.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1636" class="block_" lang="en">Trang 818# 2
Chương 1637: Lời của ma đế
Chương 1637: Lời của ma đế
Chương 1637: Lời của ma đế
Năm đó, Vân Triệt với Thiên Diệp Ảnh Nhi thoát khỏi Nam Hoàng Thiền Y đồng thời còn nhân tiện ám toán nàng, cho dù thoát khỏi hay ám toán đều đặc biệt dễ dàng.
Mặt khác, lấy thực lực của bọn họ khi đó, khi đối mặt với Nam Hoàng Thiền Y thân là ma nữ cũng chưa bao giờ cảm thấy cảm giác nguy hiểm với áp bách quá rõ ràng. Sau khi thoát khỏi và ám toán Nam Hoàng Thiền Y, không thể tránh khỏi sẽ ít nhiều sinh ra ý niệm “Ma nữ không hơn gì thế này”.
Nhưng có thể trở thành cái bóng của Ma hậu, nhân vật đứng ở đỉnh của bắc thần vực, ma nữ không chỗ nào không phải là tồn tại khủng bố cực đoan. Từ kính sợ của các Giới Vương, thậm chí Diêm Tam Canh với Phần Nguyệt đế tử ở Hoàng Thiên khuyết hôm nay đã có thể thấy được chút ít.
Có thể trở thành ma nữ của Trì Vũ Thập, thực lực với tư chất cũng không phải là toàn bộ, tính tình và dung mạo cũng đều trong trăm triệu chọn một. Nam Hoàng Thiền Y thân là ma nữ cũng không phải nhân vật dễ đối phó như vẻ bề ngoài, mà hành động lời nói năm đó của nàng, nghĩ lại, khả năng duy nhất đó là Trì Vũ Thập đưa ra chỉ thị cực kỳ đặc thù.
Nhưng mà những chuyện này hiện giờ đã không còn quan trọng, Vân Triệt nặng giọng nói:
- Kiếp Thiên ma đế đã nói gì với ngươi!
Kiếp Thiên ma đế... nếu như nàng biết được sự hy sinh của mình và tộc nhân đổi lấy kết cục như thế, không biết sẽ có phản ứng như thế nào. Khiếp sợ? Đau lòng? Hối hận... Cũng hoặc là đây là một trong những kết cục mà nàng đã tiên đoán trước được.
- Đây là chuyện của bổn hậu, bổn hậu cũng không có nghĩa vụ nói cho các ngươi nghe.
Trì Vũ Thập cười liên tục nói.
Lời Trì Vũ Thập nói đã chấp nhận một sự thật nàng từng gặp Kiếp Thiên ma đế.
Kiếp Thiên ma đế sẽ đến bắc thần vực, bất cứ kẻ nào đều sẽ không kỳ quái. Bởi vì nàng là đế cuối cùng trong các ma. Mà bắc thần vực này là cố thổ nàng đã ly biệt trăm vạn năm, sao nàng lại không đặt chân đến nơi đây.
Hơn nữa sẽ có lưu lại và tưởng nhớ đáng kể.
- Kiếp Thiên ma đế sẽ cố ý gặp ngươi, nói như vậy nhất định là bởi vì ngươi có được ma hồn đặc thù đi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói.
Câu nói này của nàng khiến ánh mắt của Vân Triệt ngưng lại.
Lấy sự cường đại của Kiếp Thiên ma đế, vạn linh đương thời đều là con kiến, ở trong mắt nàng một phàm nhân chưa tu luyện một chút huyền lực với thần đế đứng ở trên đỉnh huyền đạo không hề có khác nhau quá lớn. Khoảng thời gian nàng hiện thân cũng chưa từng liếc nhìn Long hoàng có khí tức cường thịnh nhất, thực lực mạnh nhất.
Tại sao lại hiện thân gặp Trì Vũ Thập này?
- Năm đó Tịnh Thiên thần đế đột tử, không chỉ riêng bắc thần vực này, Vương giới của ba thần vực khác đều bị chấn động. Sau này chẳng qua chỉ giao thủ với ngươi trong ngắn ngủi, Thiên Diệp Phạm Thiên lại không phai nhạt được ba chữ “Trì Vũ Thập” này, theo như lời hắn nói, chỉ luận về tu vi huyền lực, năm đó ngươi kém hơn hắn, nhưng hồn lực lại quỷ dị vô cùng. Sau đó lật chuyển tất cả ký ức với ghi chép lại của Phạm Đế với Trụ Thiên, lại không thu hoạch được gì.
- Tịnh Thiên thần đế có thể làm Vương giới, nhất định có truyền thừa bất diệt. Mà truyền thừa bất diệt làm căn cơ cho Vương giới ngạo thị sừng sững đều do chân thần lưu lại, nguyên lực cường đại nhất đương thời. Nó được truyền thừa nhiều đời, giống như thần hỏa vĩnh viễn cháy mãi, không tắt cũng không có khả năng bị can thiệp.
Giọng nói của Thiên Diệp Ảnh Nhi thong thả lại:
- Nhưng truyền thừa bất diệt của Tịnh Thiên thần đế lại hóa thành một loại truyền thừa bất diệt khác khi ở trong tay ngươi, cũng chính là lực lượng ma nữ hiện giờ. Chuyện này, ở trong lịch sử thần giới, dường như chỉ có Trì Vũ Thập ngươi làm được.
- Ta rất hiếu kỳ, ta nghĩ tất cả các đế của Vương giới đều rất muốn biết, trên người Trì Vũ Thập ngươi thừa nhận rốt cuộc là lực lượng gì?
Trong mắt Trì Vũ Thập giống như lóe lên một chút quang mang kỳ lạ, lại cười tủm tỉm nói:
- Trước khi thăm dò bí mật của người khác, có phải nên lấy ra bí mật của mình làm trao đổi không?
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu nhíu mày, nàng vốn không kỳ vọng có thể nhận được đáp án. Bí mật thứ này nếu có thể trực tiếp hỏi ra, vậy cũng không được gọi là bí mật.
- Ma đế đại nhân sẽ hiện thân gặp mặt, có lẽ vì bổn hậu là tộc nhân của nàng còn sống tạm đến nay cũng không biết chừng nha.
Ma âm mềm mại như sương của Trì Vũ Thập, trong trêu tức mang theo yêu mị.
- Hừ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, toàn bộ ý cười của Trì Vũ Thập đột nhiên thu liễm, hắc vụ trên người dừng lơ lửng, khi giọng nói của nàng vang lên, trở nên đặc biệt u lãnh bình thản:
- Âm khí hỗn độn vẫn liên tục một mực biến mất, [Kể cả ta đều không tìm được nguyên nhân chân chính]. Mảnh ma vực cuối cùng này cũng theo đó tiếp tục co rút lại, nếu như không có chuyển biến, cuối cùng sẽ có một ngày hoàn toàn biến mất. Mà cho dù ngươi có tâm, đối mặt với ba phương thần vực khác, cũng quả quyết vô lực.
- Trừ phi có một ngày, có một người tên là Vân Triệt mang theo âm u với thù hận đặt chân lên mảnh đất ma vực cuối cùng này.
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đều nhíu chặt chân mày, nhìn Trì Vũ Thập đột nhiên thay đổi khí tức.
Tiếng nói vừa dứt, hắc vụ trên người Trì Vũ Thập lại như có sinh mệnh, chậm rãi lơ lửng lên, giọng nói của nàng cũng lại một lần nữa trở nên mềm mại tê hồn:
- Đây là lời năm đó ma đế đã nói, rất thú vị, đúng không?
“...” Vân Triệt khựng lại ở đó, hai tay chậm rãi siết chặt.
- Lời ma đế đại nhân, bổn hậu một chữ đều sẽ không nhớ lầm. Khi ma đế đại nhân nói đến những điều này, rõ ràng không hy vọng khả năng này có thể phát sinh, bổn hậu cũng chưa bao giờ chân chính chờ mong.
- Không nghĩ tới, ngươi chẳng những đến đây, còn nhanh như vậy, hơn nữa còn mang theo thù hận với âm u đi cùng, khanh khách khanh khách.
Thật hiển nhiên, trước khi Kiếp Thiên ma đế quyết định rời đi đã nghĩ đến có khả năng phát sinh chuyện này.
Nàng hiểu rất rõ nhân tính... Không, phải nói, nàng quá mức bi quan với thứ gọi là nhân tính này. Dù sao, kể cả nàng thân là ma đế, năm đó còn bị Tru Thiên thần đế Mạt Ách được coi là người ngay thẳng nhất, khinh thường dùng thủ đoạn nhất trong mắt người đời hung hăng ám toán.
Trì Vũ Thập nói:
- Lời nói lúc trước đều để thử. Dù sao bổn hậu không đơn thuần tiếp xúc với hai vị. Hiện giờ xem ra hai vị còn thú vị hơn lời đồn đại.
- Thú vị?
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng đáp lại. Nàng cực kỳ không thích hai chữ này dùng ở trên người mình.
Ánh mắt Trì Vũ Thập chạy trên thân hai người bọn họ, cười híp mắt nói:
- Đương nhiên. Vân Triệt đông vực mà bổn hậu nghe nói đến chính là một hài tử tốt nhu thuận từ tâm, vì cứu vớt thần giới, không tiếc lấy thân thể gầy yếu đứng ở trước mặt ma đế, bé ngoan như vậy, chỉ nghe nói tới thôi đã khiến cho lòng người ta thương tiếc.
- Mà Vân Triệt nhìn thấy, trong ánh mắt đều là dao nhỏ nhuốm máu. Lúc đề cập đến thần giơi, ánh mắt kia lại càng đáng sợ... hận không thể lập tức tàn sát tất cả những thứ còn sống.
Vân Triệt: “...”
- Phạm Đế thần nữ trong truyền thuyết có dung mạo khuynh thế, kiêu ngạo miệt thế, càng từ trước đến nay khinh thường ngoảnh lại nhìn nam nhân. Mà Phạm Đế thần nữ mắt thấy lại phụ thuộc vào bên cạnh nam tử, giống như còn có phần làm vinh dự vì thân là đồ chơi của nam tử... Những chuyện này, chẳng lẽ không thú vị sao?
Thiên Diệp Ảnh Nhi híp híp mắt, cười cười nói:
- Thật sự thú vị. Bắc thần vực tiếp theo sẽ càng ngày càng thú vị.
Trì Vũ Thập giơ tay, đầu ngón tay giống như nhẹ nhàng phất qua sợi tóc bay bay:
- Bắc vực có tổng cộng ba đế, các ngươi trực tiếp lựa chọn bổn hậu. Ít nhất về ánh mắt mà nói, bổn hậu rất thưởng thức. Các ngươi sẽ không hối hận với lựa chọn của mình. Về phần bổn hậu, mặc dù biết cực kỳ ít về các ngươi, nhưng thân là ma nhân, sao bổn hậu lại sẽ chất vấn lời của ma đế đại nhân được. Tiếp theo các ngươi sẽ lại hợp tác như thế nào, bổn hậu rất chờ mong.
Vân Triệt lạnh lùng nói:
- Ngươi sẽ không thất vọng. Báo cho chúng ta biết chỗ của Kiếp Hồn giới, chúng ta sẽ tự đi tới.
Trì Vũ Thập đảo mắt, sau đó trên môi phun ra ma âm mềm xương mang theo nụ cười nhẹ:
- Hả? Thì ra là thế. Phạm Đế thần nữ bên cạnh, đương nhiên từng khắc khoét xương mất hồn. Có ta lão yêu bà này ở bên cạnh thật sự rất sát phong cảnh, hi hi hi.
Ngón tay nàng duỗi ra, một điểm ma quang khắc ấn vị trí Kiếp Hồn giới đã chạm lên trên mi tâm của Vân Triệt.
- Đi.
Vân Triệt không nhiều lời nữa, trực tiếp xoay người bay lên.
Nhưng lập tức, hắn đột nhiên lại dừng lại, lưng đưa về phía Trì Vũ Thập, lạnh lùng nói:
- Trì Vũ Thập, hợp tác giữa ta và ngươi vì lợi ích bản thân, không phải kẻ địch cũng không phải bằng hữu. Ta hiểu biết rất ít về ngươi, nhưng cũng nghe nói ngự nam thuật của ngươi thiên hạ vô song, kể cả thần đế các phương đều cam nguyện chết ở dưới váy của ngươi, thật sự khiến ~ người ~ khâm ~ phục ~.
Vân Triệt chậm rãi đảo mắt, khóe mắt chiếu ra một nửa ma ảnh màu đen:
- Nhưng mà xin khuyên một câu, ngươi ngàn vạn lần đừng có ý đồ cướp tâm hồn ta, bằng không, hậu quả có lẽ còn đáng sợ hơn suy nghĩ của ngươi rất xa!
- Tốt nhất kể cả thử đều đừng nên có. Bởi vì thử thứ này cũng rất nguy hiểm.
Không chờ Trì Vũ Thập đáp lại, Vân Triệt đã phi thân lên, rời đi xa xa.
- Ngự nam thuật thiên hạ vô song...
Trì Vũ Thập khẽ lẩm bẩm câu nói này, im lặng nở nụ cười, sau đó nói nhỏ:
- Lời này được nói ra từ trong miệng của ngươi, thật sự làm cho người ta “Ngượng ngùng không dám nhận” đâu.
Tinh...
Một tiếng vang vô cùng nhẹ, giống như mưa rơi lên lá cây, một chút thải quang xuất hiện ở phía sau Trì Vũ Thập, giống như biến ảo, hóa thành bóng dáng một nữ tử lưu ly nhiều màu.
- Chủ nhân.
Nữ tử hiện thân quỳ gối trên đất, dải thải mang kia vẫn quấn quanh trên bóng dáng của nàng, không tán đi.
Nếu lúc này Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi còn ở nơi này, chắc chắn vừa liếc mắt đã nhận ra.
Nữ tử này chính là ma nữ thứ bảy -- Họa Cẩm đã hiện thân ở Thiên Hoang thần giáo năm đó sau khi bọn họ lấy được man hoang thần tủy.
- Ngươi cảm thấy bọn họ như thế nào?
Trì Vũ Thập chìa tay, ôn nhu chậm rãi khoác lên trên vai Họa Cẩm, nâng nàng dậy.
Họa Cẩm hơi do dự, nhưng vẫn cau mi nhỏ lại, nói:
- Thưa chủ nhân... chưa bao giờ có ai dám vô lễ như thế với chủ nhân! Họa Cẩm... Khó hiểu được ý tứ của chủ nhân.
Trì Vũ Thập nhẹ nhàng nói:
- Sau khi về giới ngươi sẽ rõ. Ngươi có còn nhớ rõ, “Hắc ám vĩnh kiếp” năm đó bổn hậu đã từng đề cập đến với các ngươi?
Họa Cẩm thoáng nghĩ, nói:
- Ý tứ của chủ nhân là Vân Triệt đã tu thành hắc ám vĩnh kiếp? Nhưng chủ nhân từng nói, hắc ám vĩnh kiếp là ma công chỉ thuộc riêng Kiếp Thiên ma đế, kể cả các ma đế khác đều không có khả năng tu luyện được. Sao Vân Triệt có thể...
Cánh môi Trì Vũ Thập mấp máy rất vi diệu, nhưng giọng nói lại thay đổi:
- Nếu là những người khác thật sự không có khả năng. Nhưng Vân Triệt lại không thể theo lẽ thường mà nói. Cả đời Thiên Diệp Ảnh Nhi tu luyện đều là lực lượng phạm thần của Phạm Đế thần giới, sau khi bị phế, lại dùng thời gian không đến ba năm đã có thể khống chế Hắc Ám huyền lực đến trình độ không hề kém hơn Yêu Điệp, khả năng duy nhất đó là được đến còn thuận lợi luyện hóa máu của ma đế do Kiếp Thiên ma đế lưu lại.
Ma quang trong mắt Trì Vũ Thập chớp lên:
- Mà dị trạng theo như Yêu Điệp thuật lại để cho ta không thể không nghĩ đến hắc ám vĩnh kiếp. Xem ra trước khi Kiếp Thiên ma đế rời đi đã để lại một đường lui cho Vân Triệt, cho dù bị buộc đến tuyệt cảnh hắc ám nhất, cũng có thể khống chế mảnh hắc ám này tiến hành phản công.
- Rõ ràng bi thảm đến như vậy, nhưng vẫn làm cho người ta ghen tỵ nha.
Họa Cẩm ngước mắt, rất chăm chú nhìn dáng vẻ Trì Vũ Thập. Ma nữ gần Ma hậu nhất, cũng là người hiểu Ma hậu nhất. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy chủ nhân của mình lộ ra dáng vẻ như vậy với một người, nàng hỏi dò:
- Chủ nhân, người đều tin tưởng những lời mới vừa rồi Vân Triệt nói sao?
- Tin tưởng.
Trì Vũ Thập nói.
Trên mặt Họa Cẩm lộ vẻ vẻ không hiểu thật sâu:
- Tuy rằng về Vân Triệt phần lớn đều là tin đồn, nhưng hôm nay, chủ nhân vẫn là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy Vân Triệt. Lại không bàn đến Vân Triệt vô lễ, lời hắn nói ra phần lớn kinh hãi thế tục, thậm chí trái ngược với lẽ thường. Hơn nữa nếu như hắn thật sự có năng lực như vậy, sao lại lưu lạc đến tận đây chứ.
Họa Cẩm lắc đầu, rất xác định nói:
- Chủ nhân cực kỳ kính trọng Kiếp Thiên ma đế, nhưng mà... Họa Cẩm vì chủ nhân mà sinh, làm bạn với chủ nhân nhiều năm, biết rõ kể cả đó là Kiếp Thiên ma đế nhưng chủ nhân vẫn không thể bởi vì đôi câu vài lời mà tin tưởng một người khác đến như vậy.
Trì Vũ Thập liếc nhìn Họa Cẩm, cánh môi giống như mấp máy rất nhẹ:
- Sao ngươi biết, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn chứ?
Họa Cẩm ngẩn ra, hơi bừng tỉnh nói:
- Hay là, trước khi bọn họ đặt chân đến bắc thần vực, chủ nhân đã sớm âm thầm quan sát bọn họ?
Trì Vũ Thập không cho ý kiến, chính là đột nhiên khẽ nói:
- Hiểu biết của ta đối với hắn có thể còn nhiều hơn ngươi nhận biết của ngươi... Nói không chừng còn nhiều hơn Thiên Diệp Ảnh Nhi kia.
“...” Họa Cẩm ngạc nhiên, không rõ chân tướng, nhưng vẫn nói:
- Họa Cẩm không dám tự mình đoán bừa ý tứ của chủ nhân, cũng không dám chất vấn lời chủ nhân nói. Nhưng hai người Vân Triệt với Thiên Diệp Ảnh Nhi, kính xin chủ nhân ngàn vạn thận trọng. Cũng như mới vừa rồi, chủ nhân đã có tính sai.
- Hả?
Trì Vũ Thập ngoái đầu nhìn lại, lúc này mới giống như nhớ ra cái gì.
- Năng lực ẩn nấp ngụy trang của Họa Cẩm, đương thời chỉ có chủ nhân có thể xuyên thủng. Mà chủ nhân nói Vân Triệt nhất định xuyên thủng. Nhưng mới vừa rồi, Họa Cẩm và hắn gần trong gang tấc, hắn thế mà lại không hề phát hiện ra. Chỉ một điểm này, chủ nhân... có lẽ thật sự có phần đã xem trọng hắn rồi.
Trong chín ma nữ, Họa Cẩm xếp thứ bảy, nhưng thừa nhận năng lực ma nữ đặc thù, lại khiến cho năng lực ngụy trang ẩn nấp của nàng bắc vực vô song.
Không chỉ có vẻ ngoài và giọng nói, kể cả khí tức cũng có thể che giấu hoàn mỹ không tỳ vết. Nghe nói trừ bỏ Trì Vũ Thập cho nàng lực lượng ma nữ ra, bắc thần vực không ai có thể xuyên thủng.
Trì Vũ Thập thoáng nhíu mày, sau đó trong đầu đột nhiên vang lên câu nói trước khi Vân Triệt rời đi:
- Thử thứ này cũng rất nguy hiểm.
Trì Vũ Thập đột nhiên mở miệng:
- Họa Cẩm, viên thuốc hắn đưa cho ngươi, ngươi có phun ra không?
Họa Cẩm nói:
- Đương nhiên không có. Đó là một viên tôi luyện thể đan cực kỳ thấp. Nếu như phun ra, khí tức tản ra ngoài, hắn sẽ lập tức phát hiện. Họa Cẩm cần gì phải...
Giọng nói của nàng đột nhiên khựng lại, toàn thân chợt cứng đờ, trong đôi mắt vốn tràn đầy thải quang lại phóng đại trong chớp mắt, chiếu ra hai luồng u quang xanh biếc thâm thúy lạ thường.