.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1640" class="block_" lang="en">Trang 820# 2
Chương 1641: Chín ma nữ (hạ)
Chương 1641: Chín ma nữ (hạ)
Chương 1641: Chín ma nữ (hạ)
Khí tức của thánh vực Kiếp Hồn có khác biệt rõ ràng so với bên ngoài. Xuyên qua mỗi tòa hắc ám hồn điện, bước chân Thanh Huỳnh dừng lại, sau đó bay vút lên không trung, lên thẳng xuyên qua trăm dặm, mang theo Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh nhi rơi lên trên một hòn đảo lơ lửng.
Không gian nơi này âm u mà tĩnh lặng, vung tay giống như có thể đụng chạm đến trời cao vĩnh viễn u ám.
Đảo lơ lửng đại khái dài rộng trăm dặm, một vùng bằng phẳng trống trải, trừ bóng dáng của ba người bọn họ ra, không thấy một hạt bụi trần.
Thanh Huỳnh cuối cùng xoay người lại, nói với bọn họ:
- Nơi này tên là Hồn La thiên, chủ nhân lệnh cho ta mang các ngươi lên đến tận đây, chủ nhân sẽ nhanh chóng đến.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đảo mắt qua, kim mâu khẽ híp, cười như không cười nói:
- Sớm nghe nói bắc thần vực cằn cỗi khô khan, không nghĩ tới đường đường là Vương giới, chỗ đãi khách lại keo kiệt đến mức độ này, thật sự làm cho người ta mở to mắt mà nhìn.
Thanh Huỳnh lạnh lùng lên tiếng, cũng không che giấu vẻ chán ghét đối với Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Vân Thiên Ảnh, chú ý lời nói của ngươi. Nơi này không phải là đông thần vực ngươi tác oai tác quái. Đừng tưởng rằng làm bị thương tứ tỷ ta đã có thể coi rẻ Kiếp Hồn ta! Nơi này cũng không phải là ngươi ngươi xứng để giương oai!
Chân mày Thiên Diệp Ảnh Nhi nhếch lên, tròng mắt màu vàng nheo lại trở nên nguy hiểm mà nghiền ngẫm:
- Xứng hay không, cũng không phải ngươi nói là tính...
- Im miệng!
Vân Triệt đột nhiên khẽ quát một tiếng, ngắt lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói, sau đó nhàn nhạt phun ra một chữ:
- Chờ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi giật giật chân mày, khẽ xoay người lại:
- Ngươi trở nên có nhẫn nại như vậy từ khi nào. Nếu ngươi không đủ cường thế, sao có thể...
- Ta nói chờ!
Vân Triệt lặp lại.
“...” Cánh môi Thiên Diệp Ảnh Nhi giật giật, phát ra một tiếng hừ lạnh rất nhẹ, sau đó quay mặt sang chỗ khác, không nói chuyện, cũng không chịu nhìn hắn nữa.
Đối với ma nữ, có thể nói thái độ của Thiên Diệp Ảnh Nhi cực kỳ ác liệt. Một điểm này đã hiển lộ hoàn chỉnh khi gặp được ma nữ đầu tiên Thiền Y, Vân Triệt cũng nhìn toàn bộ vào trong mắt.
Hắn càng vô cùng rõ ràng nguyên nhân này, thật ra Thiên Diệp Ảnh Nhi từ Phạm Đế thần nữ lưu lạc tới ma nhân bắc vực kiêm phụ thuộc vào nam nhân, chênh lệch cực lớn này làm cho nàng bắt đầu chán ghét, hoặc là ghen ghét tất cả nữ tử gần đến thân phận và độ cao nàng từng có... hận không thể để cho tất cả các nàng lưu lạc đến hoàn cảnh giống như nàng.
Ma nữ hiển nhiên đều xếp vào đó.
Ba người nhất thời không còn ai mở miệng nói chuyện nữa, nhưng Hồn La thiên yên tĩnh cũng không kéo dài lâu lắm, vào lúc này sắc mặt của Vân Triệt chợt động, ánh mắt cũng xoay lại. Lập tức, ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng nheo lại.
Khí tức thật mạnh!
Không khí chấn động rất nhỏ, sau đó bóng dáng một nữ tử màu đen giống như từ trên trời cao đi xuống, thong thả rơi xuống bên người Thanh Huỳnh, một ánh mắt mang theo uy áp hắc ám quét về phía Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Nữ tử một thân áo đen, đều không thấy dung nhan giống như những ma nữ khác đã từng thấy, toàn thân trùm trong một tầng hắc vụ thong thả lơ lửng. Thân hình của nàng đặc biệt thon dài, gần như có khả năng so sánh với Thiên Diệp Ảnh Nhi.
- Tam tỷ.
Thanh Huỳnh khẽ gật đầu. Xưng hô của nàng cũng trực tiếp biểu lộ thân phận của nữ tử này.
Ma nữ thứ ba gần với đại ma nữ của Kiếp Hồn giới -- Dạ Ly.
Mà cho dù không có Thanh Huỳnh mở miệng, Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đều đã đoán được thân phận của nàng. Bởi vì khí tức của nàng rõ ràng còn hơn ma nữ thứ tư Yêu Điệp.
Ít nhất, khi đối mặt với Yêu Điệp còn hơn bản thân một tiểu cảnh giới, áp lực của Thiên Diệp Ảnh Nhi còn không đến mức trầm trọng quá mức. Nhưng khi nữ tử áo đen này hiện thân, mang đến cho Thiên Diệp Ảnh Nhi chính là một cảm giác “Không cách nào chiến thắng”.
Nhưng khí tức của nàng lại không đến độ cao trước kia của Thiên Diệp Ảnh Nhi, nên không thể nào là đại ma nữ Kiếp Tâm Kiếp Linh. Như vậy chỉ có thể là ma nữ thứ ba.
Ma nữ thứ ba Dạ Ly liếc nhìn Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi thật sâu, thấy đối phương không hề có ý tứ đáp lại, liền nói với Thanh Huỳnh:
- Bọn họ là Vân Triệt với Phạm Đế thần nữ của đông thần vực?
Thanh Huỳnh nhẹ nhàng gật đầu:
- Kể cả tam tỷ cũng nhanh chóng chạy về như vậy, xem ra một lần này chủ nhân thật sự có đại sự muốn tuyên bố.
Ánh mắt của Dạ Ly lại lưu chuyển, sau đó đột nhiên nhìn chăm chú vào trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi, vô cùng trực tiếp lạnh lùng nói:
- Chính là ngươi, làm bị thương Yêu Điệp!?
Thiên Diệp Ảnh Nhi ngước mắt, cười nhẹ:
- Là ta, nếu không phải nam nhân bên người ta luôn luôn tham luyến thương tiếc nữ nhân tướng mạo xinh đẹp, giết nàng ta... cũng không phải không làm được.
Ánh mắt của Dạ Ly rõ ràng phát lạnh, sau đó lạnh lùng nói:
- Mệnh lệnh của chủ nhân ở trước mặt, ta sẽ không động thủ với ngươi ở đây. Nhưng mà món nợ của Yêu Điệp, còn có Thiền Y, chúng ta nhất định đòi lại từ trên người các ngươi!
Lời nói của Dạ Ly cũng không chỉ đơn thuần là thị uy, không phải đe dọa. Chín ma nữ đều do Ma hậu “Sáng tạo”, đồng tâm đồng mạch.
Thương tổn một người, đó là thương tổn chín người. Nhục một người, đó là nhục chín người!
Uy áp của ma nữ thứ ba kích khởi lên kim mang giống như hưng phấn lại giống như điên cuồng ở trong mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Rất tốt, hiện giờ ta muốn nhất chính là đá thử đao! Ngươi nhất định đừng giống như phế điệp kia để cho ta thất vọng!
- Phế điệp? A, là nói ta sao?
Một giọng nói thấp lạnh truyền tới từ xa xa, lúc giọng nói vừa dứt, hai bóng dáng một vàng một lam từ trên không hạ xuống, rơi vào trước mặt Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi, lạnh lẽo mà nhìn bọn họ.
Nữ tử bên trái chính là ma nữ thứ tư Yêu Điệp hôm qua mới vừa giao thủ. Hôm qua nàng bị thương không nhẹ, khí tức rõ ràng lộ ra ba phần phù phiếm.
Nữ tử phía bên phải một thân váy lam, bóng dáng cũng đắm chìm trong lam quang tinh thuần giống như nước. Khí tức còn nhu hòa hơn các ma nữ khác rất nhiều.
Kể cả ánh mắt nhìn về phía hai người Vân Triệt đều không hề có chút uy hiếp với áp bách nào, bình thản ôn hòa còn giống như dòng nước lướt qua.
Ma nữ thứ sáu -- Lam Đình.
Chăm chú nhìn thương thế của Yêu Điệp, Dạ Ly cau chặt mi nhỏ. Nàng nghe Yêu Điệp bị thương, nhưng không nghĩ tới lại thương tổn nặng đến như vậy, lạnh lùng nói:
- Yêu Điệp, chế trụ nàng ta có được không?
Yêu Điệp lại lắc đầu, không hề thấy chút giận dữ:
- Không cần. Tài nghệ không bằng người, không lời nào để nói. Chẳng qua, đánh bại ta cũng không phải là kẻ gọi là thần nữ này, càng không tới lượt nàng ta tới trào phúng!
Đôi mắt sáng rơi vào trên người Vân Triệt trong ngắn ngủi, sau đó lại dời đi.
- Tam tỷ, tứ tỷ... a nha! Còn có ngũ tỷ lục tỷ, các tỷ đều tới rồi!
Một giọng nói thiếu nữ mang theo kích động, kinh hỉ thật sâu đột nhiên truyền đến, thanh thúy linh hoạt kỳ ảo giống như châu rơi vào khay ngọc, không nhìn thấy người, nhưng trước mắt mỗi một người đã hiện ra một khuôn mặt thiếu nữ yêu kiều thần thái phấn khởi.
Giọng nói linh hoạt kỳ ảo nhanh chóng xua tan đè nén nơi này, bóng dáng một thiếu nữ lả lướt như tinh linh cũng gấp gáp nhanh chóng hạ xuống.
Dáng người nàng bé bỏng, đại khái tương đương với Thải Chi, một thân xiêm y trắng sáng, bên hông, làn váy đều treo tua rua kết đầy ngọc sáng, giống như rất thích trang sức rườm rà sáng bóng này. Dưới chân đeo một đôi giày bạch ngọc cũng lấp lánh.
Mặc dù không thấy dung nhan, nhưng mang đến cho người ta cảm giác dường như chỉ là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, tính trẻ con còn chưa hết.
Ma nữ thứ tám Kiếp Hồn -- Ngọc Vũ.
Mà nàng cũng không phải đến một mình, đồng thời hạ xuống theo nàng, một bóng dáng màu vàng nhạt cũng chậm rãi mà rơi... mang theo một luồng khí tức chỉ chớp mắt Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đã nhận ra.
Nam Hoàng Thiền Y!
Ma nữ thứ ba Dạ Ly, ma nữ thứ tư Yêu Điệp, ma nữ thứ năm Thanh Huỳnh, ma nữ thứ sáu Lam Đình, ma nữ thứ tám Ngọc Vũ, ma nữ thứ chín Thiền Y... Trong nháy mắt, chín ma nữ Kiếp Hồn đã tới sáu người!
Các nàng sẽ nhanh chóng tụ họp như thế, chỉ có thể là ý tứ của Trì Vũ Thập.
Xinh đẹp mê hoặc tâm, giống như cự tuyệt giống như nghênh đón hoàn toàn khác với nàng tỏ vẻ ra. Quả quyết của nàng cũng ngoài dự đoán trước của Vân Triệt với Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Thân là ma nữ, đều có thần uy với khí thế lăng thế. Nhưng Ngọc Vũ lại hiển nhiên khác với các ma nữ khác, nàng mang theo vui vẻ đến đây, như một tiểu hài tử thông minh, rúc vào từng tỷ tỷ, hết ôm lại cọ trong lòng từng ma nữ một lần sau đó mới nhìn về phía Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi, thần sắc vốn nhảy nhót trong khoảnh khắc hóa thành cảnh giác và thù địch.
- Bọn họ chính là người ám toán Thiền Y, đả thương tứ tỷ?
Ngọc Vũ rất lớn tiếng hỏi, giọng điệu so với vừa rồi quả thật khác nhau một trời một vực.
Ma nữ thứ sáu Lam Đình lên tiếng, giọng nói nhẹ như mây bay:
- Thân phận hiện giờ của bọn họ là khách do chủ nhân tự mình mời tới. Chuyện khác, sau này hãy nói.
Chân mày Ngọc Vũ dựng thẳng lên, hai bàn tay nhỏ nhắn tinh tế như tuyết trắng lại rất dùng sức nắm chặt lại với nhau:
- Hừ! Cho dù chủ nhân không trách tội các ngươi, ta cũng sẽ không tha thứ cho các ngươi.
Ánh mắt Vân Triệt đảo qua trên từng người sáu ma nữ trước mặt, lời Ngọc Vũ nói không để cho sắc mặt hắn có chút thay đổi
Bởi vì bắn ra trong ánh mắt hắn đã không phải là sáu ma nữ Kiếp Hồn mà là... công cụ báo thù đẹp đẽ quý giá, thượng đẳng nhất!
Kim ảnh chớp lên, ma nữ thứ chín Thiền Y đã chậm rãi tiến lên trước, sau đó chìa ngọc thủ về phía Vân Triệt, trên môi chậm rãi phun ra hai chữ:
- Lấy ra.
Lúc nàng nói lời này, không còn ôn nhuận mềm mại uyển chuyển như trước kia, chỉ còn băng hàn.
Năm đó khi nàng tỉnh lại ở Trung Khư giới, chính là kim y rách nát, ngọc thể lõa lồ ra. Bên tai là giọng nói điên cuồng của Thiên Diệp Ảnh Nhi lưu lại... Nàng không cách nào hình dung được đó là sỉ nhục như thế nào, có lẽ sẽ ấn khắc một đời một kiếp trong hồn hải của nàng.
Sau đó nàng thật sự không tìm kiếm tung tích của Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi. Nàng vô cùng e sợ nếu như bức bách, đối phương sẽ thật sự truyền huyền ảnh thạch ra... thân là ma nữ, nàng còn e ngại hơn nữ tử bình thường trăm ngàn lần. Bởi vì kia không chỉ là danh dự cả đời nàng, càng khiến tất cả ma nữ và cả Kiếp Hồn giới hổ thẹn.
Thiên Diệp Ảnh Nhi có cái tên “Thần nữ”, khiến cho nàng nhìn thấy lại là âm độc cực độ không từ thủ đoạn.
Thật lâu sau nàng mới nói rõ chuyện này với Trì Vũ Thập và các ma nữ khác. Bởi vì nàng biết chuyện này sẽ khiến tất cả ma nữ vì vậy mà sỉ nhục thật sâu.
Mà nay, nơi này là Hồn La thiên, lại là nơi quá mức hoàn mỹ, còn có sáu ma nữ ở đây. Nàng phải khiến cho bọn họ giao huyền ảnh thạch ra, vĩnh viễn cắt sạch hậu hoạn.
- Hả? Thiền Y tiểu muội muội, ngươi muốn chúng ta lấy cái gì?
Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc xéo mắt qua, nhìn lòng bàn tay của Nam Hoàng Thiền Y, giống như đang rất nghiêm túc thưởng thức năm ngón tay tinh xảo của nàng.
Ma nữ thứ ba Dạ Ly lạnh lùng nói:
- Hừ, đã đến nơi này, đừng giả bộ nữa. Lập tức giao huyền ảnh thạch năm đó ngươi ám toán Thiền Y ra!
Ma nữ thứ tám Ngọc Vũ nhảy ra, đứng ở bên cạnh Nam Hoàng Thiền Y, mắt lộ hung quang, tức giận nói:
- Đúng, lập tức giao ra! Nếu không phải chủ nhân không cho phép ra tay với ngươi, chúng ta đã sớm... hừ!
Ma nữ thứ tư Yêu Điệp nhàn nhạt nói:
- Không, chủ nhân chỉ căn dặn không được thương tổn Vân Triệt, không hề bao gồm bất cứ kẻ nào ngoài Vân Triệt.
Thiền Y gật đầu, ánh mắt nàng lưu lại ngắn ngủi trên mặt Vân Triệt, sau đó lại chuyển hướng sang phía Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Không sai, Phạm Đế thần nữ, ngươi đã sớm bước qua điểm mấu chốt của ta, nhưng nể tình ý tứ của chủ nhân, giao huyền ảnh thạch ra, ta có thể tạm thời nhịn chuyện này xuống. Bằng không...
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười nhạo một tiếng:
- Điểm mấu chốt? Chuyện năm đó đều do ngươi ép ta trước. Ngươi xé rách bí mật của chúng ta, ta xé rách xiêm y của ngươi, cực kỳ công bằng.
Ý cười của Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng:
- Thuận tiện lưu lại bùa hộ mệnh nho nhỏ. Thân là ma nữ, ngươi sẽ không phải kể cả đạo sinh tồn đơn giản như vậy cũng không hiểu được đó chứ?
Năm ngón tay Nam Hoàng Thiền Y khép lại, đầu ngón tay khẽ run hiển lộ rõ ràng tức giận trong lòng:
- Buồn cười. Nói như vậy, ngươi không chịu giao ra rồi?
- Một viên huyền ảnh thạch khắc ấn phong cảnh ma nữ, thiên hạ duy nhất. Thứ hiếm quý tuyệt vời như thế, sao ta nỡ giao nó cho người khác chứ?
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói, khóe môi chỉ có đùa cợt.
Năm đó, Nam Hoàng Thiền Y thật sự không có ý hại Vân Triệt với Thiên Diệp Ảnh Nhi, tới một mức độ nào đó coi như từng giúp bọn họ. Ngược lại là Thiên Diệp Ảnh Nhi, thủ đoạn lấy “Bùa hộ mệnh” cực kỳ ti tiện.
Các ma nữ vốn cho rằng bọn họ đã đến Kiếp Hồn giới, chắc chắn thuận thế hóa giải việc này, nhưng không nghĩ tới Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không thể nói lý như thế, quá mức kiêu ngạo.
Ma nữ thứ ba tiến lên trước, mỗi một bước chân, phía sau sẽ kết ra một dấu ấn mơ hồ:
- Xem ra không cần nhiều lời. Phạm Đế thần nữ, ngươi thật sự cho rằng ma nữ chúng ta dễ bắt nạt sao!
Nàng chậm rãi đưa tay:
- Cho ngươi năm giây cuối cùng, hoặc giao huyền ảnh thạch ra. Hoặc... chúng ta tự mình đến lấy. Nhưng mà đến lúc đó lưu lại đã có thể không chỉ có huyền ảnh thạch!
Trên trời cao xa xôi, trên mây đen cuồn cuộn, Trì Vũ Thập rất hứng thú nhìn nơi này, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ như có như không.
- Phạm Đế thần nữ chính là người ác liệt như thế sao?
Phía sau Trì Vũ Thập vang lên giọng nói lãnh đạm của một nữ tử.
Trì Vũ Thập cười nhẹ:
- Ác liệt? Nàng ta là người vì đạt được mục đích mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Thủ đoạn mà nàng ta thi triển ra ở đông thần vực, cũng không phải hai chữ ác liệt có thể hình dung được.
- Nhưng mà tư thái hiện giờ của nàng ta chính là tạo thế mà thôi.
- Tạo thế?
- Nàng ta muốn để cho Vân Triệt mở miệng lệnh nàng ta giao huyền ảnh thạch ra, từ đó khiến Vân Triệt bước đầu lập thế ở trước mặt Thiền Y các nàng... Nhưng mà thủ đoạn nhỏ tổn hại bản thân lợi người này, nàng ta hiển nhiên cực kỳ mới lạ, làm không xinh đẹp như vậy.
- Hơn nữa bản thân nó chính là một chuyện tuyệt không thể tả.
Ngón tay nhẹ nhàng đặt trên môi, Trì Vũ Thập không hề có tính toán hiện thân, tròng mắt u ám bắn ra yêu quang có thể mị tâm cướp hồn trong nháy mắt
- Để cho ta nhìn thật kỹ xem, ngươi thuyết phục đám nhỏ đáng yêu của ta như thế nào đây? Nếu ngươi làm không được, ta sẽ thật thất vọng đó nha... Triệt nhi ngoan của ta.
“...???” Ánh mắt phía sau xuất hiện đình trệ trong vài giây.