Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1660 - Chương 1752. Phạm Đế Chôn Diệt (Trung)

Chương 1752. Phạm Đế chôn diệt (trung)
Chương 1752. Phạm Đế chôn diệt (trung)

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

Gần đây Nam Vạn Sinh có phần tâm thần không yên.

Đông thần vực bị bắc thần vực xâm nhập, hắn vốn không hề đặt vào trong lòng, thậm chí ngược lại trở thành cơ hội vô cùng tốt để cho hắn cướp lấy “Vật bất tử”... cho dù Trụ Thiên giới bị ma nhân từ không trung giáng xuống huyết đồ, hắn vẫn không bởi vì thế mà sinh ra cảm giác nguy cơ quá lớn, ngược lại thuận tay mượn nó tạo áp lực gấp bội cho Phạm Đế thần giới.

Nhưng mà, theo Nguyệt Thần giới đột nhiên chôn diệt, tình hình chiến đấu ở đông thần vực nhanh chóng chuyển biến xấu và chân tướng năm đó đột nhiên công khai, sự chú ý của hắn không thể không nhanh chóng rời khỏi hai chữ “Bất tử”.

Nhận thức thâm căn cố đế đối với ma ở bắc vực khiến đông thần vực trở tay không kịp, cũng khiến cho Nam Minh thần đế hắn cuối cùng bắt đầu cảm thấy mình dường như suy nghĩ quá mức hồn nhiên.

Nhất là khi chân tướng công khai... bên chỗ nam thần vực bắt đầu liên tiếp truyền đến một vài tin tức hắn không muốn nghe.

Lúc này, Nam Ngục minh vương và Tây Ngục minh vương đi vào, nói:

- Vương thượng, bọn họ đến đây.

Rất nhanh, sáu người mặc trường y màu vàng nhạt mang theo sáu luồng khí tức cường đại đến giống như thiên uy đi vào, quỳ gối trước mặt Nam Vạn Sinh.

Sáu người này, bất cứ một ai đều là nhân vật khủng bố được sinh linh nam thần vực kính ngưỡng, ngạo thị thiên hạ, bởi vì bọn họ đều là minh thần.

Nam Minh thần giới, Vương giới hạng nhất nam thần vực. Dưới trướng của Nam Minh thần đế có tổng cộng mười sáu minh thần cùng với tứ đại vương của minh thần -- Đông Ngục minh vương, Tây Ngục minh vương, Nam Ngục minh vương, Bắc Ngục minh vương.

Lúc này, không chỉ có Nam Minh thần đế đích thân đến đông thần vực, còn đến đây hai đại minh vương và sáu minh thần.

Nam Vạn Sinh xoay người, đối mặt với sáu minh thần “Kịp thời” đến đây, hắn thế mà lại không lộ ra vẻ mặt vui vẻ, trên gương mặt như thiếu niên lộ ra trầm trọng thật sâu, sau đó than nhẹ một tiếng:

- Về Nam Minh!

“...!?” Sáu minh thần nhất tề ngẩng đầu, tỏ vẻ kinh ngạc.

Từ khi bọn họ nhận được vương lệnh đã ngày đêm lên đường dốc hết tốc độ tới đây, lại nhận được một nhiệm vụ trở về Nam Minh?

Nam Ngục minh vương và Tây Ngục minh vương ngược lại cũng không lộ ra ngoài ý muốn quá lớn. Trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn ở đông thần vực, đều biết được phát sinh ở đông thần vực trước tiên.

Nam Vạn Sinh trầm giọng nói:

- Là bổn vương suy nghĩ quá ngây thơ rồi. Cho dù là Vân Triệt hay bắc thần vực, bổn vương đều hoàn toàn đánh giá sai.

Trong cái nhìn trước đó của Nam Vạn Sinh, bắc thần vực cường công đông thần vực là mọt kiểu tự sát cho hả giận, hậu quả không thể nghi ngờ là bị đông thần vực tiêu diệt... Dù sao, không có ai hiểu rõ thực lực của bắc thần vực hơn những thần đế bọn họ.

Sau này, tình hình chiến đấu hoàn toàn ngoài dự đoán, hắn bắt đầu cảm thấy, cho dù bắc thần vực thật sự thất bại bởi đông thần vực, cũng nhất định nguyên khí đại thương, nếu dám động đến nam thần vực hắn, tùy tiện đều diệt được.

Nhưng trong vòng vài ngày ngắn ngủi, tin tức mỗi một ngày truyền đến đều hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, thậm chí lần lượt khiến cho hắn kinh hãi trong lòng... Hắn biết, bản thân phải hoàn toàn phủ định nhận thức và đánh giá về bắc thần vực, về Vân Triệt trước đó.

Cùng với một lần nữa suy nghĩ đến vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này.

Bất tử thật sự là một hấp dẫn khiến cho máu của hắn vì vậy mà sôi trào, linh hồn vì vậy mà điên cuồng. Nhưng trước hấp dẫn lại có thể là vực sâu hắc ám vô tận.

- Đi!

Nam Vạn Sinh vô cùng quả quyết hạ lệnh. Một lần này, hắn chẳng những sẽ không coi khinh bắc thần vực, còn có thể sau khi trở về nam thần vực, trong thời gian ngắn nhất tụ tập lực lượng hạch tập của bốn Vương giới nam vực, sau đó chủ động ra tay!

Cho bắc thần vực một trở tay không kịp... Giống như bắc thần vực đối với đông thần vực.

Mà lúc này, một khí tức đặc biệt khác thường đột nhiên cấp tốc tới gần.

Nam Ngục minh vương liếc mắt sang, thân hình như chim diều hâu bay ra, lúc trở về, phía sau đã nhiều hơn một bóng dáng.

Rõ ràng là phạm vương thứ mười của Phạm Đế thần giới Thiên Diệp Tử Tiêu.

Nam Minh thần đế liếc mắt tới, ánh mắt hơi nghiêm túc:

- Hả? Đây không phải là phạm vương thứ mười sao. Lúc này đến thăm, chẳng lẽ thần đế của các ngươi nghĩ thông suốt, muốn mời bổn vương đi uống trà sao... Nhưng mà thoạt nhìn tình huống của ngươi không được tốt lắm.

Tình huống của Thiên Diệp Tử Tiêu nào chỉ không quá tốt, không cần thần thức thăm dò, chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra được gương mặt tái nhợt của hắn cùng với ánh mắt tản ra u quang quỷ dị.

Mà khí tức phạm vương vốn hùng hậu như núi cao của hắn, vào giờ phút này lại hết sức phù phiếm hỗn loạn. Da thịt toàn thân đang giật giật vặn vẹo không bình thường, hiển nhiên đang thừa nhận thống khổ vĩ đại.

Phịch phịch!

Thiên Diệp Tử Tiêu đột nhiên quỳ xuống, sau đó quỳ lết đến trước mặt Nam Minh thần đế, tư thái ti tiện lấy tư thái phạm vương làm ra này khiến các minh vương minh thần ở đó đều nhíu mày khiếp sợ.

- Nam Minh thần đế... cứu ta... cứu ta!

Sợ hãi, khát vọng, hèn mọn... giống như một người sắp chết muốn túm lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Mà cho dù tư thái của hắn hay giọng điệu của hắn... bất cứ kẻ nào nghe được đều nhất quyết sẽ không thể tin tưởng đây đến từ một phạm vương!

- Hả?

Nam Vạn Sinh hơi nheo mắt, mắt lạnh như châm.

Thân là thần đế hạng nhất nam thần vực, ánh mắt hắn sắc bén cỡ nào. Trên người, trong mắt Thiên Diệp Tử Tiêu hiện ra vẻ sợ hãi với khát vọng kia hoàn toàn không phải giả bộ ra, mà giống như mới vừa thừa nhận sợ hãi với tuyệt vọng đáng kể.

Hắn đột nhiên giơ tay, một luồng khí tức phủ thẳng về phía Thiên Diệp Tử Tiêu.

Thiên Diệp Tử Tiêu không hề kháng cự... Mà vào khoảnh khắc đầu tiên khi thần thức của Nam Vạn Sinh xâm nhập vào thân thể Thiên Diệp Tử Tiêu, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, khí tức lập tức rút về, dưới chân gần như hoảng hốt lui liền mấy bước.

- Vương thượng!?

Phản ứng của Nam Vạn Sinh khiến hai minh vương và sáu minh thần đều kinh hãi.

Hai mắt Nam Vạn Sinh liếc Thiên Diệp Tử Tiêu, giọng nói vô cùng trầm thấp:

- Đây là độc gì!?

Khoảnh khắc thần thức của hắn xâm nhập vào, lại giống như cảm giác được một ác ma khủng bố đang muốn bổ nhào về phía hắn, vĩnh viễn cắn nuốt hắn, khiến cho toàn thân hắn lạnh lẽo, thần thức vốn còn chưa đụng chạm đến độc tức đã cuống quýt lui về.

Mà ngay khi Nam Vạn Sinh gầm rú ra tiếng, bản thân hắn đã nghĩ ra được đáp án... Đáp án duy nhất kia.

Thần giới đều biết, Nam Minh thần giới có một ma độc đáng sợ -- thí thần tuyệt thương độc.

Mà độc ở trên người Thiên Diệp Tử Tiêu còn đáng sợ hơn thí thần tuyệt thương độc mà hắn biết rõ nhiều lắm, tuyệt đối đủ để ép một phạm vương cường đại đến tử cảnh tuyệt vọng.

Độc như vậy, cũng chỉ có khả năng là Thiên Độc châu năm đó đã từng ép Thiên Diệp Phạm Thiên tới tuyệt cảnh!

- Là Vân Triệt! Là Thiên Độc châu của hắn!

Thiên Diệp Tử Tiêu run giọng gầm rú. Hắn là một người cực kỳ thông minh, hắn bày ra tư thái ti tiện như thế, không phải vì hắn đang tuyệt vọng mà bất chấp tôn nghiêm, đây là biểu hiện của “Thành ý”:

- Hiện giờ, Phạm Thiên thần đế, các phạm vương, trưởng lão, thần sử... người của toàn Phạm Đế Vương thành, đều trúng loại độc này...

Tin tức này không thể nghi ngờ khiến đám người Nam Vạn Sinh chấn động trong lòng.

Phạm Đế Vương thành, tồn tại hạch tâm của Phạm Đế thần giới... kể cả thần đế phạm vương, tất cả mọi người thân nhiễm thiên độc!?

Nếu như đây là sự thật, nếu như Thiên Độc châu nhất định khó giải, đây chẳng phải nói lên... Phạm Đế thần giới có thể sẽ bị diệt giới!

Các minh vương, minh thần cùng nhìn nhau, đều thấy được hồi hộp thật sâu từ trong mắt nhau.

Giữa các Vương giới hiếm có ác chiến, bởi vì đến cấp bậc này rồi, tạo thành bất cứ tổn thương gì cho đối phương thì bản thân đều sẽ phải thừa nhận phản phệ vĩ đại.

Cho dù có thù hận sâu đậm gì, chỉ cần còn sót lại một phần lý trí hoặc đường sống, cũng sẽ không có Vương giới nào đi liều mạng cơ nghiệp hơn mười vạn năm, dốc toàn lực đi tử chiến với một Vương giới khác.

Cho nên, trong trăm vạn năm lịch sử thần giới, thời đại trước khi Vân Triệt xuất hiện, Vương giới từng nơi quật khởi, nhưng chưa từng có Vương giới ngã xuống... Vì đổi chủ mà thay tên như Tịnh Thiên thần giới ở bắc thần vực đã là cực hạn.

Nhưng trong vòng mười ngày ngắn ngủi này, Trụ Thiên giới dễ dàng bị tàn sát, Nguyệt Thần trực tiếp tan biến mất, hiện giờ, tất cả hạch tâm của Phạm Đế thần giới đều trúng Thiên Độc địa ngục...

Đây đã không phải là hai chữ “Đáng sợ” có thể hình dung được.

Ánh mắt Nam Minh thần đế âm hàn, đột nhiên cười lạnh:

- Độc của Thiên Độc châu, đại khái cũng chỉ có thể Thiên Độc châu giải được. Nếu ngươi muốn cứu mạng, có thể đi tìm Vân Triệt cầu xin tha thứ, vì sao lại tìm đến bổn vương chứ?

Thiên Diệp Tử Tiêu khàn khàn kêu lên:

- Không! Vân Triệt hiện giờ là ma quỷ thích giết chóc! Hơn nữa vốn không hề giữ chữ tín! Kể cả Trụ Thiên lão tổ có thành ý hòa giải mà hắn cũng nói không giữ lời ngay trước mặt mọi người.

- Lúc hắn hạ độc đã cho chúng ta thời hạn bảy ngày, nhưng mà... Có Trụ Thiên vết xe đỏ đó, cho dù chúng ta quỳ gối với hắn, ma quỷ này cũng tuyệt đối không có khả năng giải độc cho chúng ta, ngược lại sẽ nhân cơ hội ra sức làm nhục chúng ta!

Nam Vạn Sinh cười nhẹ:

- A. Ngươi đã nhìn đủ thấu triệt rồi.

Thiên Diệp Tử Tiêu quỳ gối về trước:

- Nam Minh thần đế... hiện giờ chỉ có ngươi mới có thể cứu được ta. Nam Minh thần châu là vật trừ tà đệ nhất đương thời, cho dù thí thần tuyệt thương độc cũng có thể giải được, nói không chừng có thể giải được độc của Thiên Độc châu!

- Cho dù.... cho dù không thể hoàn toàn giải trừ, cũng nhất định có thể tinh lọc đến mức độ có thể khống chế được.

Ánh mắt Nam Vạn Sinh âm hàn khinh thường:

- Nực cười! Linh lực của Nam Minh thần châu trân quý cỡ nào, cho dù có thể tinh lọc được Thiên Độc, sao sẽ dùng ở trên người ngươi được!

Thiên Diệp Tử Tiêu lập tức nói:

- Ta có thể giúp Nam Minh thần đế lấy được...

Hắn thoáng dừng giọng, ánh mắt liếc xéo, quét nhìn minh vương minh thần bên cạnh, hạ giọng:

- Được đến thứ ngươi muốn!

- Hả?

Nam Minh thần đế nheo mắt nhìn xuống, chờ đợi hắn tiếp tục nói hết.

Thiên Diệp Tử Tiêu tiếp tục nói:

- Hiện giờ tất cả người của Phạm Đế vương thành đều trúng Thiên Độc, chỉ cần... chỉ cần ta mở kết giới, Nam Minh thần đế có thể thoải mái lấy đi vật cần tìm! Ta cam đoan, trạng thái hiện giờ của bọn họ vốn không có khả năng có sức ngăn cản.

Nam Minh thần đế lạnh lùng bật cười:

- Ha ha... Phạm vương thứ mười, biểu diễn của ngươi thật sự rất vụng về. Có thể làm Vương giới hạng nhất đông thần vực, phạm vương này sao có thể là thứ bán chủ cầu sinh được? Ngươi coi bổn vương là kẻ ngu sao!?

Thiên Diệp Tử Tiêu không kinh hoàng, hắn đối diện với Nam Minh thần đế, trong mắt ngược lại lóng lánh lên ý lạnh sáng quắc:

- Trung thành tự nhiên quan trọng. Nhưng không thể vượt trên sinh mệnh được! Ta hiện giờ chính là người thông minh muốn sống, chuyện nên làm chân chính!

Thiên Diệp Tử Tiêu hơi cắn răng, lại nói:

- Nếu như Nam Minh thần đế không tin... vậy cứ việc thăm dò ký ức khoảng thời gian gần đây của ta đi. Thiên Diệp Tử Tiêu ta... tuyệt đối không phản kháng.

Lời vừa nói ra, minh vương minh thần, kể cả Nam Minh thần đế đều thay đổi ánh mắt.

Để cho hồn lực của người khác nhập hồn, đối phương hơi có ác ý, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như thật sự không bị ép buộc tới tuyệt cảnh, sao sẽ như thế.

- Được!

Sao Nam Vạn Sinh cự tuyệt được, trực tiếp giơ tay, chộp lên trên đầu Thiên Diệp Tử Tiêu.

Thiên Diệp Tử Tiêu cắn chặt răng, thân thể run rẩy, nhưng quả thật không kháng cự, mặc kệ hồn lực của Nam Vạn Sinh truyền thẳng vào tâm hồn.

Giây lát sau, bàn tay Nam Vạn Sinh rời khỏi đầu Thiên Diệp Tử Tiêu, sắc mặt thay đổi.

- Vương thượng?

Tây Ngục minh vương tiến lên trước một bước.

Nam Vạn Sinh nói nhỏ:

- Hắn không nói dối. Phạm Đế Vương thành hiện giò... ha ha, quả thật bi thảm giống như địa ngục chỉ còn tuyệt vọng.

Lúc hắn nói ra, ba phần khiếp sợ, ba phần ý động, còn có bốn phần kinh hãi.

Nếu như thiên độc này bùng nổ ở Nam Minh thần giới, cũng có thể trong vòng một đêm biến Vương giới hạng nhất nam vực hắn hóa thành luyện ngục kịch độc.

Thiên Diệp Tử Tiêu ôm đầu choáng váng sau khi bị xâm hồn, cố gắng nhắc nhở:

- Bảy ngày... không, chỉ còn lại sáu ngày. Đến lúc đó, Vân Triệt đến, “Thứ kia” sẽ rơi vào tay hắn.

- Không, rất có thể... Phạm Thiên thần đế sẽ hiến nó cho Vân Triệt trước thời gian để tranh thủ sinh cơ. Nếu Nam Minh thần đế muốn lấy được, nhất định phải nhanh chóng ra tay.

Nam Minh thần đế liếc mắt nhìn hắn, ý cười trở nên ôn hòa:

- Phạm vương thứ mười, ngươi thật sự là người thông minh nhất trong số các phạm vương của Phạm Đế. Người thông minh chân chính nên giống như ngươi vậy, sớm nhận rõ tình thế, trong thời gian ngắn nhất làm ra lựa chọn chính xác nhất.

Hắn chậm rãi nâng tay, trong lòng bàn tay bỗng nhiên nhiều hơn một bảo châu lóng lánh kim mang, một chút khí tức tinh lọc vô cùng nồng đậm cũng lập tức tràn ngập không gian chỗ bọn họ.

Nam Minh thần châu! Trong truyền thuyết của thần giới, bảo châu thượng cổ có được lực lượng tinh lọc mạnh nhất. Nghe nói kể cả thí thần tuyệt thương độc đều có thể tinh lọc được... đương nhiên, chính là nghe nói.

Khoảnh khắc ngửi được khí tức tinh lọc của Nam Minh thần châu, Thiên Diệp Tử Tiêu chợt ngẩng đầu lên, hai tròng mắt đột nhiên phóng xuất ra khát vọng vô cùng mãnh liệt sáng rọi, như lúc chìm trong ranh giới tử vong, đột nhiên lơ lửng một cây cỏ cứu mạng xuất hiện trong tầm mắt.

- Bây giờ ngươi lập tức trở về Phạm Đế Vương thành, cũng lập tức mở giới!

Cho dù mới vừa rồi đã thăm dò được ký ức của hắn, nhưng Nam Vạn Sinh vẫn vô cùng cẩn thận... Hắn phải tận mắt nhìn thấy kết giới của Phạm Đế Vương giới mở ra, mới có thể chân chính hoàn toàn tin tưởng Thiên Diệp Tử Tiêu.

- Làm xong rồi, cho dù cuối cùng thành hay không, bổn vương đều sẽ lấy Nam Minh thần châu tinh lọc Thiên Độc cho ngươi!

Hắn lộ ra nụ cười khẽ:

- Bổn vương nhất định nói được làm được, hơn nữa... ngươi cũng không có lựa chọn nào khác!

Thiên Diệp Tử Tiêu ngẩng đầu, cắn răng kiên quyết nói:

- Ta đã bước ra một bước này thì sẽ không quay đầu, càng sẽ không hối hận!

Nói xong, hắn chợt xoay người, mang theo độc tức đầy người bay về phía Phạm Đế thần giới.

- Đuổi kịp!

“Món đồ bất tử” đột nhiên dễ như trở bàn tay khiến Nam Minh thần đế hoàn toàn dụi tắt suy nghĩ nhanh chóng quay về nam vực, đi theo phía sau Thiên Diệp Tử Tiêu.

... ...

Trên không Phạm Đế Vương thành, Vân Triệt trong nặc ảnh đứng nhìn từ xa, không ai phát hiện ra sự hiện hữu của hắn.

Chờ đợi hồi lâu, cuối cùng, kết giới cường đại bao phủ Phạm Đế thần giới, chỉ có Phạm Đế thần lực mới có thể điều khiển được đột nhiên mở ra.

Cùng lúc đó, không gian phương xa truyền đến khí tức của Nam Minh.

Vân Triệt nheo hai mắt lại, cười thầm:

- Một ổ chó trúng độc, cùng với một lũ chó tham lam, cuối cùng là ai có thể cắn được ai đây?
Hết chương 1752.
Bình Luận (0)
Comment