, không phải sao?
Vân Triệt trầm mặc hồi lâu, không nói gì, giống như tán thành lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên mở miệng:
- Ta ngược lại có một chuyện rất hiếu kỳ. Tiểu nha đầu kia là có chuyện gì?
Nàng cũng không cho rằng Vân Triệt hiện giờ còn có thể có thiện niệm dư thừa.
- Đó là một ma nữ.
Vân Triệt nói.
“...” Chân mày Thiên Diệp Ảnh Nhi giật giật, sau đó hừ nhẹ một tiếng:
- Thì ra là thế.
Nàng trực tiếp nghĩ ra tên:
- Ma nữ thứ bảy Họa Cẩm, có năng lực thay đổi hình dạng che giấu tung tích quỷ thần không phân rõ, thật đúng là danh bất hư truyền. Trong vòng mười bước mà kể cả ta đều có thể giấu giếm được. Một điểm này kể cả Thiên Sát tinh thần đều khó có khả năng làm được.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu chân mày, trong mắt hiện lạnh:
- Ngoài ma nữ ra, Trì Vũ Thập kia, càng không thể xem thường. Ta vẫn là lần đầu tiên cảm giác được ánh mắt của một người có thể xuyên thủng linh hồn của ta.
Nàng liếc nhìn Vân Triệt:
- Hơn nữa trận hợp tác này cũng quá thuận lợi chút. Ngươi cho rằng liên quan đến Kiếp Thiên ma đế sao?
- Ta sẽ không tin tưởng hoàn toàn bất cứ ai.
Vân Triệt lạnh giọng nói.
- Kể cả ta sao?
- Đúng.
Đáp lại một chữ, không hề do dự.
- ... Rất tốt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi gật đầu, giống như tán thưởng. Sau đó nàng nhìn phía trước, nói một câu không hiểu ra làm sao rất nhẹ:
- Kể cả ta cũng bắt đầu không tin tưởng được bản thân... a, thật sự buồn cười.
“...?” Vân Triệt chuyển mắt liếc nhìn nàng.
Xuyên qua một vùng biên giới tối đen, biên giới thuộc về Kiếp Hồn giới kia cuối cùng xuất hiện ở trong tầm mắt.
Đều là thế giới hắc ám, sự hiện hữu của nó lại như ma thần đứng sừng sững trong đám mây, trùm xuống vô số ma uy vô thượng về phía thế giới chung quanh.