Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1665 - Chương 1757. Phạm Quang Cuối Cùng (Hạ)

Chương 1757. Phạm quang cuối cùng (hạ)
Chương 1757. Phạm quang cuối cùng (hạ)

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

Về thân phận, dù sao Thiên Diệp Phạm Thiên chính là cha đẻ của Thiên Diệp Ảnh Nhi, nàng bất ngờ mà tuyệt tình ra tay, khiến đám người thực nguyệt chung quanh không hiểu hết toàn bộ đều mí mắt giật giật.

Vài phạm vương vừa lăn vừa bò tới bên người Thiên Diệp Phạm Thiên, phạm vương thứ tư lấy ra một viên linh đan trắng như ngọc, định ổn định lại thương thế cho Thiên Diệp Phạm Thiên:

- Chủ thượng, mau...

Nhưng bàn tay hắn lại bị Thiên Diệp Phạm Thiên đẩy ra.

Dưới kịch độc, huyết lưu trào ra từ trên miệng vết thương của Thiên Diệp Phạm Thiên đều lộ ra màu sắc lạ. Nhưng hắn không hề có ý tứ áp chế, mà trầm giọng quát:

- Chủ thượng? Các ngươi điếc hay mù rồi! Hiện giờ Ảnh Nhi... mới là chủ tử của các ngươi, mới là đứng đầu Phạm Đế!

Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh ra tiếng, sất khí thấu xương vẫn khóa kín trên người Thiên Diệp Phạm Thiên:

- A! Thiên Diệp Phạm Thiên, đây là giãy giụa cuối cùng trước khi chết của ngươi? Lại định dùng thủ đoạn thấp kém buồn cười như thế đến bảo trụ lũ chó săn này của ngươi?

Thiên Diệp Phạm Thiên chậm rãi thẳng người lên, hai mắt bắt đầu tan rã vẫn mang theo uy lăng chỉ thuộc về thần đế:

- Không, bọn họ không phải là tay sai của ta. Bọn họ hiện giờ là trung khuyển chỉ thuộc về ngươi!

Hắn khoát mạnh tay, lớn tiếng quát:

- Còn không nhanh chóng bái kiến tân đế... tuyên thệ nguyện trung thành! Kể cả trung thành với tín ngưỡng cơ bản nhất của Phạm Đế mà các ngươi đều quên cả sao!

Lời nói hành động của Thiên Diệp Phạm Thiên khiến ý cười nơi khóe môi Thiên Diệp Ảnh Nhi càng thêm trào phúng lạnh như băng, ngón tay nàng lướt đi, Thần Dụ từ kiếm hóa sợi tơ, như kim xà bắn ra, trói chặt toàn thân Thiên Diệp Phạm Thiên, một chớp mắt kéo hắn tới bên người, lực lượng hắc ám mang theo trên đó cấp tốc tàn cắn thân thể thần đế của hắn, siết thẳng tận xương, nổ tung ra một mảnh huyết vụ nhìn thấy mà ghê người.

Không phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, Thiên Diệp Phạm Thiên ngẩng đầu lên ở dưới chân Thiên Diệp Ảnh Nhi, khàn giọng nói:

- Ảnh Nhi, người ngươi hận, người đáng chết nhất là ta chứ không phải bọn họ! Bọn họ chỉ trung thành thực hiện mệnh lệnh của chủ nhân với chức trách.

- Trong thân thể ngươi chảy huyết mạch Phạm Đế, một điểm này vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi! Mà bọn họ đều là đồng tộc của ngươi!

- Thật sao?

Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn cười băng hàn, Thiên Diệp Phạm Thiên tàn nhẫn đối đãi năm đó vẫn rành rành ở trước mắt, sao nàng có thể cho phép bản thân bị lời nói của hắn mê hoặc dù chỉ một chút được, nàng lạnh lẽo châm chọc nói:

- Mà ta vẫn sẽ làm thịt bọn họ. Dù sao, trảm thảo trừ căn, đây chính là thứ mà năm đó ngươi dạy ta vô số lần. Ngươi nói... Nên làm gì bây giờ nhỉ?

Phịch phịch!!

Phạm vương thứ ba quỳ gối xuống đất, sau đó dập đầu thật sâu về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi, run giọng nói:

- Chủ nhân Thiên Diệp Ảnh Nhi ở trên, chúng ta nguyện thề sống chết nguyện trung thành với chủ thượng, ủng hộ chủ thượng làm tân đế, lấy lời chủ thượng là thiên mệnh, đến chết không đổi, có chết không hối hận!

Hắn đã hoàn toàn thấy rõ, “Đường sống” cuối cùng theo lời Thiên Diệp Phạm Thiên đó là không tiếc tất cả, bảo trụ huyết mạch với truyền thừa của Phạm Đế.

Ít nhất không cần giống như Trụ Thiên với Nguyệt Thần bị... xóa đi khỏi đông thần vực, thậm chí trong lịch sử.

Cho dù bị khuất nhục, cho dù mất hết tôn nghiêm.

Phía sau, tám phạm vương khác và các trưởng lão Phạm Đế cũng đều quỳ xuống hết, nói lên lời tuyên thệ giống nhau.

Nhưng mà, tất cả đổi lấy lại là trào phúng càng sâu trong mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi.

- Ta vốn còn chờ mong Phạm Thiên thần đế sắp chết sẽ lấy ra thủ đoạn giãy giụa cao minh cỡ nào, hóa ra chính là một màn biểu diễn vụng về như vậy?

- Ngươi vẫn giữ chút khí lực, tới kêu rên trong địa ngục đi!!

Tay nàng vung lên, hắc ám bùng nổ, một tiếng nổ đùng. Thiên Diệp Phạm Thiên lập tức bay ngang ra ngoài, lại một lần huyết vụ đầy trời.

Phạm vương thứ ba chìa tay ra, ngăn cản hai phạm vương định tiến lên, toàn thân kịch liệt run rẩy, không cách nào dừng.

Thiên Diệp Phạm Thiên thủy chung không dừng lực lượng cuối cùng để chống đỡ, thân thể thần đế của hắn đã vỡ nát dưới lực lượng hắc ám.

Hắn quỳ rạp trên đất chậm rãi ngẩng đầu lên, một lần này ánh mắt lại chuyển về phía Vân Triệt.

- Vân Triệt, ngươi có thể có được tất cả, nếu chỉ dùng để báo thù tiết hận... thật sự quá lãng phí... Ngươi đã bước ra một bước này, nhất định... muốn trở thành người đứng đầu thần giới!

- Ngươi bây giờ, tuy đạp xuống đông thần vực, nhưng triệt để thức tỉnh nam thần vực và tây thần vực, ngươi nhất định không có khả năng tập kích hai nơi đó bất ngờ giống như đối với đông thần vực, mà cần càng nhiều lực lượng!

Tay hắn giơ lên, giọng nói suy yếu vẫn chấn tâm

- Người sống... vĩnh viễn có tác dụng hơn người chết! Trước kia bọn họ trung thành với ta bao nhiêu, về sau sẽ có bấy nhiêu trung thành đối với Ảnh Nhi... đối với ngươi! Ngươi có thể coi bọn họ là trung khuyển, là công cụ, là đá lót đường... Giết bọn họ, chỉ là tổn thất thật lớn đối với Ảnh Nhi và ngươi!

- Đế giả chân chính, sẽ càng mở rộng thêm sau khi chinh phục địch nhân... mà không phải có hao tổn!

Vân Triệt: “...”

- Ưm!

Hắn vừa định đứng lên, đã lại nặng nề quỳ xuống, huyết lưu trong thất khiếu cũng đã thêm u ám.

Đề cập đến “Chuyện nhà” của Thiên Diệp Ảnh Nhi, Vân Triệt cũng được, Trì Vũ Thập cũng thế, thực nguyệt giả cũng vậy, thủy chung không ai nhúng tay, không ai lên tiếng.

- Nói xong chư?

Thiên Diệp Ảnh Nhi xòe năm ngón tay, đầu ngón tay ngưng tụ lên hắc mang làm cho người ta sợ hãi. Tất cả lời nói của Thiên Diệp Phạm Thiên từ đầu đến cuối đều không hề khiến cho nàng có bất cứ thay đổi sắc mặt nào, càng không khiến sát ý của nàng xuất hiện chút dao động gì.

Thiên Diệp Ảnh Nhi chìa cánh tay, chỉ về phía Thiên Diệp Phạm Thiên:

- Nếu như đã nói xong di ngôn nực cười rồi... Vậy chết đi!

- Đáng tiếc, ngươi không có tư cách chuộc tội với mẫu thân ta, bởi vì mẫu thân ta ở trên thiên đường, còn ngươi, nhất định vĩnh viễn rơi vào địa ngục!

Giọng nói vừa dứt, bóng dáng của nàng lóe lên, nhằm thẳng vào Thiên Diệp Phạm Thiên, trong mắt vàng là hận ý u ám, hắc mang trong tay ngưng tụ chính là lực lượng tuyệt đối đủ để diệt sát Thiên Diệp Phạm Thiên vào giờ phút này.

Rầm --

Khí bạo kinh không, không gian chấn động... Nhưng lực lượng của Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không bùng nổ ở trên người Thiên Diệp Phạm Thiên mà bị Vân Triệt gắt gao ngăn trở.

- Ngươi?

Hai hàng chân mày của Thiên Diệp Ảnh Nhi trầm xuống, trong mắt tràn đầy không hiểu.

Tay Vân Triệt khóa chặt lấy cổ tay Thiên Diệp Ảnh Nhi, sau đó than nhẹ một tiếng:

- Diêm Nhất, giết hắn đi.

Diêm Nhất lĩnh mệnh, lập tức ra tay.

Theo ánh sáng đột nhiên tối xuống, một bàn tay quỷ hắc ám như chìa ra từ trong hư không, một chớp mắt xuyên suốt Thiên Diệp Phạm Thiên, tàn nhẫn phá diệt lục phủ ngũ tạng của hắn, cũng hoàn toàn cắt đứt sinh cơ của thần đế hạng nhất đông thần vực này.

“...” Các phạm vương co rút trong lòng, toàn thân bi thương, nhưng không một ai động, không một ai lên tiếng.

Tròng mắt của Thiên Diệp Phạm Thiên dần dần tan rã... Trên đời này, có nhiều thứ, cho dù là lực lượng cực hạn và quyền mưu đều không cách nào vượt trên được. Hắn nhận thua, nhưng thua không cam tâm như vậy.

Ý thức đang rời đi, thân thể trong mất lực ngã xuống trước... Tầm mắt cuối cùng của hắn cho Vân Triệt.

Cảm xúc bao hàm trong tầm mắt là một chút cảm kích nhạt nhòa.

Cảm xúc “Cảm kích” này, vào thời kỳ hắn làm đế vẫn chưa bao giờ có... Bởi vì kia là thứ mà một đế vương không nên có.

Nhưng trong một khắc cuối cùng của sinh mệnh, lại cho người mà hắn đã từng kiêng kỵ nhất, cuối cùng bức hắn chết.

Phịch.

Hắn ngã vào trong vũng máu, không còn động tĩnh.

Ý thức cuối cùng hóa thành một luồng hồn âm truyền vào trong lòng Thiên Diệp Ảnh Nhi.

- Ảnh Nhi, thủ hạ của Ma hậu có ma nữ và Kiếp Hồn giới, mà ngươi... nếu như lẻ loi một mình... nào có thể tranh được với nàng ta...

“...” Ánh mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi giật giật.

Vào một khắc này khí tức, hồn tức của Thiên Diệp Phạm Thiên hoàn toàn triệt để tiêu tan.

Có lẽ, bao gồm cả chính hắn trong đó đều chưa từng có ai nghĩ đến, thần đế hạng nhất đông thần vực lại lấy phương thức như vậy kết thúc tính mạng của mình... thời đại của mình.

Không có ai tới gần thi thể của hắn, chín phạm vương và các trưởng lão Phạm Đế đều đã cúi người xuống, dập đầu về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi, biểu đạt thần phục và trung thành của bọn họ.

Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi siết chặt năm ngón tay, đột nhiên hất Vân Triệt ra, nhìn vào đôi mắt đen của hắn, lạnh lùng chất vấn:

- Vì sao ngăn cản ta giết hắn! Ngươi... ngươi thế mà lại..

Đối mặt với nàng trợn mắt, Vân Triệt lại tỏ vẻ bình tĩnh hoàn toàn, chậm rãi nói:

- Tính mạng của ngươi, không nên chỉ vì báo thù mà sống, hắn không xứng.

Nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, giọng hắn nhẹ đi, nói:

- Ta không hy vọng cuộc đời còn lại của ngươi vĩnh viễn đeo lấy gông xiềng “Giết cha”, không có gì khác.

Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”

Không hề nghi ngờ Vân Triệt cực hận Tinh Tuyệt Không, năm đó, cho dù bầm thây Tinh Tuyệt Không vạn đoạn cũng khó giải mối hận trong lòng.

Nhưng mà khi hắn chân chính đối mặt với Tinh Tuyệt Không không hề có sức phản kháng lại không cách nào xuống tay giết đi được. Những năm này cũng chỉ đóng băng ở trong thái cổ huyền chu, để cho mỗi một giây hắn ta đều ở trong băng ngục thống khổ, lại chỉ không để cho hắn ta chết đi.

Bởi vì về huyết mạch, Tinh Tuyệt Không dù sao cũng là cha đẻ của Mạt Lỵ và Thải Chi. Hắn không muốn trở thành người giết cha của Mạt Lỵ và Thải Chi.

Thiên Diệp Ảnh Nhi khựng lại ở đó, ánh mắt hỗn loạn, rất lâu chưa hồi hồn.

Ánh mắt Vân Triệt nhìn lướt qua các phạm vương và trưởng lão Phạm Đế đang đắm chìm trong độc tức:

- Nhưng mà, không thể để cho ngươi chính tay đâm Thiên Diệp Phạm Thiên, đúng là ta không tuân thủ hứa hẹn. Để bồi thường... Sinh tử của bọn họ, ngươi tới quyết định.

Nếu vào một khắc đồng hồ trước, nàng sẽ không chút do dự lựa chọn chôn diệt toàn bộ những người này... Dù sao bọn họ là tay sai của Thiên Diệp Phạm Thiên, năm đó đã từng vì Thiên Diệp Phạm Thiên mà đuổi giết nàng, đuổi giết Vân Triệt.

Nhưng mà, sau khi Vân Triệt nói ra câu nói này, nàng lại thật lâu không quyết định.

Phạm vương thứ ba nhìn nàng, nói khẽ:

- Chủ thượng, ngài là tân đế, trên dưới Phạm Đế nhất định không có ai bất trung, không có ai không theo. Hai vị lão tổ cũng nhất định vô cùng vui vẻ.

Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề động dung, nhưng bên trong lòng lại không ngừng vang lên giọng nói của Thiên Diệp Phạm Thiên:

- Trong thân thể ngươi chảy huyết mạch Phạm Đế, một điểm này vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi.

- Bây giờ bọn họ không phải là tay sai của ta, mà là trung khuyển chỉ thuộc về ngươi!

- Ma hậu có ma nữ và Kiếp Hồn giới, nếu như ngươi lẻ loi một mình, nào có thể tranh được với nàng ta...

...

- Giải... độc.

Nàng cuối cùng mở miệng, trên môi thốt ra lại là hai chữ lúc trước tuyệt đối không có khả năng cho phép bản thân nói ra.

Mà hai chữ quá mức đơn giản này lại khiến phạm vương, các trưởng lão Phạm Đế như nghe thấy tiên âm, nhất là chín cửu vương gần như đồng thời tuôn trào lệ... Lại không hoàn toàn bởi vì một lần nữa nhận được sự sống.

- Được.

Vân Triệt nhìn nàng, ngược lại đáp ứng rất rõ ràng.

Hắn đi đến trước các phạm vương, tay trái chìa ra, lòng bàn tay sáng lên quang mang tinh lọc cực hạn nhất thế gian này.

Vân Triệt khẽ nói:

- Hòa Lăng, ngươi yên tâm đi, cho dù người năm đó hại cha nương ngươi không chết, cũng sẽ không thể có ở trong bọn họ. Mà mượn bọn họ, nhất định có thể lập tức tìm được đám người đáng chết kia.

Hòa Lăng nhu thuận đáp ứng, quang mang tinh lọc của Thiên Độc châu phóng thích, che phủ trên người chín phạm vương và sáu mươi ba trưởng lão Phạm Đế, cấp tốc tinh lọc thiên thương đoạn niệm ở trên người bọn họ.

Thiên thương đoạn niệm là ác mộng khó giải đối với thế nhân. Nhưng nó là độc kết hợp từ Thiên Độc châu, tự nhiên cũng dễ bị Thiên Độc châu tinh lọc nhất, rất nhanh, quang mang xanh đậm trong đôi mắt bọn họ mang theo độc tức biến mất mà dần dần tán đi.

Không bao lâu, theo sáng rọi của tinh lọc thu hồi, thiên độc giải hết.

Thiên thương đoạn niệm biến mất, cũng mang đi rất nhiều nguyên khí của bọn họ, cảm giác suy yếu vô cùng mãnh liệt kia khiến cho bọn họ kể cả đứng thẳng đều hơi khó khăn, muốn hoàn toàn khôi phục nhất định cần thời gian tương đối dài.

Nhưng mà, đây đã như thiên đường trong mộng đối với bọn họ vốn đã hãm sâu địa ngục.

Phạm vương thứ ba cầm đầu, bọn họ nhất tề nghiêm người, cung kính hạ bái:

- Tạ chủ thượng, tạ Ma chủ ban ơn.

- Đi mở đại trận hình chiếu.

Trì Vũ Thập nhẹ giọng hạ lệnh, nàng liếc nhìn bên má Thiên Diệp Ảnh Nhi, khóe môi vẫn là nụ cười kiều mị ngàn vạn, nhưng mắt đẹp hơi phức tạp.

Nàng rất thích thú nhìn thấy kết quả này.

Lấy hận ý vô tận của Thiên Diệp Ảnh Nhi đối với Thiên Diệp Phạm Thiên, hận nhà hận luôn lũ quạ đậu gần đó... Thiên Diệp Phạm Thiên có thể chiếm được kết quả như vậy trước khi chết, làm cho người ta không thể không cảm thán.
Hết chương 1757.
Bình Luận (0)
Comment