Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
Huyền trận hình chiếu Trụ Thiên lại một lần nữa được mở ra.
Một lần này, khi huyền giả đông vực đang trong bất an ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh khiến cho bọn họ triệt để nghẹn họng nhìn trân trối.
Tất cả các phạm vương, trưởng lão Phạm Đế của Phạm Đế thần giới đều quỳ trên đất, lấy tư thái cực kỳ hèn mọn cúi đầu trước mặt Thiên Diệp Ảnh Nhi và Vân Triệt.
Trong miệng phát ra từng tiếng thề thần phục chấn tâm.
Mà cách bọn họ không xa, có một người yên tĩnh cô lạnh nằm trong đống máu. Toàn thân hắn nhuốm máu, khuôn mặt không thể phân rõ, nhưng kim y trên người hắn, người đời đều biết là tượng trưng chỉ thuộc về Phạm Thiên thần đế.
Kinh hãi, sợ sệt, khó có thể tin nổi... cùng với một chút hy vọng cuối cùng và một tia kiên trì cuối cùng đều triệt để sụp đổ.
Bốn Vương giới đông vực, Trụ Thiên với Nguyệt Thần bị diệt, Tinh Thần thần phục, kể cả Phạm Đế thần giới mạnh nhất cũng là hy vọng cuối cùng nhưng lại có kết cục thần đế chết, toàn giới thần phục dưới chân ma nhân.
Hình chiếu nhanh chóng đóng lại, đông thần vực lại rơi vào yên lặng thật lâu, từng đám huyền giả thân thể vô lực quỳ trên đất, giống như tín niệm hoàn toàn triệt để hỏng mất của bọn họ.
Lúc này, cách bắc thần vực xâm nhập chẳng qua chỉ mười ngày ngắn ngủi.
Sự cường đại của bắc thần vực, gần như mỗi một ngày đều xé rách nhận thức của bọn họ. Làm Vương giới đã có kết cục với lựa chọn như vậy, sự kiên trì của bọn họ có vẻ vô cùng yếu ớt nực cười.
Rất nhanh, từng chiếc huyền chu lấy tốc độ vô cùng nhanh từ các đại tinh giới bay về phía Trụ Thiên giới.
Lúc trước, các Giới Vương của các đại tinh giới thượng vị đều đang quan sát, không ai dám lộ mặt... Mà giờ khắc này, bọn họ hận không thể sinh ra thêm tám chân... Ở trong nhận thức thông thường, người đầu hàng đầu tiên, không thể nghi ngờ hầu hết có thể nhận được ưu đãi.
----
Thiên Diệp Phạm Thiên chết, trong Phạm Đế Vương thành, trừ bỏ các phạm vương và trưởng lão Phạm Đế ra, hiện giờ còn có thể lưu lại tính mạng chắc là thần sử Phạm Đế chỉ còn không đến một nửa, tu vi đều là Thần Quân đã ngoài trung kỳ.
Kể cả như vậy, chỉ cần chín phạm vương đều là Thần Chủ cảnh cấp chín, còn có sáu mươi ba trưởng lão Phạm Đế tu vi Thần Chủ cảnh, đó là một luồng lực lượng cực kỳ khổng lồ.
Cho dù điêu linh đến như vậy, nhưng vẫn còn hơn xa Phần Nguyệt thần giới của bắc thần vực.
Huống chi còn có Cổ Chúc cùng với hai Phạm Đế lão tổ bị ép ra.
Nếu có thể khống chế trong tay, không thể nghi ngờ sẽ là một luồng lực lượng cực kỳ khổng lồ.
Kim mang của Phạm Hồn linh tan biến trong tay Thiên Diệp Ảnh Nhi. Mặc dù lực lượng của nàng thay đổi, nhưng vĩnh viễn không có khả năng thay đổi huyết mạch Phạm Đế của nàng.
Dưới huyết mạch Phạm Đế, nàng có thể hoàn chỉnh khống chế Phạm Hồn linh. Mà nắm trong tay Phạm Hồn linh, đó là nắm trong tay toàn bộ Phạm Đế thần giới.
Thiên Diệp Ảnh Nhi tỏ vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng kích động không cách nào ổn định trong lòng kia không ngừng hiện ra từ trong ánh mắt rung động của nàng. Những năm này, nàng vẫn tin tưởng vô cùng vững chắc rằng vào một khắc bản thân lại nhìn thấy Thiên Diệp Phạm Thiên sẽ không chút do dự với thương hại mà lấy mạng hắn... Đồng thời muốn hủy diệt tất cả những thứ hắn quý trọng ở ngay trước mặt hắn.
Hôm nay, Thiên Diệp Phạm Thiên cuối cùng chết trước mặt nàng... Thiên Diệp Ảnh Nhi vô cùng rõ ràng mục đích của tất cả hành động và lời nói trước khi chết của hắn, nhưng vào cuối cùng, lại lựa chọn rơi vào trong bố trí của hắn.
Cho dù, tính tình của nàng đã có biến hóa cực lớn trong vài năm ở bắc thần vực. Thiên Diệp Phạm Thiên vẫn là người hiểu biết nàng nhất trên đời này.
Ánh mắt đảo qua các phạm vương và trưởng lão Phạm Đế quỳ trên đất, nàng phát ra mệnh lệnh đầu tiên của bản thân:
- Về Phạm Đế!
- Dạ.
Phạm vương thứ ba dẫn đầu, bọn họ đứng dậy, đứng khom người về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi, lại không ai di chuyển trước.
Phạm Đế thần giới đổi chủ Thiên Diệp Ảnh Nhi và đổi chủ Vân Triệt, dường như trên bản chất không có khác nhau quá lớn, nhưng đối với người của Phạm Đế thần giới mà nói, về mức độ tiếp nhận lại có khác biệt một trời một vực.
Hơn nữa, Thiên Diệp Ảnh Nhi hiển nhiên không có ý định chuẩn bị giao Phạm Hồn linh cho Vân Triệt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi phi thân lên, đi lên Phạm Thiên hạm. Vân Triệt cũng không phát ra tiếng nào đi tới bên người nàng. Hai người đều không nói chuyện, ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi run run nhìn về phía nam, bất động hồi lâu.
Lúc này các phạm vương, trưởng lão Phạm Đế mới di chuyển, theo thứ tự đi lên Phạm Thiên hạm... Không có mệnh lệnh của Thiên Diệp Ảnh Nhi, bọn họ không dám có thêm động tác thừa.
Dù sao, đây là kết cục tốt nhất mà Thiên Diệp Phạm Thiên dồn hết tất cả để đổi lấy.
Phạm Thiên hạm khởi động, ngay lúc chuẩn bị bay lên không, Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên mở miệng:
- Mang thi thể của hắn theo, tránh cho ô uế ánh mắt của nhiều người như vậy!
Thân hình của tất cả các phạm vương đều chấn động, sau đó ngậm khóc lĩnh mệnh:
- Dạ.
Phạm vương thứ ba và phạm vương thứ tư tự mình hạ xuống, đi đến bên cạnh thi thể của Thiên Diệp Phạm Thiên... Khoảnh khắc thi thể của hắn được mang lên, đôi mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi thoáng liếc qua Thiên Diệp Phạm Thiên lần cuối.
Tuy rằng chỉ trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi.
Phạm Thiên hạm bay lên, rất nhanh đạt đến tốc độ cực hạn, bay thẳng về Phạm Đế thần giới.
- Cảm giác báo thù như thế nào?
Vân Triệt đứng ở bên người Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Có vẻ thống khoái mà những năm này luôn luôn chờ mong không.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh:
- Thống khoái? Ngươi còn có ý tứ nói với ta hai chữ này?
Dường như nàng cực kỳ bất mãn chuyện Vân Triệt ra tay ngăn cản nàng làm thịt Thiên Diệp Phạm Thiên. Nhưng dưới cười lạnh, ánh mắt của nàng lại thoáng liếc sang, trong đôi mắt không phải là hàn ý và oán hận mà ngược lại là một chút phức tạp ẩn sâu.
Vân Triệt nhìn phương xa, đột nhiên nói:
- Năm đó khi Kiếp Thiên ma đế về thế, hắn là người đầu tiên quỳ xuống đất phát lời thề độc nguyện trung thành; khi bên người ta không còn Kiếp Thiên ma đế và Mạt Lỵ, hắn là người đầu tiên muốn gạt bỏ ta; khi ngươi có thể vì Phạm Đế đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa, cho dù ngươi là nữ nhi mà hắn coi trọng nhất, vả lại từng xả thân cứu hắn, hắn cũng bỏ qua không một chút do dự.
- Đến cuối cùng, vì có thể bảo toàn nhất mạch Phạm Đế, hắn không lựa chọn lấy dư lực trả thù thảm thiết, mang theo tôn nghiêm diệt vong mà lựa chọn một phương pháp chết đi mất hết tôn nghiêm, cũng tặng cơ nghiệp đã thủ hộ cả đời cho người khác.
- Trên đời này thiếu đi một người như vậy, thật sự hơi đáng tiếc.
Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc mắt:
- Ngươi lại đang thương hại tử địch của ngươi?
Vân Triệt cười lạnh:
- Thương hại? Trong ý chí của ta đã sớm không còn tồn tại hai chữ này. Ta ngược lại thật hiếu kỳ, rốt cuộc Thiên Diệp Phạm Thiên đã nói gì với ngươi, khiến ngươi đột nhiên thay đổi chủ ý.
Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi mất tự nhiên dời ánh mắt, thản nhiên nói:
- Trung khuyển không công đưa lên cửa, còn có thể hoàn toàn khống chế, có lý do gì mà không thu chứ!
- Hoàn toàn khống chế? Bao gồm hai lão tổ kia nữa sao?
Vân Triệt hỏi.
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Trong mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi nứt quang mang kỳ lạ.
Phạm Đế Vương thành, độc tức tràn ngập.
Một vài thần sử Phạm Đế còn trong thiên độc đang kiệt lực giãy giụa, mà ngoài Phạm Đế Vương thành, khu vực cũng bị Hòa Lăng phóng thích ra thiên thương đoạn niệm đã sớm hài cốt không còn.
Trong phế tích tòa tháp sụp đổ, Thiên Diệp Vụ Cổ, Thiên Diệp Bỉnh Chúc, Cổ Chúc ba người đồng thời mở to mắt, nhìn về phía Phạm Thiên hạm đang chậm rãi hạ từ trên không trung xuống.
Trên Phạm Thiên hạm, khí tức của chín phạm vương và các trưởng lão Phạm Đế vô cùng suy yếu, nhưng tất cả đều tồn tại, chỉ thiếu Thiên Diệp Phạm Thiên.
Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc thở dài một tiếng, nhưng không thay đổi vẻ mặt quá lớn.
Thiên Diệp Ảnh Nhi và Vân Triệt hạ xuống, đi tới trước mặt ba người.
Cổ Chúc chậm rãi đứng dậy, mặt tái nhợt hơi run rẩy dưới sự tra tấn giày vò của thiên độc, lại lộ ra ý cười ôn hòa, nói ra lời trước kia đã từng nói không biết bao nhiêu lần:
- Tiểu thư, ngươi đã trở lại.
Đối mặt với Cổ Chúc, lạnh như băng trong mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi biến mất, nhẹ nhàng gật đầu với hắn, nói:
- Vân Triệt, giải độc cho Cổ bá.
Vân Triệt không nói lời vô nghĩa, bàn tay vung lên, dưới quang mang tinh lọc, thiên thương đoạn niệm trên người Cổ Chúc nhanh chóng tan hết.
Năm đó nếu như không có Cổ Chúc, Thiên Diệp Ảnh Nhi không có khả năng trốn thoát khỏi Phạm Đế thần giới, càng tuyệt đối không có cơ hội trốn tới bắc thần vực. Vân Triệt cũng biết được một điểm này.
Cổ Chúc suy yếu quỳ xuống đất, không kịp điều tức, đã thỉnh cầu nói:
- Kính xin tiểu thư với Ma chủ thi ân, giải độc cho hai lão tổ. Hai lão tổ chắc chắn trở thành trợ lực cho tiểu thư và Ma chủ.
Vân Triệt lạnh lùng cười:
- Trợ lực? Ta chính là người đá một cước khiến Phạm Đế thần giới các ngươi rơi vào địa ngục. Hai lão này nhất định hận ta thấu xương, ta có lý do gì để cứu bọn họ!
Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc đều liếc nhìn Vân Triệt thật sâu, lúc trước nhìn thấy đều từ trong hình chiếu, đây là lần đầu tiên bọn họ chân chính nhìn thấy Vân Triệt... thanh niên trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế nhưng khiến vận mệnh của đông thần vực, Phạm Đế thần giới thay đổi kịch liệt.
Không có oán hận, không có sát ý, chỉ có vẻ bình thản giống như hoàn toàn đã coi nhẹ tang thương hồng trần.
Thiên Diệp Vụ Cổ mở miệng:
- Thiên độc chưa trừ, Phạm Đế chắc diệt. Hiện giờ có thể được kết cục này đã là trời ban. Cuộc đời còn lại của hai chúng ta đã không còn bao nhiêu, đã sớm vô hận vô cầu. Hiện giờ Ảnh Nhi là đế, hai chúng ta sẽ lấy tàn mạng toàn lực phụ trợ, Ma chủ không cần sầu lo
Dưới truyền âm của phạm vương, bọn họ dĩ nhiên đã biết được chuyện phát sinh ở Trụ Thiên.
- ... Hả?
Vân Triệt khẽ nhíu mày.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không hề đáp lại bất cứ kẻ nào, tiến thẳng lên trước:
- Mang ngươi đi xem một món đồ.
Đánh văng phế tích ra, không gian sâu xa của tòa tháp xuất hiện một huyền trận màu vàng to lớn, mỗi một tia kim mang chói mắt kia đều mang theo hàn ý xuyên hồn. Không hề nghi ngờ, đừng nói đụng chạm vào huyền trận này, thoáng tới gần sẽ gặp lực hủy diệt bộc phát vô cùng mạnh.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lấy Phạm Hồn linh ra, nhẹ nhàng lắc.
Nhất thời, huyền trận hoàng kim chậm rãi tách ra, dần dần hiển lộ không gian phía dưới, một kim mang khác sáng lên từ giữa, nhưng hoàn toàn khác với huyền trận hoàng kim, chẳng những không có tính công kích gì, ngược lại ôn hòa như ánh chiều tà
- Đi!
Thiên Diệp Ảnh Nhi giơ tay túm lấy Vân Triệt, rơi thẳng xuống.
Đây là một không gian cũng không rộng lớn.
Dưới chân dẫm xuống là một huyền trận đang huyền quang chậm rãi phóng thích ra kim mang ôn hòa. Huyền trận này chỉ rộng chừng mười trượng, lại gần như phủ kín không gian dưới đất đặc biệt nhỏ hẹp này.
Không tìm tòi nghiên cứu huyền trận này, ánh mắt của Vân Triệt lập tức rơi vào trong huyền trận, trên ngọc thạch phóng thích ra bạch quang nhàn nhạt kia.
Nhìn từ bên ngoài giống như một khay ngọc sáng trắng, lớn chừng bàn tay, bên cạnh khắc ấn thần vân không theo quy tắc, trong ánh sáng này nổi lơ lửng một viên thủy ngọc trong suốt, như giọt nước tĩnh lặng rơi xuống, như mỹ nhân rơi lệ.
Không có bất cứ lực lượng gì chống đỡ, cũng không cảm giác được sự tồn tại của lực từ trường gì, “Giọt nước” này lại yên tĩnh mà quỷ dị lơ lửng trong đó.
- Chủ nhân, kia là...
Trong tâm hải của Vân Triệt truyền đến tiếng kêu kích động của Hòa Lăng.
Cho dù là Thiên Độc châu hay Trụ Thiên châu, vào giờ phút này đều sinh ra cảm ứng vô cùng vi diệu.
- Đây là Hồng Mông Sinh Tử ấn!
Thiên Diệp Ảnh Nhi vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ nói ra năm chữ đủ để lay động kịch liệt tâm hồn của bất cứ kẻ nào.
Vân Triệt không nói gì, chậm rãi tiến lên trước, đi vào trong huyền trạn, không gian nhỏ hẹp, chỉ vài bước chân ngắn ngủi đã đi đến.
Hồng Mông Sinh Tử ấn, xếp thứ ba trong Huyền Thiên chí bảo, cũng là một trong bảy đại Huyền Thiên chí bảo, khiến cho người ta si mê như điên... vào thời đại thượng cổ đã là như thế.
Bởi vì có được Hồng Mông Sinh Tử ấn trong người, sẽ có bất tử.
Đối mặt với món đồ bất tử gần trong gang tấc, kể cả là Vân Triệt cũng không có khả năng bảo trì thanh tâm vô niệm.
Hắn đứng trước ngọc ấn trắng sáng, gần như không tự chủ được giơ tay chạm vào.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không ngăn cản.
Ngón tay đụng chạm lên trên ngọc ấn, cảm xúc ôn hòa như ôn ngọc... Trừ đó ra, không hề có gì khác biệt. Ít nhất, hoàn toàn không hề có khí tức hoặc cảm giác tuổi thọ bị can thiệp.
Vân Triệt nhàn nhạt nói:
- Dường như là tử ấn. Nếu là tử ấn, các ngươi thông qua nó khiến hai lão tổ kia như thế nào...
- Nghịch Huyền... là ngươi sao...
Giọng Vân Triệt im bặt đi.
Hết chương 1758.