Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
Lời Lạc Trường Sinh nói khiến vô số huyền giả đông vực vì vậy mà thay đổi sắc mặt, nhưng Lạc Thượng Trần ở trên đất lại ngẩng phắt đầu lên, gầm nhẹ nói:
- Cút! Cút... nhanh... cút!
Trong mắt người khác, đây không thể nghi ngờ là Lạc Thượng Trần bảo hộ Lạc Trường sinh, không cho hắn thừa nhận chuyện nhục nhã bản thân đang chịu.
Chỉ có người của Thánh Vũ giới mới biết được buồn giận trong lời nói của hắn.
Vân Triệt cười to ra tiếng:
- Ha ha ha ha, xem ra, phụ vương của ngươi cũng không muốn lĩnh tình. Nhưng hắn không lĩnh tình là chuyện của hắn, sao bản Ma chủ lại nỡ nhẫn tâm chối bỏ một mảnh hiếu tâm của ngươi chứ.
- Nếu như không thể thay thế, vậy cùng với hắn đi. Dù sao, các ngươi chính là “Phụ tử” mà!
Hắn cắn hai chữ “Phụ tử” rất nặng, trong vui vẻ mang theo ý tứ châm biếm thật sâu.
Một khắc này, trên dưới Thánh Vũ tông đều mơ hồ cảm giác được dường như Vân Triệt biết được tất cả giữa “Phụ tử” bọn họ.
Lạc Trường Sinh không tranh thủ nữa, mà kính cẩn thi lễ:
- Được, tạ Ma chủ ban thưởng.
Nói xong, hắn yên tĩnh di chuyển, đi tới bên người Lạc Thượng Trần, quỳ gối phía sau hắn.
- Ngươi... cút!
Lạc Thượng Trần giơ tay, đẩy Lạc Trường Sinh.
Lạc Trường Sinh không kháng cự, nhưng Trì Vũ Thập lại đột nhiên giơ tay, ngăn cách lực lượng của Lạc Thượng Trần, cười tủm tỉm nói:
- Thánh Vũ Giới Vương, khó có được nhi tử của ngươi một mảnh hiếu tâm, nguyện cùng vinh cùng nhục với ngươi, cứ cự tuyệt như vậy, rất không đẹp đâu.”
Trong bắc thần vực, quyền phát ngôn của Trì Vũ Thập gần với Vân Triệt. Cho dù trong lòng Lạc Thượng Trần bốc lên vạn sóng, nhưng cuối cùng không thể nói được gì nữa... Hắn đã chịu nhục đến đây, sao có thể vì căm phẫn của bản thân mà mang đến biến hóa cho an nguy tông môn.
Hắn không nói gì nữa, cúi đầu xuống, vẫn giống như trước, lấy hai tay hai đầu gối bò về phía Vân Triệt.
Thân là Giới Vương hạng nhất đông vực, hắn từng nghĩ tới chết trận thảm thiết. Sau khi ma đế về thế, hắn thậm chí còn nghĩ tới chết vô ích vô giá trị. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân sẽ phải thừa nhận khuất nhục như vậy khi còn sống... Bởi vì Vân Triệt biết, như vậy còn càng khiến cho hắn thừa nhận hơn giết hắn đi.
Dưới khoan thứ bên ngoài, giấu giếm bên trong lại là trả thù tàn nhẫn nhất.
Nhưng mà, tất cả nên đi oán hận ai? Đều là tam đại Vương giới, Lưu Quang giới với Phúc Thiên giới lại bảo toàn được tôn nghiêm, lông tóc vô thương, sau này ở đông thần vực còn có địa vị hơn xa trước kia.
Càng bi ai hơn chính là, năm đó hắn là người đầu tiên đứng ra muốn Vân Triệt chết... Mà nguyên nhân của sỉ nhục hôm nay, lại là vì Lạc Trường Sinh với Lạc Cô Tà, hai người hiện giờ hắn hận nhất.
Châm chọc dữ dội.
Phía sau hắn, Lạc Trường Sinh nhắm mắt theo đuôi, cùng bò tới với hắn.
Một phần khuất nhục, khi hai người cùng thừa nhận, trong vô hình giảm bớt cảm giác khuất nhục đâu chỉ có một nửa. Một một bước, mỗi một giây, hắn đều có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức của Lạc Trường Sinh.
Nếu như tất cả đều chưa từng phát sinh, như vậy, cực kỳ khuất nhục đang phải chịu đựng này cũng sẽ vì Lạc Trường Sinh chủ động làm bạn mà nhiều thêm một phần ánh sáng trân quý trọn đời hắn sẽ không quên đi.
Nhưng mà... chuyện tàn khốc nhất trên đời này lại giống như ác mộng không thể kháng cự lại, trong thời gian cực ngắn này đồng thời buông xuống.
Ánh mắt của Trì Vũ Thập dừng ở trên người Lạc Trường Sinh vài giây, sau đó nhàn nhạt dời đi, nhưng không nhắc nhở Vân Triệt.
Bởi vì không cần thiết.
Cuối cùng lại một lần nữa bò tới dưới chân Vân Triệt, Lạc Thượng Trần dập đầu bái, nói:
- Lạc mỗ tự biết tội năm đó không thể tha, có thể nhận được Ma chủ tha mạng cho, trên dưới Thánh Vũ ta nhất định khắc sâu trong lòng, tuyệt đối không dị tâm.
Lời nguyện trung thành của hắn mới vừa dứt, phía sau đột nhiên bùng nổ huyền khí, một đường hàn mang trí mạng ngưng tụ trong nháy mắt đâm thẳng vào Vân Triệt.
Bất ngờ không đề phòng, Lạc Thượng Trần bị sóng khí đột nhiên nổi lên đánh ra ngoài. Hàn mang xuyên qua từng tầng không gian, đâm thẳng vào cổ họng Vân Triệt... Phía sau là đôi mắt ngoan tuyệt như mắt sói đói.
Tóc dài của Vân Triệt bay lên, lại đứng thẳng bất động.
Một tiếng trầm đục, đoản kiếm mà Lạc Trường Sinh bất ngờ đâm ra khựng lại trước người Vân Triệt, bàn tay khô héo của Diêm Nhất chộp lên trên thân kiếm, không thấy một chút máu tươi bắn ra, đoản kiếm lại như vạn ngọn núi cao trấn áp, không còn cách nào nhúc nhích được gì, lực lượng trên đó càng cấp tốc tán đi như thủy triều.
Chê cười, trước mặt ba diêm tổ, nếu như Vân Triệt bị thương một sợi tóc, bọn họ đều không còn mặt mũi nào lăn lộn tiếp.
Vân Triệt chậm rãi cúi mắt, nhìn về phía Lạc Trường Sinh đang nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt mang theo vài phần thất vọng:
- Chỉ như vậy?
Phịch!
Quỷ trảo của Diêm Nhị chộp thẳng vào ngực Lạc Trường Sinh, hắn kêu rên một tiếng, đoản kiếm rời tay, bị đánh bay trong chớp mắt, mà bóng dáng của Diêm Tam cũng đã quỷ dị xuất hiện trên người hắn, giẫm hắn xuống.
Rầm --
Trong tiếng nổ, mặt đất nứt tung, Lạc Trường Sinh bắn ra bọt máu từ trong miệng.
Biến cố bất ngờ, khiến đông thần vực vang lên kinh hô.
Tu vi Thần Chủ cảnh cấp bảy, ở bất cứ thần vực nào, bất cứ nơi nào đều ngạo thị chúng sinh.
Nhưng mà, chung quanh Vân Triệt, ba diêm tổ bảo hộ gần người, Ma hậu, diêm đế đều ở đây, còn có một đống thực nguyệt giả, ma nữ, diêm ma. Lạc Trường Sinh vốn vô cùng chói mắt, ở trong đó vốn không hề có sáng rọi đáng nói.
Kể cả bản thân Vân Triệt đều cường đại đến một tay có thể đốt giết Thái Vũ tôn giả.
Sao hắn có thể giết Vân Triệt được!?
Hắn điên rồi sao!
- A... A!!
Hai mắt Lạc Trường Sinh đỏ bừng, đối mặt với ba diêm tổ đủ để chèn ép được bất cứ thần đế gì, hắn thế mà lại không hề tỏ vẻ sợ hãi, gầm một tiếng dữ dội, tinh huyết cháy hết, trên người đột nhiên cuốn lấy gió lốc phá nát thứ nguyên.
Mặt đất và không gian bị cắn nát từng mảnh, kéo một đường máu thật dài, Lạc Trường Sinh thế mà lại chợt thoát khỏi áp chế của ba diêm tổ, nhưng hắn vẫn không nhân cơ hội bỏ chạy mà lại cầm lấy một thanh đoản kiếm, lực lượng cuồng bạo điên cuồng ngưng tụ trên đó.
Trong gió lốc, đoản kiếm như chùm sao băng tuyệt vọng, đột nhiên bắn về phía Vân Triệt.
Nhưng chùm sao băng này bị một bàn tay của Diêm Nhất chụp nát trong khoảnh khắc, chỉ còn lại tàn quang vỡ vụn và gió lốc hỗn loạn.
Rầm! Rầm!
Hai tiếng nổ chồng lên nhau, quỷ trảo của Diêm Nhị và Diêm Tam đồng thời đánh lên trên người Lạc Trường Sinh.
Lấy tu vi của Lạc Trường Sinh, đối mặt với diêm tổ lại có một chút lực giãy giụa.
Nhưng tất cả lực lượng, ý niệm của hắn đều tập trung lên trên người Vân Triệt, kể cả lực lượng hộ thân trụ cột nhất đều trút hết toàn bộ.
Dưới lực lượng Diêm Ma khủng bố tuyệt luân kia của hai diêm tổ, huyết sắc trên mặt Lạc Trường Sinh lập tức biến mất không tung tích, thất khiếu, thân thể của hắn nổ tung hơn mười dòng máu, nặng nề nện lên trên đất.
- Trường Sinh!
Đến giờ phút này, Lạc Thượng Trần mới như từ trong mộng mới tỉnh, hắn thét lên một tiếng, nhào về trước, lại bị một cánh tay giữ chặt lại.
Thánh Vũ đại trưởng lão túm chặt lấy hắn, liên tục lắc đầu.
Lạc Trường Sinh ngồi phịch trên đất, thống khổ ho ra máu, ban đầu máu vẫn còn màu đỏ tươi, dần dần bắt đầu mang theo màu đen càng ngày càng đậm giống như sắc mặt của hắn.
Không bình ổn huyết khí, không cầu xin tha thứ, hắn ngẩng đầu cao cao, đối mặt với đại trận hình chiếu, đối mặt với tất cả huyền giả đông vực, dùng giọng khàn khàn quát lên:
- Các ngươi lũ nhu nhược này... vì sao... các ngươi lại không phản kháng...
- Giới Vương của các ngươi.. bị những ma nhân này nhục nhã giống y như chó... đây là khuất nhục của tất cả các ngươi đó... vì sao các ngươi không phản kháng, ngược lại vì vậy mà yên lòng!
- Huyền giả của đông thần vực, kể cả tâm huyết và cốt khí cơ bản nhất cũng không có sao!!
Ánh mắt đầy hận, lời nói mang máu, chấn động từng góc của đông thần vực.
- Trường Sinh... im miệng, im miệng!
Lạc Thượng Trần run giọng nói, hắn nhào về trước, quỳ gối trước mặt Vân Triệt, hoảng sợ thật sâu nói:
- Ma chủ, Lạc mỗ quản giáo vô phương, Trường Sinh hắn gần đây bị áp chế lớn, mất trí rồi nên mới phạm phải sai lầm lớn như vậy, Lạc mỗ giờ... giờ tự tay phế toàn bộ tu vi của hắn, từ nay trở đi giam cầm trong Thánh Vũ, trọn đời sẽ không rời khỏi Thánh Vũ nửa bước.
- Cầu Ma chủ khai ân, thứ cho hắn một mạng, cầu Ma chủ khai ân.
Rơi lệ nói xong, hắn dập đầu như giã tỏi, đảo mắt trên trán đã loang lổ vết máu.
Lạc Trường Sinh khàn giọng nói:
- A... Ta không cần ngươi... cầu xin tha thứ cho ta! Lạc Trường Sinh ta... thà chết... cũng sẽ không khuất nhục lũ này... nhu nhược tham sống sợ chết, không hề có tâm huyết!
Trì Vũ Thập khẽ nói, cười nhẹ tự nói:
- Chà chà, muốn dùng cái chết của mình đến kích động tâm tư phản nghịch của đông thần vực sao? Ý tưởng không sai, đáng tiếc... chung quy vẫn còn quá hồn nhiên.
Lời nói kiên quyết cứng cỏi của Lạc Trường Sinh cũng khiến Diêm Nhị bật cười ra tiếng:
- Khặc khặc khặc, rất cảm động, lão quỷ ta đã bị cảm động muốn khóc.
Phịch!
Bóng đen lóe lên, quỷ trảo của Diêm Nhị xuyên suốt từ ngực Lạc Trường Sinh ra sau, như xuyên qua gỗ mục, cũng triệt để phá đứt sinh cơ của thiên tài tuyệt thế chân chính liên tục phá vỡ lịch sử thần giới này.
Hai mắt Lạc Trường Sinh lồi ra ngoài, chậm rãi ngã xuống.
- Trường Sinh!!
Bên tai mọi người đều vang lên tiếng kêu thê lương của Lạc Thượng Trần.
Quỷ trảo của Diêm Nhị không nhanh không chậm rút ra khỏi thân thể Lạc Trường Sinh, vừa định thuận tay nghiền nát hắn, ma ảnh của Trì Vũ Thập đột nhiên lóe tới, một chưởng đánh văng Diêm Nhị ra, đồng thời túm lấy Lạc Trường Sinh, ma hồn xuyên thẳng vào linh hồn sắp vỡ vụn của hắn.
Diêm Nhị giận dữ, vừa định ra tay, nhưng liếc mắt thấy rõ được đó là Ma hậu, lại vội vàng thu hồi cần cổ và lực lượng về.
Cách sinh tồn đầu tiên của diêm tổ: Nam nhân bên người Ma chủ, hành hạ nhìn khó chịu chú đều không có vấn đề gì; nữ nhân bên cạnh Ma chủ... đó là tuyệt đối không thể đụng vào.
Giây lát, Trì Vũ Thập thu hồi ma hồn, thần sắc lạnh nhạt ném Lạc Trường Sinh ra, vừa khéo vứt xuống cạnh người Lạc Thượng Trần.
Vân Triệt vẫn luôn mắt lạnh nhìn, không nói một lời.
- Trường Sinh... Trường Sinh!
Lạc Trường Trần quỳ sấp bổ nhào vào bên người Lạc Trường Sinh, ôm lấy thân hình nhuốm máu của hắn, cảm nhận được sinh cơ đang cấp tốc trôi đi của hắn, trên mặt giàn giụa huyết lệ.
Nếu không phải có tình cảm quá sâu với Lạc Trường Sinh, sao hắn sẽ hỏng mất đến như vậy sau khi biết được chân tướng.
Lạc Trường Sinh này rõ ràng là dã chủng, lại còn là dã chủng do Lạc Cô Tà dùng để trả thù hắn, nhưng nhìn Lạc Trường Sinh chết trước mặt mình, hắn vẫn tâm hồn đều vỡ, thống khổ muốn chết.
Lạc Trường Sinh động cánh tay, hắn dùng hết toàn lực chạm về Lạc Thượng Trần, trong miệng phát ra âm thanh yếu ớt như muỗi kêu:
- Phụ vương... hài nhi phải... đi trước một bước...
“...” Toàn thân Lạc Thượng Trần run rẩy, khó nhịn khóc nổi.
Lạc Trường Sinh lẩm bẩm:
- Ta là... Lạc Trường Sinh... ta là nhi tử của phụ vương... là thiếu chủ Thánh Vũ... ta... không phải là... dã chủng...
Lạc Thượng Trần nhắm mắt, nói khẽ:
- Đúng... ngươi đương nhiên là Trường Sinh, là kiêu ngạo của Thánh Vũ ta, là nhi tử của vi phụ. Cho dù phát sinh cái gì, ngươi đều là... nhi tử kiêu ngạo nhất của vi phụ.
Sáng rọi trong mắt mất đi, Lạc Trường Sinh lại giống như nở nụ cười, hắn nhìn không trung, thông qua đại trận hình chiếu, hắn giống như thấy được vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn vào ánh mắt hắn, hắn mỉm cười lẩm bẩm:
- Như vậy... người đời... đều sẽ nhớ kỹ ta... Lạc Trường Sinh...
- Đều sẽ nhớ được... ta là... Lạc... Trường... Sinh...
Khuôn mặt hắn dừng lại trong nụ cười, ánh mắt phản chiếu bầu trời xám trắng.
Khi tất cả mọi người lựa chọn thần phục, lại còn là thần phục nhận hết sỉ nhục, hắn có thiên phú kiêu ngạo nhất, tương lai chói mắt nhất, nên không tiếc tất cả để sống sót lại lựa chọn thà chết chứ không chịu khuất phục.
Không sai, mỗi một hình ảnh, mỗi một tiếng thét lên trước khi hắn chết đều sẽ khắc thật sâu vào trong trí nhớ của tất cả huyền giả đông vực. Tất cả mọi người đều sẽ nhớ được thật sâ, vĩnh viễn nhớ được... hắn là Lạc Trường Sinh.
Cảm nhận được rõ ràng tia khí tức cuối cùng của Lạc Trường Sinh đã tiêu tán, mỗi một cơ bắp toàn thân Lạc Thượng Trần đều đang co rút, linh hồn khi thì run rẩy, lúc thì trống rỗng... Nhưng cho dù trống rỗng,vẫn kèm theo đau nhức trước nay chưa từng có.
Hắn ôm lấy Lạc Trường Sinh, hai mắt thất thần, chậm rãi rời đi, bước chân trầm trọng giống như lão nhân già trên tám mươi tuổi... Giống như đã quên còn không nhận được ấn ký hắc ám của Vân Triệt, càng quên xin Vân Triệt được rời đi.
Vân Triệt không hạ lệnh, cũng không có ai ngăn cản hắn.
Vân Triệt đảo mắt, truyền âm cho Trì Vũ Thập:
- Ngươi tìm kiếm trí nhớ của hắn?
Trì Vũ Thập trả lời:
- Đúng. Ta vốn cho rằng hắn chắc biết được vị trí của Lạc Cô Tà, nhưng ngoài ý muốn chính là hắn không hề biết. Nữ nhân điên này chung quy vẫn là tai họa ngầm không lớn không nhỏ.
Mặc dù không tìm được tin tức của Lạc Cô Tà, nhưng nàng lại có được rất nhiều thu hoạch khác.
Vân Triệt không hỏi lại.
- Haizzz, đáng tiếc.
Trì Vũ Thập nhìn về phía Lạc Thượng Trần đang rời đi, than thở một tiếng, sau đó khẽ nói:
- Kiếp Tâm Kiếp Linh.
Phía sau nàng, Kiếp Tâm Kiếp Linh đồng thời hiện thân, cúi người đợi mệnh.
- Tàn sát Thánh Vũ tông.
Trì Vũ Thập nhàn nhạt hạ lệnh.
- Dạ.
Kiếp Tâm Kiếp Linh lĩnh mệnh mà đi.
Hết chương 1764.