Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
Trên bầu trời, hình chiếu cũng không khép lại.
Trong Trụ Thiên giới, Vân Triệt duỗi tay từ xa, nhất thời, một luồng quang minh huyền quang nện lên trên người Tinh Tuyệt Không, khiến cho thân hình gầy yếu của hắn trong lúc nhất thời phát ra khí tức sinh mệnh nồng đậm.
Khoảnh khắc hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt vốn đục ngầu không nhìn được gì lại trở nên đặc biệt có thần.
Vân Triệt cho Trì Vũ Thập một ánh mắt.
Không cần nói gì, cho dù không có ánh mắt này, Trì Vũ Thập cũng biết mục đích của Vân Triệt. Cánh môi nàng khẽ cong lên, sau đó trong mắt đột nhiên lóe lên một hắc quang nồng đậm âm u.
Hiện giờ Tinh Tuyệt Không hoàn toàn là một phế nhân, cho dù về huyền lực hay về tinh thần. Hắc ám hồn lực đến từ Trì Vũ Thập xuyên thủng thẳng vào linh hồn của hắn, hắn không hề có một chút lực kháng cự.
Một chút hắc mang hơi lóe lên trong mắt hắn, sau đó lại dần dần hóa thành hàn quang uy nghiêm.
Hắn nâng Tinh Thần luân bàn, chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, tuy rằng trên người không hề có huyền khí, nhưng hắn dù sao đã làm đế vạn năm. Lúc chạm vào đế uy ngưng tụ trong mắt hắn lại khiến cho Thủy Thiên Hành và Lục Trú có một chút cảm giác áp bách.
Sắc mặt hắn nghiêm trang cất bước tiến về trước, theo hắn tiến vào phạm vi hình chiếu, trong đông thần vực nhất thời nổi lên tiếng kinh hãi bốn phía.
- Tinh... Tinh Thần đế!?
Tinh giới phụ thuộc Tinh Thần xa xôi, sáu tinh thần Thiên Tuyền, Thiên Yêu, Thiên Dương, Thiên Viêm, Thiên Hồn, Thiên Mị tất cả như bị sét đánh, đứng phắt dậy:
- Thần đế!
Đây là lần đầu tiên Tinh Tuyệt Không xuất hiện trước mặt thế nhân sau khi biến mất vào năm đó. Nhưng cho dù là huyền giả Tinh Thần hay đông vực cũng đều không thể lý giải nổi vì sao hắn lại xuất hiện bên người Vân Triệt.
Các tinh thần kích động trong lòng, khiếp sợ khó nói nên lời. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy Tinh Thần luân bàn trong tay Tinh Tuyệt Không... Đó là mạch máu truyền thừa của bọn họ! Chỉ cần Tinh Thần luân bàn vẫn còn, Tinh Thần giới sẽ có thể có một ngày lại lóng lánh huy hoàng.
Phịch phịch!
Dưới cái nhìn chăm chú còn đang hết sức kinh sợ của mọi người, Tinh Tuyệt Không lại quỳ xuống đất bên chân Vân Triệt... vả lại hai đầu gối đều quỳ.
Hắn giơ Tinh Thần luân bàn tượng trưng cho mạch máu hạch tâm của Tinh Thần giới lên, ánh mắt rạng rỡ, thần sắc trịnh trọng:
- Tiểu Vương Tinh Tuyệt Không, nhận thiên ân cứu thế của Ma chủ, cảm tạ Ma chủ khoan dung, nguyện lấy tên Tinh Thần đế, cùng với Tinh Thần giới đến dưới trướng Ma chủ.
- Từ nay về sau, trên dưới Tinh Thần giới lấy Ma chủ vi tôn. Người làm trái với ý chí của Ma chủ đều là kẻ địch của Tinh Thần giới ta!
- Nếu như không tuân theo lời ấy, đất diệt trời tru!
Từng lời của hắn vang vang, giống như phát ra từ chỗ sâu nhất trong linh hồn. Tuy rằng là tư thế quỳ, nhưng ánh mắt, vẻ mặt của hắn vẫn bao hàm đế uy như trước, không hề có vẻ giả dối miễn cưỡng.
Tất cả các Giới Vương, huyền giả của đông thần vực đều kinh ngạc đến ngây người, các tinh thần và trưởng lão Tinh Thần càng nghẹn họng nhìn trân trối, kinh hãi thật lâu.
Tuy rằng Tinh Tuyệt Không biến mất đã lâu, tuy rằng sau kiếp nạn Tà Anh Tinh Thần giới triệt để yên lặng, nhưng mà Tinh Tuyệt Không dù sao vẫn là Tinh Thần đế, trong tay nắm lấy luân bàn kéo dài mạch máu tinh thần, khiến cho người ta không thẻ phủ nhận được thân phận này của hắn.
Mà cho dù Tinh Thần giới điêu linh nghiêm trọng, nhưng vẫn tồn tại sáu tinh thần và mười bảy trưởng lão Tinh Thần, vẫn không phải bất cứ tinh giới nào dưới Vương giới có thể sánh bằng.
Nhất là sau khi Trụ Thiên với Nguyệt Thần chôn diệt, Tinh Thần giới dĩ nhiên đã trở thành một trong hai Vương giới cuối cùng của đông thần vực.
Nhưng Tinh Tuyệt Không sau khi hiện thân lại lấy tên Tinh Thần đế, giơ cao Tinh Thần luân bàn tuyên thệ nguyện trung thành với Ma chủ Vân Triệt...
Đây không thể nghi ngờ là một đả kích vô cùng lớn đối với huyền giả của đông thần vực, tàn nhẫn phá diệt hy vọng với kiên trì vốn không còn lại bao nhiêu của bọn họ.
- Tỷ tỷ.
Thiên Yêu tinh thần Tường Vi đảo mắt nhìn về phía Thiên Tuyền tinh thần Tử Uyển, ánh mắt của các tinh thần khác cũng đều tập trung trên người nàng.
Tinh Thần đế mất tích, Thiên Độc Ngục La, Thiên Cương Thần Hổ, Thiên Nguyên Đồ Mi chết, Thiên Sát Mạt Lỵ và Thiên Lang Thải Chi... Trong sáu tinh thần còn lại, lấy Thiên Tuyền Tử Uyển mạnh nhất, danh vọng cao nhất, tự nhiên cũng trở thành đứng đầu tinh thần lâm thời.
Nàng thong thả đứng dậy, ánh mắt dừng trên Tinh Thần luân bàn trong tay Tinh Tuyệt Không... Nhưng mà không nhìn thấy Tinh Thần thần mang của Thiên Độc, Thiên Nguyên, Thiên Cương, Thiên Sát vốn nên lóng lánh ở trên đó.
Theo Tà Anh Mạt Lỵ bị đánh ra ngoài hỗn độn, thần lực của Thiên Sát tinh thần nói không chừng kể cả nguyên lực tinh thần đều đã bị chôn diệt, cho dù không bị chôn diệt, có bức tường hỗn độn ngăn cách, cũng nhất định không cách nào trở về Tinh Thần luân bàn được...
Nhưng vì sao kể cả Thiên Nguyên, Thiên Độc, Thiên Cương cũng...
Chẳng lẽ nhanh như vậy đã có kẻ kế thừa toàn bộ rồi sao?
Nhưng mà bây giờ nàng không rảnh để suy nghĩ tới chuyện này, nhìn phương xa, trong đầu nàng lấp lóe lên vô số hình ảnh hỗn loạn.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại, chính là một màn năm đó Vân Triệt vì Mạt Lỵ mà chết ở Tinh Thần giới... Đôi mắt nàng dần dần thất thần, thì thào nói nhỏ:
- Là thời điểm... làm ra lựa chọn.
Trụ Thiên giới, Thủy Thiên Hành và Lục Trú nhìn hành động của Tinh Tuyệt Không, không khỏi run sợ trong lòng.
Khi ánh mắt lại chạm vào Trì Vũ Thập, lông tơ toàn thân bọn họ không tự chủ được dựng thẳng lên, thấy lạnh lẽo cả người từ lòng bàn chân lan lên tận đầu.
Sau khi tuyên thệ nguyện trung thành xong, Tinh Tuyệt Không lui ra khỏi khu vực hình chiếu. Mới vừa rời đi, theo hắc mang trong mắt Trì Vũ Thập tiêu tán, cả người hắn lập tức ngã thẳng xuống, không còn động tĩnh.
Vân Triệt giơ tay, Tinh Thần luân bàn nhất thời bay về, tan biến trong tay hắn. Còn Tinh Tuyệt Không đã sử dụng xong cũng bị hắn đóng băng lại một lần nữa, ném vào trong thái cổ huyền chu.
Rung động do Tinh Thần đế tuyên thệ trung thành với Ma chủ ở trước mặt thế nhân mang đến còn trong tâm hồn, trong hình chiếu lại lập tức xuất hiện bóng dáng của Phúc Thiên Giới Vương Lục Trú.
Lục Lãnh Xuyên thiếu chủ Phúc Thiên đã có thanh danh không kém hắn đi theo phía sau.
- Ma chủ, trận tai họa này, nếu bàn về căn nguyên, là đông thần vực ta phạm sai lầm trước. Nhưng chúng sinh vô tội, bọn họ đều là người bị hại bị bài trí.
Ánh mắt Lục Trú sáng quắc, lời nói chân thành, cho dù đối mặt với Vân Triệt nói ra, nhưng giống như đang nói với huyền giả của đông thần vực:
- Bắc thần vực và đông thần vực đầy hận tàn sát như thế, chỉ mang đến tai họa với tử vong vĩnh viễn cho hai bên, kính xin Ma chủ ban cho đông thần vực ta một lần nữa thừa nhận hắc ám... cho dù là một cơ hội chuộc tội, bù lại.
“Chuộc tội”, “Bù lại”, có thể nói lời như vậy không thể nghi ngờ cực kỳ chói tai đối với đông thần vực. Nhưng đã rơi vào hoàn cảnh xấu, nên có tư thái thấp của kẻ bị thua. Lục Trú không phải đang đàm phán, mà đang tranh thủ sinh cơ cho đông thần vực.
“Phúc Thiên Giới Vương Lục Trú, nguyện dẫn dắt Phúc Thiên giới đầu nhập dưới trướng Ma chủ, nghe theo Ma chủ hiệu lệnh! Lục mỗ vô cùng tin tưởng, hiện giờ chúng sinh đông thần vực đã biết được tất cả chân tướng năm đó, nhất định sẽ nguyện ý dần dần hóa giải thù hận với bắc thần vực, chung sống hòa bình với các huyền giả hắc ám.
Không thẹn là một trong ba Đại Giới Vương của đông thần vực, lời Lục Trú nói rất động lòng, cũng có lực cảm nhiễm rất mạnh.
Vào lúc này Thủy Ánh Nguyệt cũng tiến lên trước, Lục Trú nói đã đầy đủ, nàng nghiêng người bái, chỉ có một câu đơn giản:
- Lưu Quang giới, nguyện từ đây trung thành với Ma chủ, tuyệt đối không hai lòng.
Sau Tinh Thần đế, hai trong ba tinh giới có thể đại biểu cho hầu hết các giới đông thần vực, thế mà lại tuyên thệ hiệu trung với Ma chủ hắc ám ở trước mặt mọi người.
Kể cả huyền giả đông vực đang vốn cương liệt kháng cự đều trong ngơ ngác, đột nhiên không tìm được ra lý do phản kháng tiếp.
Vân Triệt xoay lưng về phía vạn linh đông vực, khép mi trầm giọng:
- Cơ hội, bản Ma chủ đã cho đông thần vực. Bảy ngày sau, sẽ có bao nhiêu tinh giới tan biến trong hắc ám, bản Ma chủ rất chờ mong!
Hình chiếu khép lại, đông thần vực nhất thời rơi vào một mảnh yên lặng như chết.
Có Tinh Thần đế, Lưu Quang giới, Phúc Thiên giới đi trước, đối mặt với “Cơ hội” mà Vân Triệt ném ra, không hề nghi ngờ sẽ có lượng lớn tinh giới thượng vị lựa chọn thần phục.
Như vậy, thế lực phản kháng của đông thần vực chỉ biết càng ngày càng yếu. Có lẽ đến lúc đó, phản kháng ngược lại sẽ thành hành vi ngu xuẩn ở trong mắt người khác.
Nhưng mà, đông thần vực cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.
Ít nhất, bọn họ còn có Phạm Đế thần giới vẫn một mực chưa động, có lẽ sẽ nhất minh kinh thiên, còn có Thánh Vũ giới tinh giới hạng nhất cũng đủ uy danh để kêu gọi tổ chức các giới.
... ...
Hình chiếu khép lại, Vân Triệt chậm rãi nheo mắt, nói nhỏ:
- Tiếp theo, còn có một “Cọng cỏ” cuối cùng.
Lúc này, ba đường hắc mang lóe lên trên bầu trời, Diêm Nhất Diêm Nhị Diêm Tam từ trên không rơi xuống, đồng loạt bái trước mặt Vân Triệt.
Vân Triệt liếc mắt:
- Hả? Nhanh như vậy? Các ngươi sẽ không phải tay không mà về đó chứ?
Ba diêm tổ nhất tề run lên, Diêm Nhất cúi đầu nói
- Thưa chủ nhân, chúng ta đã tìm kiếm gần nửa đông thần vực, nhưng... nhưng không tìm được khí tức của bất cứ một nguyệt thần nào.
Vân Triệt cau chặt chân mày, sau đó trầm giọng nói:
- Một người cũng không có? Ta không tin, tất cả nguyệt thần đều đã bụi tan khói diệt dưới vĩnh ám ma tinh.
- Lão... lão nô... bây giờ... bây giờ đi tìm kiếm một lần nữa.
Diêm Nhị run rẩy nói, đừng nói cãi lại, một câu giải thích đều không dám có.
Vân Triệt cười lạnh một tiếng:
- Không cần, nếu bọn chúng đủ thông minh, đã trước tiên cắp đuôi chạy trốn càng xa càng tốt rồi. Nếu thật sự là thế, vậy để cho bọn chúng giống như Trụ Thiên lão cẩu đi, sống tạm thêm một thời gian!
Hắn chậm rãi quay đầu, mắt nhìn về phía Phạm Đế thần giới:
- Không sai biệt lắm, đã đến lúc xem một màn kịch phấn khích.
... ...
Phạm Đế thần giới được huyền giả đông vực ký thác kỳ vọng cuối cùng, giờ phút này vẫn trong bế giới.
Đồng thời cũng ở trong tuyệt vọng trước nay chưa từng có.
- Khụ... khụ khụ khụ... phụt!
Trong ho khan kịch liệt, Thiên Diệp Phạm Thiên phun ra một ngụm tinh huyết, trong đại điện âm u yên lặng, vết máu bắn trên đất lại phản xạ ra yêu quang màu xanh đậm.
Hắn giơ tay, thấy được bàn tay của mình lại trắng bệch hơn một canh giờ trước.
Ngước mắt nhìn lên, các phạm vương trong tầm mắt đều sắc mặt thống khổ, mỗi người đều... tuyệt vọng.
Mười mấy canh giờ này, bọn họ dùng hết tất cả phương pháp có thể: thần ngọc tránh ma quỷ thượng đẳng nhất, đại trận khu độc, thậm chí dung hợp quán thông lực lượng của nhau...
Vô dụng, hoàn toàn vô dụng! Tất cả phương pháp đều chỉ thoáng áp chế độc lực, vốn không cách nào xua tan mai một “Thiên thương đoạn niệm” đi một chút nào.
Tuyệt vọng từng trải qua năm đó lại tái hiện, hơn nữa một lần này không chỉ có một mình Thiên Diệp Phạm Thiên hắn, mà toàn bộ Phạm Đế Vương thành!
Đó là độc lực của Thiên Độc châu, đâu phải phàm linh đương thời có thể loại trừ được!
Ở trước mặt “Thiên thương đoạn niệm”, lực lượng thần đế gì, mưu lược tính kế gì, Vương giới tích lũy gì... đều là trò cười vô dụng.
- Chủ thượng, thật sự... không có phương pháp nào có thể sử dụng sao?
Phạm vương thứ nhất thống khổ lên tiếng.
Hắn đã không nhớ được đây là lần thứ mấy mình hỏi vấn đề này, mỗi một lần hỏi ra, ánh mắt của hắn sẽ u ám thêm một phần.
Thiên Diệp Phạm Thiên cười khẽ:
- A! Nếu có phương pháp giải được, năm đó bổn vương... sao sẽ vứt bỏ Ảnh nhi chứ.
Năm đó, vì để cho Thiên Độc độc lực mỏng manh trực tiếp nổ tung trong cơ thể hắn, Hạ Khuynh Nguyệt và Vân Triệt đã từng tính kế tương đối tỉ mỉ, cũng kèm theo phiêu lưu khá lớn.
Lúc này, lại khiến cho hắn và tất cả phạm vương đều không hề phát hiện ra mà trúng độc... Hai biện pháp có thể nói cách biệt một trời.
Cho nên, Thiên Diệp Phạm Thiên vô cùng rõ ràng, Thiên Độc năm đó đã đáng sợ như vậy, lúc này... Trừ bỏ Thiên Độc châu, không còn khả năng giải trừ.
Hắn bằng phương thức cẩn thận, ôn hòa nhất khống chế huyền khí vận chuyển quanh thân, áp chế độc lực tàn cắn lan tràn, chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt sâu thẳm không đáy nhìn chằm chằm trên không.
Cho dù đã đến tình cảnh này, hắn cũng không cam tâm đi cầu Vân Triệt.
Hắn đang cố gắng tìm kiếm khả năng khác... hoặc là, đường lui thuộc về Phạm Đế thần giới.
Khi trên dưới Phạm Đế Vương thành đang trong thống khổ giãy giụa vì “Thiên thương đoạn niệm”, không ai rảnh rỗi chú ý tới, một phạm vương vừa áp chế thiên độc, vừa thu liễm khí tức lặng yên rời khỏi Phạm Đế Vương thành, sau đó rời khỏi biên giới Phạm Đế thần giới, hướng đi tới rõ ràng là chỗ của Nam Minh thần đế.
Hết chương 1751.