Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1664 - Chương 1756. Phạm Quang Cuối Cùng (Thượng)

Chương 1756. Phạm quang cuối cùng (thượng)
Chương 1756. Phạm quang cuối cùng (thượng)

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.comQ

Lời Thiên Diệp Phạm Thiên nói khiến thần sắc của các phạm vương đều trở nên đặc biệt phức tạp.

Năm đó, có thể nói Thiên Diệp Phạm Thiên coi trọng Thiên Diệp Ảnh Nhi đến mức tận cùng, tất cả dịu dàng dung túng đều cho nàng. Sau này, khi bỏ qua cũng tàn nhẫn tuyệt tình đến cực điểm.

Đây là phong cách hành sự từ xưa cho tới nay của Thiên Diệp Phạm Thiên hắn.

Tính tình của Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng theo hắn dẫn dắt với bồi dưỡng mà thành.

Mà hiện giờ, bọn họ có thể tưởng tượng được Thiên Diệp Ảnh Nhi hận hắn đến mức nào.

Những năm này, căn cứ vào một ít tin tức vụn vặn truyền đến từ bắc thần vực, nàng vẫn luôn hành động cùng với Vân Triệt... Bị ép vào bắc thần vực, còn bị ép dựa vào người lúc trước hận nhất, có thể nghĩ, hận ý và sát tâm của nàng đối với Thiên Diệp Phạm Thiên sẽ nặng tới mức độ nào.

Không giống như hận đQầy trời đất đối với Vân Triệt, gần như tất cả hận của Thiên Diệp Ảnh Nhi đều tập trung vào Thiên Diệp Phạm Thiên. Lần này nàng theo Vân Triệt trở về đông thần vực, mục đích lớn nhất cũng nhất định chính là giết chết Thiên Diệp Phạm Thiên.

- Chủ thượng, không thể.

Phạm vương thứ ba lắc đầu, phạm vương khác cũng đều có vẻ mặt giống vậy, chính là... bọn họ đều không thể nói rõ điều gì.

Dù sao năm đó bỏ qua Thiên Diệp Ảnh Nhi là lựa chọn của bản thân Thiên Diệp Phạm Thiên.

Thiên Diệp Phạm Thiên bình thản nở nụ cười, thấp giọng nói:

- Ha ha, trong thân thể nàng chảy huyết mạch Phạm Đế. Một điểm này, chỉ cần nàng còn sống, cho dù như thế nào đều không thể thay đổi được!

Phương xa, Vân Triệt hờ hững xoay người, rời đi xa.

----

Trở lại Trụ Thiên giới, Vân Triệt liếc nhìn Trì Vũ Thập, đối phương đáp trả hắn một nụ cười thiên kiều bá mị lại ý vị sâu xa.

Trì Vũ Thập mỉm cười nhẹ:

- Xem ra, tất cả thuận lợi. Bức được hai lão tổ của Phạm Đế ra không nói, năm kẻ chắc chắn phải chết nhưng trước khi chết còn chặt đứt được hai cánh tay của Nam Minh, đây cũng là niềm vui cực lớn ngoài ý muốn.

- Không hổ là Vương giới hạng nhất đông vực, nếu không có Thiên Độc châu, muốn nắm được Phạm Đế trong khoảng thời gian ngắn, sợ rằng vô cùng khó được.

- Không có Giới Vương thượng vị đến đây sao?

Vân Triệt quét thần thức ra một vòng chung quanh, hỏi.

- Không có. Đại khái bọn họ đang quan sát, vừa không muốn làm người khởi đầu, lại đang kỳ vọng hướng đi của Phạm Đế thần giới.

Trì Vũ Thập trả lời, sau đó cánh môi mím nhẹ:

- Nhưng mà, sẽ nhanh chóng có thôi... đúng không?

Vân Triệt đột nhiên hơi trầm mặc, nói một lời hơi kỳ quái:

- Ngươi nói... Nếu Thiên Diệp Phạm Thiên mặc cho xâu xé, nàng sẽ thật sự giết chết Thiên Diệp Phạm Thiên sao?

Nàng, tự nhiên chỉ Thiên Diệp Ảnh Nhi.

- Lời này của ngươi có ý gì?

Phía sau Vân Triệt vang lên giọng nói hơi lạnh như băng của Thiên Diệp Ảnh Nhi.

Nàng chậm rãi đi tới, mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, giọng nói mang theo một luồng âm sát lạnh như băng:

- Thù của mẫu thân ta, thù của chính ta... Năm đó ta không cam lòng chết đi, mà liều chết trốn về phía bắc thần vực, cam nguyện bị giày vò, cam nguyện thành phụ thuộc vào ngươi, cũng là vì giết Thiên Diệp Phạm Thiên!

- Ngươi đều biết được rõ ràng những chuyện này, lại hỏi ra vấn đề buồn cười như thế.

Thiên Diệp Ảnh Nhi đi tới bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn hắn, giọng nói càng trầm xuống:

- Cho dù Phạm Đế thần giới chết hết toàn bộ, Thiên Diệp Phạm Thiên lão cẩu kia cũng nhất định phải chết dưới lưỡi đao của ta! Đây là ngươi đã chính miệng hứa hẹn vào năm đó, ngàn vạn lần đừng quên.

Vân Triệt liếc nhìn nàng, nói:

- Vậy ngươi sẽ nhanh chóng đạt được ước muốn.

Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nheo mắt đẹp, tròng mắt màu vàng chớp động lên u quang:

- Thật sao? Vậy không thể tốt hơn.

- Ta nói lại lần nữa, Thiên Diệp Phạm Thiên phải chết dưới lưỡi dao của ta, ai dám cướp... Cho dù là kẻ nào, ta đều sẽ làm thịt kẻ đó!

Vân Triệt: “...”

Lúc này, bóng dáng của Phần Đạo Khai lướt qua, vái trước mặt Vân Triệt và Trì Vũ Thập:

- Bẩm Ma chủ Ma hậu, chủ hạm của Phạm Đế thần giới đang bay về phía bên này. Nhưng mà hơi kỳ quái chính là, tốc độ của nó cũng không nhanh, giống như đang cố tình để cho chúng ta phát hiện ra trước.

- Đại khái chỉ nửa canh giờ nữa sẽ đến đây.

Thiên Diệp Ảnh Nhi đảo mắt, sát khí bốn phía.

Vân Triệt khép mi mà cười:

- Không cần ngăn cản. Cứ mở giới ra, cho bọn họ đi vào.

- Vâng!

Phần Đạo Khai ngạc nhiên, sau đó lập tức lĩnh mệnh mà đi. Sau nửa canh giờ, kết giới Trụ Thiên dần dần mở ra, Phạm Thiên hạm khổng lồ mang theo sóng khí chao liệng đi đến phía trên Trụ Thiên.

Mà hắn đến đây lại không có uy lăng vô thượng của huyền hạm hạng nhất đông thần vực phủ xuống, mà kèm theo một luồng tử khí nặng nề.

Trên Phạm Thiên hạm, Thiên Diệp Phạm Thiên nhảy xuống đầu tiên.

Phía sau là chín phạm vương, phía sau nữa đi theo ba mươi người, trên người mỗi người đều phóng thích ra khí tức Thần Chủ... là toàn bộ trưởng lão Phạm Đế còn sống.

Nói cách khác, trừ bỏ hai lão tổ và Cổ Chúc, tất cả Thần Chủ, cũng là tất cả lực lượng hạch tâm của Phạm Đế thần giới đều đã đến đây.

Đội hình như thế vốn nên thiên uy hạo thế, nhưng cho dù là Thiên Diệp Phạm Thiên cầm đầu, trên người không hề bắn ra đế uy gì, mà toàn thân đều lộ ra vẻ suy yếu chỉ cần liếc mắt đã nhận ra được.

Các thực nguyệt giả và Phần Nguyệt thần sử nhanh chóng bày trận, vây kín bọn họ. Đều không cần ba Diêm tổ ra tay, chỉ với uy áp của bọn họ đã áp chế các phạm vương và trưởng lão Phạm Đế đến toàn thân trầm trọng, khó có thể thở nổi.

Một trận chiến với Nam Minh, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng phóng thích lực lượng khiến thiên thương đoạn niệm đã xâm nhập sâu vào nội phủ và huyền mạch kinh mạch, đến mức độ vốn không cách nào áp chế được.

Theo Nam Minh rời đi, rồi đi đến Trụ Thiên, mấy canh giờ ngắn ngủi này khiến một đám Thần Chủ dưới độc lực triệt để bạo tẩu đã gần như đứng ở bên bờ cái chết, thê thảm đến làm cho người ta thương hại, nào còn có uy lăng gì, nào còn có sức phản kháng gì.

Vân Triệt không nhanh không chậm đi đến, ánh mắt quét nhìn từ sau ra trước, cúi mắt nhìn Thiên Diệp Phạm Thiên:

- Đây không phải là Phạm Thiên thần đế sao. Nhưng dáng vẻ này dường như hơi khó coi.

Thiên Diệp Phạm Thiên cuối cùng có thể nhìn Vân Triệt từ khoảng cách gần. Bốn năm ngắn ngủi, nam tử trước mắt này cho dù tu vi, khí tức, ánh mắt, tư thái... gần như đã thoán thai hoán cốt từ đầu đến chân. Nếu không tận mắt nhìn thấy, có lẽ hắn vĩnh viễn không thể tin được, một người có thể biến đổi lớn như thế trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Thiên Diệp Phạm Thiên thẳng người, thong thả mở miệng:

- Vân Triệt, năm đó bổn vương một mực coi ngươi là mối họa nhất định phải trừ bỏ, mà ngươi cũng quả nhiên không khiến bổn vương thất vọng. Năm đó không thể trừ tận gốc, bốn năm ngắn ngủi đã bùng nổ mối họa như thế.

Lúc hắn nói chuyện, thân thể đột nhiên run rẩy, từng đợt u quang thong thả tràn ra theo vết máu trong thất khiếu của hắn.

- Thiên... Diệp... Phạm... Thiên!

Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy Thiên Diệp Phạm Thiên, Thiên Diệp Ảnh Nhi đã rối loạn khí tức, sát ý không khống chế được trong nháy mắt kia, kể cả mỗi một sợi tóc đang bay lên của nàng đều hỗn loạn tràn đầy, Thần Dụ bên hông càng phát ra từng trận kêu vang.

Một tiếng cắt xé chói tai, Thiên Diệp Ảnh Nhi đã đột nhiên xông ra, Thần Dụ trong tay nàng hóa thành lợi kiếm đoạt mệnh, đâm thẳng vào Thiên Diệp Phạm Thiên.

Nhưng cổ tay nàng lại bị Vân Triệt bình tĩnh mà bá đạo nắm giữ, hắn thoáng liếc mắt, nhàn nhạt nói:

- Hắn đến đây, chính là không định còn sống rời đi, ngươi cứ dứt khoát giết hắn như vậy, chẳng phải đáng tiếc cho nỗ lực và oán hận những năm này của ngươi rồi sao?

Cổ tay Thiên Diệp Ảnh Nhi không ngừng run run, răng ngọc càng cắn chặt muốn vỡ.

Năm đó khi gặp nhau ở bắc thần vực, nàng quỳ gối trước mặt Vân Triệt, cặp mắt tràn đầy u ám với oán hận kia, Vân Triệt sẽ không quên được.

Giết Thiên Diệp Phạm Thiên, đối với nàng khi đó lực lượng bị phế, dùng hết tất cả trốn vào bắc thần vực mà nói thật sự là lý do duy nhất để sống sót.

Vân Triệt buông cổ tay Thiên Diệp Ảnh Nhi, cười như không cười:

- Thiên Diệp Phạm Thiên, ta thật sự thưởng thức cái mồ ngươi lựa chọn cho mình. Chính là không nghĩ tới, ngươi lại kéo toàn bộ cả phạm vương và trưởng lão đi qua chôn cùng với ngươi, chậc chậc!

Hắn cười vô cùng khinh miệt:

- Trước khi chết, có di ngôn gì không?

Thiên Diệp Phạm Thiên:

- Thắng làm vua, thua làm giặc. Năm đó không thể trảm thảo trừ căn ngươi, rơi vào kết quả như hôm nay, bổn vương không lời nào để nói.

Hắn ấn tay trước ngực, ánh mắt dần dần thâm thúy:

- Hôm nay bổn vương tới đây, là muốn cùng ngươi... làm một giao dịch.

Vân triệt cười to một tiếng, châm chọc nói:

- Giao dịch? Ha ha ha ha! Thiên Diệp Phạm Thiên, không phải ngươi đang mơ ước rằng ta sẽ giải độc cho ngươi đó chứ?

Thiên Diệp Phạm Thiên cũng bật cười:

- Ha ha ha ha, nếu như bổn vương có thể sống qua hôm nay, ngược lại sẽ cực kỳ thất vọng đối với ngươi Ma chủ này.

- Hả?

Vân Triệt tỏ vẻ rất hứng thú.

Thiên Diệp Phạm Thiên chậm rãi xòe tay, theo một chút kim mang kỳ dị phóng thích, Phạm Hồn linh tượng trưng cho mach máu của Phạm Đế hiện ra trong tay hắn, mang theo một tiếng kêu khẽ kích thích linh hồn.

Phía sau, các phạm vương, trưởng lão đều chấn động linh hồn, tâm thần vốn hỗn độn không chịu nổi đều sáng sủa hơn rất nhiều. Bọn họ đều ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào thần quang của Phạm Hồn linh... Đó là tín ngưỡng cao nhất cả đời này của bọn họ.

- Các tử đệ Phạm Đế nghe lệnh!

Thiên Diệp Phạm Thiên cầm Phạm Hồn linh trong tay, giọng nói vốn bình thản lại đột nhiên mang theo uy nghiêm nhiếp hồn.

Thân thể của hắn đang kịch liệt run rẩy dưới kịch độc, nhưng giọng nói lại từng chữ thiên uy, như chùy nặng nện vào lòng:

- Thân mang huyết mạch Phạm Đế, người cầm Phạm Hồn linh trong tay chính là đế vương vô thượng của bộ tộc Phạm Đế! Thiên Diệp Phạm Thiên ta, Phạm Thiên thần đế đời thứ ba mươi mốt của nhất mạch Phạm Đế, nay truyền thừa Phạm Hồn linh với tên Phạm Đế cho Thiên Diệp Ảnh Nhi... Tôn Thiên Diệp Ảnh Nhi là Phạm Thiên thần đế đời thứ ba mươi hai của Phạm Đế thần giới!

- Chủ... chủ thượng?

Các phạm vương và trưởng lão đang quỳ xuống đất đều ánh mắt chấn động, khi Thiên Diệp Phạm Thiên lấy Phạm Hồn linh ra, bọn họ đã mơ hồ đoán được điều gì.

Đây chính là... “Đường sống” cuối cùng theo như lời hắn nói sao?

- ... Hả?

Trì Vũ Thập nhìn Thiên Diệp Phạm Thiên, lại nhìn thoáng qua Thiên Diệp Ảnh Nhi, như có đăm chiêu.

Đối mặt với hành động bất ngờ này của Thiên Diệp Phạm Thiên, Vân Triệt không nói gì, Thiên Diệp Ảnh Nhi lại đột nhiên dời bước, chậm rãi đi về phía Thiên Diệp Phạm Thiên... Thần Dụ trong tay vẫn chớp động lên kim mang hơi nóng nảy.

- Ảnh... Nhi...

Thiên Diệp Ảnh Nhi đứng trước mặt Thiên Diệp Phạm Thiên, ánh mắt lạnh lẽo:

- Ta tên Vân Thiên Ảnh. Nữ nhân ngây ngô khờ khạo tên Thiên Diệp Ảnh Nhi kia đã sớm bị ngươi tự tay bóp chết rồi. Ngươi sẽ không phải mau quên như vậy đó chứ?

Đối mặt với đôi mắt không hề mang theo độ ấm của Thiên Diệp Ảnh Nhi, Thiên Diệp Phạm Thiên lại lộ ra nụ cười trên mặt, bàn tay trong khẽ run nâng lên:

- Tiếp nhận Phạm Hồn linh, ngươi chính là... Phạm Thiên thần đế!

Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề thay đổi sắc mặt, chìa tay ra, cầm lấy Phạm Hồn linh từ trong tay Thiên Diệp Phạm Thiên... Cứ vô cùng dễ dàng cầm lấy mạch máu của Phạm Đế thần giới vào trong lòng bàn tay.

Trong mắt chiếu ra kim mang căn nguyên đến từ Phạm Hồn linh, hai tròng mắt nàng hơi nheo lại.

Phạm Hồn linh, từng là thứ mà nàng khát vọng nhất. Một trong những mục đích mà nàng từng dốc hết tất cả nỗ lực, đó là trở thành Phạm Thiên thần đế không hề thua kém Thiên Diệp Phạm Thiên.

Nhưng lần đầu tiên khi nhận lấy Phạm Hồn linh, nàng lại bỏ qua... chẳng những trả nó cho Thiên Diệp Phạm Thiên, còn vì cứu hắn mà dứt khoát làm ra hy sinh lớn nhất cả đời này.

Vào thời khắc này, Phạm Hồn linh lại một lần nữa đi vào trong lòng bàn tay nàng, mang đến không phải là vinh quang với thỏa mãn mà là... thức tỉnh lại sỉ nhục với thù hận thật sâu kia.

Một tay nàng nắm chặt lấy Phạm Hồn linh, một tay kia bắn kim mang ra, Thần Dụ không hề do dự đâm thẳng vào Thiên Diệp Phạm Thiên, vô tình xuyên suốt thân thể hắn.

- Chủ thượng!!

Trong tiếng bi thiết, Thiên Diệp Phạm Thiên đột nhiên quỳ rạp xuống đất, chậm rãi nhắm mắt, nhìn về phía kim mang xuyên suốt ngực mình.

Thiên Diệp Ảnh Nhi cúi mắt xuống, lạnh như vực sâu:

- Thiên Diệp Phạm Thiên, nếu như ta vì Phạm Hồn linh này mà sinh ra một chút thương hại đối với ngươi, đều sẽ có lỗi với “Ban ơn” năm đó của ngươi đối với ta, càng có lỗi với mẫu thân ta!

Xoẹt!

Thần Dụ vung lên, lỗ máu chỗ ngực Thiên Diệp Phạm Thiên nổ tung, thân thể trong bay ngang ra bắn ra mảng lớn mưa máu trong không trung, nện xuống xa xa.

Nhưng Thiên Diệp Phạm Thiên đẫm máu rơi xuống đất lại cố ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng cười to thoải mái:

- Tốt... làm rất tốt! Đây mới là nữ nhi của Thiên Diệp Phạm Thiên ta, đây mới là dáng vẻ Phạm Thiên thần đế nên có! Ha ha ha... ha ha ha ha...
Hết chương 1756.
Bình Luận (0)
Comment