.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1641" class="block_" lang="en">Trang 821# 1
Chương 1642: “Bồi thường”
Chương 1642: “Bồi thường”
Chương 1642: “Bồi thường”
Toàn bộ sáu ma nữ bị chọc giận triệt để, uy áp hắc ám của các nàng không tiếng động trải rộng ra, tất cả tóc dài đều bay lên.
Trì Vũ Thập nghiêm lệnh không được thương tổn Vân Triệt, nhưng mệnh lệnh này thật sự chỉ bao hàm Vân Triệt, chưa bao giờ đề cập đến Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Bị dẫm đạp nát điểm mấu chốt như thế, cho dù trong lòng các nàng có hàm dưỡng cao đến đâu cũng đã không thể dễ dàng tha thứ. Năm giây vừa đến, nếu như Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn chưa chịu giao ra, các nàng chắc chắn kiên quyết ra tay.
Đương lúc hết sức căng thẳng, Vân Triệt đột nhiên nhàn nhạt ra tiếng:
- Thiên Ảnh, giao huyền ảnh thạch cho nàng.
Lời hắn nói nhất thời dẫn ánh mắt và lực chú ý của các ma nữ đi, bầu không khí khẩn trương cũng theo đó hòa hoãn dần.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề có động tác, giọng lạnh lùng nói:
- Nếu như các nàng quy củ biết cầu ta, cho thì cho đi. Nhưng mấy cái gọi là ma nữ này ngay cả vị trí của bản thân đều không rõ ràng...
- Giao cho nàng!
Vân Triệt cũng không để cho nàng nói hết lời, vẫn là ba chữ, nhưng đông cứng hơn vừa rồi vài phần.
Thiên Diệp Ảnh Nhi giật giật đuôi chân mày, không nói thêm gì nữa, sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của các ma nữ lấy ra một viên huyền ảnh thạch phổ thông, ngón tay bắn ra, ném về phía ma nữ Thiền Y.
Thiền Y đưa tay tiếp nhận, linh giác đảo qua, sau đó “Rắc” một tiếng, huyền ảnh thạch dập nát trong tay nàng, tiêp theo hóa thành bụi mù hắc ám, hoàn toàn tan biến trên thế gian.
Các ma nữ bắt đầu thu hồi khí tức, ánh mắt của các nàng cũng đều không hẹn mà cùng âu sắc liếc nhìn Vân Triệt.
Mặc dù đang ở Kiếp Hồn giới băc vực, nhưng có thể nói cái tên Phạm Đế thần nữ lại giống như sấm bên tai đối với các nàng. Ở đông thần vực, nàng có được thực lực với địa vị chỉ dưới thần đế Vương giới, tương lai càng là Phạm Thiên thần đế đã định.
Mà cái tên “Thần nữ” này, ở trên ý nghĩa nào đó thậm chí còn cao hơn thần đế. Bởi vì thần đế mười mấy, nhưng “Thần nữ”, lại là duy nhất.
Cho dù nàng bị phế đi nhưng vẫn có tư cách ngạo thị ma nữ. Tính cách mạnh mẽ cũng cùng nghe đồn.
Nhưng nàng ở trước mặt Vân Triệt lại “Nghe lời” như thế!?
Ở trên địa bàn Kiếp Hồn giới, đối mặt với sáu ma nữ cùng tạo áp lực, nàng ngạo mạn mà chống đỡ. Mà Vân Triệt chính là hai câu nói đơn giản... nàng lại cứ giao ra như vậy rồi?
Hiểu biết của ma nữ đối với Phạm Đế thần nữ, phần lớn đến từ Ma hậu Mà Phạm Đế thần nữ trong miêu tả của Ma hậu Trì Vũ Thập với các nàng có một đặc thù đó là coi nam tử thiên hạ như chó cỏ.
Nhưng người trước mắt lại không hề tương xứng một chút nào với điểm này.
Vân Triệt nói:
- Chỉ một viên này, hơn nữa ta chưa bao giờ xem, càng không đưa cho bất kỳ ai xem, ngươi có thể thoải mái.
Hắn thật sự chưa từng xem huyền ảnh trong huyền ảnh thạch này. Về phần ảnh thật trước khi khắc ấn... lại là một chuyện khác.
Ma nữ thứ ba Dạ Ly chậm rãi tiến lên trước, trong sáu ma nữ ở đây lấy nàng dẫn đầu, chuyện liên quan đến tôn nghiêm vinh nhục của ma nữ, nàng nhất định phải đứng ra trước:
- Thoải mái? Vân Triệt, ta có thể tin lời ngươi. Nhưng sỉ nhục này sao lại chỉ đơn thuần trả lại huyền ảnh thạch thì có thể hóa giải! Nếu như chuyện này phát sinh ở trên người nữ nhân bên cạnh ngươi, ngươi có thể thoải mái!?
Tiếng nói vừa ngừng, bước chân của nàng cũng dừng tiến tới trước, dưới sương mù tối đen, đôi mắt của nàng xuất hiện rung động liên tục rất nhỏ.
Linh áp... không liên quan đến tu vi và khí tức, một loại áp chế vô hình đến từ cấp bậc.
Thân là ma nữ, ở trong bắc thần vực, khi đối diện trực tiếp, người có thể khiến cho nàng chân chính cảm nhận được linh áp cũng chỉ có ba thần đế Diêm Ma, Phần Nguyệt, Kiếp Hồn.
Nhưng mỗi lần đối mặt với ánh mắt của Vân Triệt đều sẽ có một cảm giác áp bách phủ thẳng linh hồn. Giống như thần tử đối mặt với đế vương trên trời giáng xuống, loại đè nén với kính sợ không bị khống chế này thản nhiên nảy sinh từ tận đáy hồn.
Lúc tới gần, mới cách vài bước ít ỏi, cảm giác áp bách này đã mãnh liệt mấy lần.
Lúc ma nữ ở gần nhau, tâm niệm có thể tương liên bất cứ lúc nào. Người có cảm giác này cũng không chỉ có một mình nàng.
Các ma nữ đều thản nhiên lạnh lẽo đối với Thiên Diệp Ảnh Nhi. Nhưng mỗi lần đối mặt với Vân Triệt, trên khí thế đều sẽ yếu hơn vài phần trong nháy mắt... đây cũng không chỉ bởi vì căn dặn của Ma hậu.
Ngọc Vũ căm giận nói:
- Đúng! Bí mật của các ngươi bị phát hiện, là do bản thân các ngươi không cẩn thận, có liên quan gì đến Thiền Y! Muội ấy chưa từng làm chuyện gì khó dễ các ngươi, còn từng giúp các ngươi, các ngươi lại lấy oán trả ơn, làm chuyện quá phận như vậy! Sao có thể cứ quên đi như vậy thôi chứ!
- A.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đáp lại bằng nụ cười lạnh.
Lam Đình luôn luôn trầm mặc mở miệng, giọng nói mềm mại vô hình hòa dịu không khí:
- Chuyện này vẫn chờ chủ nhân trở về rồi nói sau. Chủ nhân coi trọng nhất vinh nhục của chúng ta, sẽ không bỏ qua chuyện này. Chủ nhân đã mời Phạm Đế thần nữ đến, tất nhiên đã có lòng tin.
Thanh Huỳnh lại lắc đầu, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo:
- Không, đây là chuyện ở trong phạm vi năng lực của chúng ta, sao có thể làm phiền đến chủ nhân. Hơn nữa...
Giọng nói của nàng thấp đi vài phần, giống như truyền âm, nhưng không hề quan tâm đến bị Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi nghe được:
- Chủ nhân còn chưa ra mặt, chắc muốn để cho chúng ta tự giải quyết chuyện này. Dù sao chủ nhân chân chính mời chỉ có Vân Triệt. Về phần Phạm Đế thần nữ này... đó là chuyện của chúng ta.
Lời Thanh Huỳnh nói khiến các ma nữ nhất thời ánh mắt khẽ động.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười như không cười, sóng mắt dần mông lung, âm thanh trên môi cũng trở nên lười nhác thong dong:
- Hả? Vậy các ngươi chuẩn bị như thế nào?
Dạ Ly lạnh giọng nói:
- Vậy phải nhìn xem ngươi có thể cho chúng ta một câu trả lời không lời nào để nói hay không. Bằng không... sợ rằng ngươi không cách nào hoàn chỉnh đi ra khỏi Hồn La thiên này!
Thiên Diệp Ảnh Nhi điên cuồng cười ra tiếng, ngón tay nàng lướt lên, tóc vàng bay múa, nhiều ngôi sao màu đen nháy mắt ngưng tụ ở trên đầu ngón tay của nàng:
- Ha ha ha ha! Cả đời ta đây từng hại, từng âm, từng giết vô số người. Nhưng còn chưa bao giờ có ai có thể đòi lại nửa phần từ trên người ta!
- Dựa vào các ngươi chính là vài ma nữ, cũng xứng?!
Nếu như bọn họ đều hạ bậc thang cho nhau, lấy Ma hậu đích thân mời làm thời cơ, có lẽ chuyện này thật sự có thể bình yên bỏ qua.
Nhưng Thiên Diệp Ảnh Nhi là người như thế nào? Cho dù nàng toàn phế, tư thái thần nữ đã sớm khắc sâu vào tận xương kia cũng sẽ không cho phép nàng cúi đầu trước bất kỳ ai.
Lời nói này của nàng không hề nghi ngờ triệt để kích khởi cơn tức giận của các ma nữ. Kể cả Lam Đình có tính cách dịu dàng nhất cũng ánh mắt trở nên lạnh lùng vài phần.
- Các ngươi nói không sai, chuyện này thật sự là chúng ta tự lấy làm thẹn.
Một giọng nói lạnh nhạt cứng rắn ngăn cản các ma nữ phát tác. Bởi vì người nói ra lời này rõ ràng là Vân Triệt.
Ở trong tầm mắt rõ ràng đều lộ vẻ ngạc nhiên của các nàng, Vân Triệt tiếp tục nói:
- Năm đó, khi hai người chúng ta trốn tới bắc thần vực, không ngờ gặp được ma nữ ở Trung Khư giới, bị lộ ra thân phận.
- Hai người chúng ta đều là dã quỷ mới vừa trải qua kiếp nạn sống tạm tiếp, không tin tưởng bất cứ kẻ nào, càng không thể bị bất cứ kẻ nào khống chế. Cho nên xuất phát từ bảo vệ mình, chúng ta dùng thủ đoạn ti tiện đối với Nam Hoàng Thiền Y.
Vân Triệt ngước mắt lên nhìn, nhìn thẳng vào ma nữ Thiền Y:
- Hôm nay đến tận đây là vì hiệp lực hợp tác với Kiếp Hồn giới các ngươi, đã muốn hợp tác thì không nên tồn tại khúc mắc như này. Chuyện này tự ta sẽ cho bồi thường.
Các ma nữ ngẩn ra, giống như nhất thời khó mà tin nổi nhân vật đáng sợ phóng thích ra linh áp quỷ dị này, khiến Phạm Đế thần nữ ngoan ngoãn nghe lời lại nói ra lời nói này.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cau chặt chân mày, cười lạnh một tiếng nói:
- Hôm qua Diêm Tam Canh, ngươi nói cũng chưa nói một câu đã trực tiếp làm thịt. Hôm nay các nàng khí thế bức người, ngươi lại trực tiếp nhận sợ? Khác biệt trong đối đãi với nam nhân và nữ nhân của ngươi thật đúng là trước sau như một!
Lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói giống như đang biểu đạt bất mãn khinh thường, thật ra đang một lần nữa nhắc nhở, Vân Triệt chính là người chỉ một lời không hợp, kể cả Diêm Ma quỷ vương đều trực tiếp làm thịt.
Hơn nữa chỉ một kiếm!
Hồn La thiên xuất hiện yên lặng quỷ dị, sau vẻn vẹn ba giây mới cuối cùng có một ma nữ mở miệng. Ma nữ thứ tám Ngọc Vũ vẫn vẻ mặt giận dữ, rất có khí thế kêu lên:
- Bồi thường? Ngươi định bồi thường như thế nào! Ai biết... ai biết năm đó ngươi có nhìn lén hay không! Đây không chỉ là chuyện của Thiền Y, mà là chuyện của chín tỷ muội chúng ta!
- Phạm Đế thần nữ làm ra chuyện như vậy còn có tư thái ác liệt như thế, chúng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho!
Ánh mắt và giọng nói của Thiên Diệp Ảnh Nhi đều âm hàn đi vài phần:
- Ta tên Vân Thiên Ảnh! Lại gọi sai nữa, đừng trách ta không khách khí!
Phạm Đế thần nữ, đó đã từng là danh hiệu nữ tử vô thượng nhất đương thời. Nhưng Thiên Diệp Ảnh Nhi hiện giờ, mỗi lần nghĩ đến, nghe thấy bốn chữ này đều sẽ cảm thấy châm chọc... thậm chí sỉ nhục.
- Ta đã nói muốn bồi thường, tự nhiên sẽ cho các ngươi vừa lòng.
Vân Triệt bình thản nói, ánh mắt đảo qua sáu người, đột nhiên hỏi:
- Chín ma nữ các ngươi, đây xếp theo thực lực sao?
Mặc dù không biết vì sao hắn lại hỏi về vấn đề này, Nam Hoàng Thiền Y vẫn nói:
- Cũng không hoàn toàn. Nhưng một thế hệ chúng ta ngược lại là như thế.
- Nói cách khác, thực lực của ngươi yếu hơn ma nữ thứ tám?
Vân Triệt hỏi.
Ma nữ thứ chín Thiền Y và ma nữ thứ tám Ngọc Vũ, hai người đều là Thần Chủ cấp tám, nhưng về khí tức, Ngọc Vũ rõ ràng mạnh hơn Thiền Y.
- Đúng.
Thiền Y không hề chần chừ đáp lại.
Ngọc Vũ vội vàng nói:
- Thời gian Thiền Y kế thừa lực lượng thần nữ còn quá ngắn, nhiều nhất lại thêm ngàn năm, muội ấy nhất định có thể còn hơn ta.
Vân Triệt giống như cười lạnh, nhưng trên mặt lại không hề có dấu vết đang cười, hắn chậm rãi nói:
- Ngàn năm? A, trong vòng mười giây, ta sẽ khiến thực lực của ngươi toàn thắng ma nữ thứ tám. “Bồi thường” này cũng đủ đi?
Lời này của Vân Triệt, không khí thoáng chốc tĩnh lặng, tất cả sáu ma nữ đều ngạc nhiên... Chỉ có Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề phản ứng lại.
Nhưng ngạc nhiên của các nàng chỉ kéo dài một chớp mắt, sau đó đều trở nên vi diệu... Rõ ràng chính là nghe được một câu chuyện cười vô cùng buồn cười, còn vô cùng thấp kém.
Một chút chờ mong mới vừa nảy sinh đã toàn bộ hóa thành phẫn nộ càng sâu.
- Vân Triệt, ngươi đang đùa giỡn chúng ta sao?
Thanh Huỳnh trầm giọng nói.
Ở cảnh giới Thần Chủ, cho dù chút chênh lệch ở cùng cảnh giới đều là rãnh trời rất có thể cả đời đều không thể vượt qua. Thiền Y và Ngọc Vũ đều là Thần Chủ cấp tám, các ma nữ đều cực kỳ rõ ràng chênh lệch giữa các nàng. Ngọc Vũ nói Thiền Y có thể trong ngàn năm siêu việt hơn nàng, đó phần lớn là một loại tán thành và cổ vũ của thân là tỷ tỷ.
Vân Triệt lại nói mười giây!?
Còn toàn thắng!?
Quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Cho dù vật thần tích “Man hoang thế giới đan” trong truyền thuyết có thể làm cho người ta ở cảnh giới Thần Chủ vượt qua một bước lớn, muốn thành công luyện hóa cũng cần mấy năm, thậm chí thời gian càng lâu.
Dạ Ly triệt để nổi giận:
- Quả nhiên là cá mè một lứa! Hôm nay các ngươi đặt chân đến Kiếp Hồn giới là vì khiêu khích mà đến sao!
Ngọc Vũ cũng chân chính nổi giận:
- Hơi quá đáng! Mệt ta mới vừa rồi còn có phần tin tưởng ngươi thật sự lòng mang áy náy và muốn bồi thường!
Vân Triệt không hề để ý đến các nàng đang phẫn nộ, ánh mắt nhìn thẳng vào Thiền Y:
- Bồi thường này, ngươi cần hay không?
So với năm ma nữ khác, phản ứng trong lòng Thiền Y có khác biệt rất lớn. Bởi vì năm đó nàng từng chân chính tiếp xúc với Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi, tận mắt nhìn thấy bọn họ ra tay, được chứng kiến thực lực của bọn họ.
Giờ phút này cách khi đó chẳng qua mới có hơn hai năm. Năm đó thực lực của bọn họ chỉ có Thần Quân, hiện giờ một người có thể giết Diêm Tam Canh, một người có thể làm bị thương Yêu Điệp.
- Ngươi định làm như thế nào?
Thiền Y khẽ nói một câu. Câu nói này hiển lộ rõ ràng nàng không phải hoàn toàn không tin và cự tuyệt.
Vân Triệt nói:
- Rất đơn giản, tháo bỏ toàn bộ phòng ngự của ngươi, đừng có bất kỳ bài xích ngăn cách nào với khí tức hắc ám của ta.
- Sao như vậy được!
Yêu Điêp thịnh nộ, cánh bướm hiện lên sau lưng, hiển nhiên đã nhẫn nhịn đến cực hạn.
Để khí tức của Vân Triệt xâm nhập vào thân thể, bản thân không hề phòng ngự... Lấy thực lực diệt sát Diêm Tam Canh của Vân Triệt, đây vốn chính là đưa mạng vào trong lòng bàn tay hắn!
Thiền Y cũng thoáng thay đổi sắc mặt, nàng vừa định lạnh lùng nói lời cự tuyệt, chỗ sâu trong tâm hồn lại đột nhiên vang lên một giọng nói mềm mại:
- Phối hợp tất cả theo lời hắn.
Thiền Y chấn động trong lòng, mắt đẹp hơi phóng đại... Bởi vì đây là hồn âm đến từ Ma hậu!
Lời nói cự tuyệt vừa định nói ra lại hóa thành gật đầu nhẹ nhàng:
- Được! Nếu là bồi thường, ta không có lý do cự tuyệt.
- Thiền Y!?
Câu đáp lại này khiến năm ma nữ khác đều thất kinh, Dạ Ly nhanh chóng nói:
- Lời nói buồn cười này, cho dù ma thần thượng cổ lâm thế cũng không có can đảm nói ra. Thiền Y, chẳng lẽ muội thật sự tin tưởng?
- Tuy rằng nghe như lời nói nhảm, nhưng hắn là người chủ nhân tin tưởng, muội cũng tin tưởng một lần đi.
Thiền Y thong thả nói.
Nói xong, nàng cúi đầu xuống, truyền âm vào tâm niệm năm người khác:
- Đây là ý tứ của chủ nhân.
“...” Năm ma nữ vốn định cố tình ngăn cản, thân hình và vẻ mặt đều thoáng chốc khựng lại.
- Được...
Dạ Ly cứng rắn áp chế tức giận và khó hiểu. Lời của Ma hậu, thân là ma nữ sẽ vĩnh viễn không vi phạm và cự tuyệt. Chính là, một bên là lời nói ngông cuồng buồn cười đến không thể buồn cười hơn, một bên là đưa mạng đến trong tay đối phương, nàng thật sự không cách nào hiểu được ý tứ của Ma hậu.
Đổi lại là bất cứ kẻ nào đều không thể hiểu được.
Dạ Ly nói, thân hình của nàng lóe lên, đứng ở bên cạnh Thiền Y:
- Nếu đây là ý nguyện của muội, chúng ta cũng chỉ có thể tán thành. Nhưng mà chúng ta sẽ che chở ở bên cạnh muội. Nếu hắn có bất cứ vọng động gì, chúng ta sẽ ra tay trước.
- Đừng lo lắng, muội tin tưởng hắn.
Thiền Y khẽ cười cười, thân thể kh