Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
Nam Vạn Sinh nói:
- Chuyện này không có khả năng là thật. Vạn Biến với Thiên Minh đều là Thần Chủ cấp chín, lấy thực lực của bọn họ, muốn bị mất mạng trong chớp mắt,trừ phi dưới không hề đề phòng bị người đến gần trong vòng mười trượng, vả lại đối phương có thể bộc phát ra lực lượng đầy đủ cường đại trong một chớp mắt trước khi bọn họ vận chuyển lực lượng...
Lấy sự cường đại của hải thần, ai có thể đến gần trong vòng mười trượng mà không bị phát hiện chứ?
Vả lại đến cảnh giới Thần Chủ, thân thể Thần Chủ cường đại có được “Xúc giác” rất mạnh mà người thường không thể lý giải được, lúc gặp phải nguy hiểm sẽ làm ra phản ứng trước ý chí
Trừ đó ra, có thể giết được hải thần trong chớp mắt, không thể nghi ngờ còn phải có được năng lực bùng nổ trong nháy mắt đã đạt đến đỉnh phong.
Nam Vạn Sinh nói nhỏ
- Ẩn nấp và bùng nổ rất mạnh, có thể có khả năng làm được cũng chỉ có Thiên Sát tinh thần của Tinh Thần giới đông vực. Nhưng đáng tiếc, nàng đã sớm không còn trên đời này.
Lui ngàn vạn bước mà nói, cho dù Thiên Sát tinh thần thật sự còn trên đời này, với lực lượng Tà Anh của nàng, còn cần ám sát sao?
Nam Phi Hồng nói:
- Còn có một điểm, trong thần hồn của hải thần đều khắc ấn hải thần ấn, khi mất mạng nhất định bị Thương Thích Thiên biết được. Nhưng tin tức này lại nói không biết ai gây nên?
Đúng vậy, tin đồn này nghe giống như làm cho người ta hoảng sợ, nhưng thoáng nghĩ lại sơ hở chồng chất.
Người đưa tin nói:
- Căn cứ vào tin tức do cơ sở ngầm ở Thập Phương Thương Lan giới truyền đến, trước khi hai đại hải thần tử vong, huyền mạch và thần hồn của bọn họ chắc đã bị phong kết trong chớp mắt, sau khi chết, thần hồn bị phong kết cũng bị hủy diệt hoàn toàn. Ấn ký linh hồn của bọn họ vốn không cách nào truyền đến chỗ Thích Thiên thần đế.
Nam Vạn Sinh và Nam Phi Hồng đồng thời đứng khựng, hồi lâu không nói.
Hải thần đột nhiên ngã xuống, phản ứng đầu tiên của Thập Phương Thương Lan giới là phong tỏa tin tức, không thể nghi ngờ là hành động quá mức bình thường. Giống như Nam Minh hắn đã cố hết sức phong tỏa tin tức hai đại minh vương ngã xuống... Dù sao, lực lượng hạch tâm hao tổn chính là trọng thương đối với Vương giới.
Sau khi hải thần thứ hai đột nhiên mất đi, Thập Phương Thương Lan giới lại chủ động công khai chuyện này ra.
Nếu không phải e ngại chân chính, nếu không phải chết quá mức quỷ dị, sao sẽ như thế được?
- Có điều tra rõ là lực lượng gì tạo thành phong kết không?
Nam Vạn Sinh hỏi.
Người đưa tin nói:
- Không có, thi thể của hai hải thần và địa vực chung quanh đều bị trừ bỏ, không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì, nhưng mà...
Khí tức của người đưa tin rõ ràng hơi bất an, giọng nói cũng không tự chủ được mà thấp đi vài phần:
- Cơ sở ngầm gần với Thích Thiên thần đế nhất truyền đến tin tức mới vừa lấy được, bọn họ ngoài ý muốn phát hiện ra, nơi hai đại hải thần tử vong, trong vòng trăm dặm chung quanh đều để lại long tức rất nhạt nhưng cấp bậc cực kỳ cao.
“...!!” Ánh mắt của Nam Vạn Sinh và Nam Phi Hồng đồng thời chấn động.
Nam Phi Hồng chợt chìa tay, trực tiếp nâng người đưa tin lên:
- Tin tức này, ngươi xác định có thật không?
Người đưa tin cũng không khủng hoảng quá lớn, hắn lắc đầu:
- Thuộc hạ không dám tin tưởng. Nhưng mà... thật sự là do vị đại nhân kia truyền đến.
“Cơ sở ngầm gần với Thích Thiên thần đế nhất” theo như lời hắn nói chính là một trong ba đại sủng phi của Thương Thích Thiên Giới Vương Thập Phương Thương Lan giới.
Nếu chuyện này là thật, như vậy thứ che giấu sau lưng, mới chỉ vừa nghĩ đã khiến cho người ta lạnh cả sống lưng.
Im hơi lặng tiếng nháy mắt giết hai đại hải thần, cho dù lấy nhận thức của Nam Vạn Sinh cũng không nghĩ ra được là ai có thể làm được.
Nhưng nếu như là Long hoàng, ai dám nói hắn không làm được?
Mà vừa khéo thay Long hoàng lại đang trong “Biến mất” cực kỳ bất thường.
Nhưng mà, lý do là gì?
Nam Phi Hồng bác bỏ lời người đưa tin:
- Không có khả năng, ta cũng không nhớ được giữa Thập Phương Thương Lan giới và Long tộc có ân oán gì. Đây nói không chừng là biện pháp che mắt cố tình lưu lại.
Nhưng mà cho dù thật sự là biện pháp che mắt, cũng ít nhất phải thu được đầy đủ long tức trước đã...
Nam Vạn Sinh trầm giọng nói:
- Phi Hồng, trừ bỏ chuyện vừa rồi, ngươi tự mình đi nghiệm chứng thật giả trong chuyện này.
- Ừm.
Nam Phi Hồng gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Đúng vậy, thứ mà tin tức đến từ Thập Phương Thương Lan giới chỉ tới không hề có nguyên nhân đáng nói.
Nhưng mà, khi đáp án ở trong nhận thức là duy nhất, vả lại vừa khéo có dấu vết hỗ trợ thành lập, cho dù vớ vẩn và khó có thể tin cỡ nào, cũng không nghi ngờ sẽ gieo xuống một hạt giống nghi hoặc trong lòng. Mà một khi có nghi hoặc, rất nhiều chuyện sẽ kết hợp ra bất đồng vi diệu.
----
Trụ Thiên giới.
Mặc dù Vân Triệt chiếm được tổ địa Trụ Thiên, chiếm được Trụ Thiên châu, nhưng không hề có ý tứ trùng kiến nơi đây, mặc kệ mặt đất ngổn ngang.
Dù sao nơi này còn không phải là điểm cuối, mà chỉ là một nơi lâm thời.
Trong vòng mấy ngày, mấy trăm Giới Vương thượng vị của đông thần vực liên tiếp tới thần phục đầu hàng Vân Triệt, sau đó bị hạ ấn ký hắc ám vĩnh viễn không thể xóa đi.
Cũng có Giới Vương thượng vị lựa chọn bỏ chạy, nhưng loại này chỉ có số ít. Dù sao có thể làm Giới Vương thượng vị, dưới trướng đều có được tổ nghiệp khổng lồ, kết quả của chạy trốn chính là bỏ lại tổ nghiệp, lưu lại bêu danh trọn đời... Còn không bằng quỳ gối trước hắc ám, ít nhất ở trong mắt người đời, khuất nhục này là vì yên bình của toàn giới.
Mà theo “Kỳ hạn bảy ngày” Vân Triệt ban cho càng ngày càng gần, Giới Vương thượng vị còn chưa đầu hàng... không cần bắc thần vực tiến hành cảnh cáo, bản thân đã bắt đầu dần dần náo động lên, rất có tư thái Giới Vương còn không ra mặt, bọn họ sẽ lựa chọn một tân vương.
Ngày thứ năm, một Giới Vương tinh giới mà mọi người đều trông mong ngóng chờ cuối cùng đã đến.
Thánh Vũ Giới Vương, Lạc Thượng Trần.
Dưới Vương giới, không hề nghi ngờ Thánh Vũ giới là tinh giới hạng nhất. Giới Vương Lạc Thượng Trần có thực lực rất mạnh, kẻ kế thừa Lạc Trường Sinh sáng rọi diệu thế, tương lai thậm chí có khả năng chạm đến cấp bậc thần đế, còn có Lạc Cô Tà tọa trấn.
Chính là, trong trận chiến với bắc thần vực, đáng ra Thánh Vũ giới nên là một trong những lực lượng phản công quan trọng nhất, nhưng toàn bộ quá trình lại đều không có động tĩnh gì, đều không hề đáp lại cầu viện của khắp nơi. Lần này đã đến, không thể nghi ngờ khiến huyền giả đông vực thổn thức.
Lạc Thượng Trần và Thánh Vũ đại trưởng lão đến đây, nhìn thấy Lạc Thượng Trần, khóe mắt Vân Triệt chậm rãi nheo lại, chiếu ra hàn quang khác biệt rõ ràng hơn lúc trước.
Đối mặt với Vân Triệt, Lạc Thượng Trần chậm rãi tiến lên trước, vẫn giống như tất cả các Giới Vương trước đó, quỳ gối với Vân Triệt:
- Thánh Vũ Lạc Thượng Trần, bái kiến Ma chủ. Sau này, Thánh Vũ tông nguyện lấy Ma chủ vi tôn, lời thề này vạn linh đều chứng nhận, vĩnh viễn không dám nghịch.
Theo tư thái và lời nói phen này của hắn, ba đại tinh giớ đông thần vực -- Thánh Vũ, Lưu Quang, Phúc Thiên đều đã quỳ gối, giống như đông thần vực đã triệt để quỳ gối trước hắc ám.
Vân Triệt nhìn chằm chằm vào Lạc Thượng Trần một lúc, đột nhiên đá ra một cước.
Rầm!
Một cước này cực kỳ nặng, giống như núi lở. Lạc Thượng Trần không dám vận lực ngăn cản, bị đá thẳng ra ngoài mười dặm, phía sau lưng hung hăng nện lên trên kết giới rồi bắn ra trên đất.
Hắn nằm bò trên đất, thất khiếu chảy máu, nhưng không phẫn nộ, càng không lập tức đứng lên mà một lần nữa bày ra tư thái quỳ xuống... Hắn biết đây là “Đãi ngộ” mà bản thân nên có.
Năm đó ở bên cạnh hỗn độn, hắn là Giới Vương đông vực đầu tiên đứng ra thuận theo ý của thần đế.
Dù sao, vì oán hận năm đó giữa Vân Triệt với Lạc Trường Sinh, Lạc Cô Tà, trong các Giới Vương hắn là người hy vọng Vân Triệt chết đi nhất.
Vân Triệt giơ tay, chỉ dưới chân mình:
- Bò đến đây.
- Tông chủ...
Thánh Vũ đại trưởng lão giơ tay, nhưng không dám nâng về trước, cũng không dám phát ra bất cứ âm thanh gì nữa.
Từ xa xa, ánh mắt của Lạc Thượng Trần đang nói cho hắn biết, không thể có bất cứ vọng động gì.
Không nói tiếng nào, cũng không có quá nhiều chần chừ, hai tay hắn chống tới trước, hai đầu gối hoạt động, cứ từng chút một như vậy, không hề mang theo huyền lực gì chống đỡ bò tới dưới chân Vân Triệt.
Hắn biết, bản thân chỉ có đầy đủ khuất nhục, tôn nghiêm bị dập nát triệt để mới có thể bảo trụ Thánh Vũ giới.
Ở đông thần vực, hắn là Giới Vương trên vạn vương, nhưng lần này rơi xuống trên người hắn lại là giẫm đạp vượt qua tất cả các Giới Vương, kể cả phàm linh đều không thể thừa nhận.
Nhưng mà, đây so với đả kích mấy ngày trước thì nào có đáng gì đâu?
Ở trước mặt Vân Triệt, ở trong tầm mắt của vô số huyền giả đông thần vực, hắn đi từng bước một đến trước mặt Vân Triệt, từng là khoảng cách chớp mắt đã tới, vào giờ phút này lại giống như vô cùng lâu dài. Nửa khắc đồng hồ hắn mới khó khăn lắm bò được một dặm.
Lúc này, truyền âm của một Phần Nguyệt thần sử vang lên bên tai Vân Triệt, hắn hơi khép mi, sau đó cười nhạt:
- Cho hắn đi vào.
Vào lúc này, tất cả các thực nguyệt giả, ma nữ trong Trụ Thiên đều liếc mắt.
Bởi vì người đến đây rõ ràng phóng thích ra khí tức Thần Chủ cấp bảy. Mà Lạc Thượng Trần đang bò đi lại đột nhiên khựng lại, ánh mắt chấn động.
Khí tức này, không có ai quen thuộc hơn hắn!
Lạc Trường Sinh!
Không... là nghiệt chủng của Lạc Cô Tà cùng với tên dân đen hạ giới Ninh Đan Thanh kia sinh ra!
Là thủ phạm hàng đầu khiến cho hắn mất đi thê tử và nhi tử chết đi!
Rất nhanh, bóng dáng của Lạc Trường Sinh đã đến gần, xuất hiện trước mọi người và trong hình chiếu. Vẫn áo trắng như tuyết, tác phong nhanh nhẹn... Cho dù ở trước mặt Vân Triệt, bên cạnh cường giả bắc vực.
- Thánh Vũ Lạc Trường Sinh, bái kiến Ma chủ bắc vực.
Hắn thi lễ đơn giản, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn dường như mơ hồ liếc nhìn hình chiếu đang mở ra.
Không biết cố ý hay vô ý, xưng hô đầu tiên của hắn đối với Vân Triệt không phải là “Ma chủ” mà là “Ma chủ bắc vực”.
Vân Triệt không nhìn thẳng vào, ma uy lăng nhiên, hắn hiện giờ đâu phải Lạc Trường Sinh có thể đánh đồng được:
- Đây chẳng phải Trường Sinh công tử sao. Ngươi tới đây là chuẩn bị biểu diễn cùng với phụ thân ngươi sao?
Hai chữ “Biểu diễn”, nhục nhã cỡ nào. Lạc Trường Sinh lại tỏ vẻ bình thản, nói:
- Không, hành động của phụ vương đại biểu cho ý nguyện của Thánh Vũ giới. Còn Lạc Trường Sinh ta nguyện lấy ý chí của mình, quy về dưới trướng của Ma chủ. Về phần thành ý, cũng chắc chắn khiến Ma chủ hài lòng.
Lạc Thượng Trần liếc mắt, tâm tư kịch liệt bốc lên.
Nhưng mà, dưới tình cảnh này, hắn không cách nào bộc phát, càng không cách nào tiết lộ ra bê bối lớn ngày đó ở trước mặt mọi người.
Vân Triệt nở nụ cười nhàn nhạt:
- Tốt, vô cùng tốt. Thức thời như thế, ngược lại không hổ là Trường Sinh công tử nổi tiếng thiên hạ! Nhưng mà trước đó, tốt xấu gì cũng nên để cho phụ vương của ngươi hiến xong thành ý của hắn đã.
- Đương nhiên.
Lạc Trường Sinh lại thi lễ, sau đó đứng sang bên, nâng mắt nhìn về phía Lạc Thượng Trần, trong mắt không hề rung chuyển chút nào.
Tạm dừng ngắn ngủi, Lạc Thượng Trần lại một lần nữa bò tới, mười dặm vô cùng dài, mỗi một lần đầu gối chạm đất đều là sỉ nhục suốt đời khó có thể lau đi.
Hắn không hề nghe rõ được bất cứ âm thanh gì ở bên tai, tầm mắt đã không ngừng mơ hồ, mà cho dù là tầm mắt mơ hồ, hắn cũng tuyệt đối không hề liếc nhìn về phía Lạc Trường Sinh lần nào.
Cuối cùng, lâu giống như qua cả đời, hắn dùng hai tay và hai đầu gối của mình bò đến dưới chân Vân Triệt, phía sau là vinh quang và tôn nghiêm cả đời của hắn... nhưng đã vỡ vụn toàn bộ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Vân Triệt chậm rãi vỗ tay, mỉm cười khen ngợi:
- Không hổ là Thánh Vũ Giới Vương, tư thế bò tới này, quả nhiên không phải súc vật có thể sánh bằng, quả thật khiến cho người ta cảnh đẹp ý vui, khiến bản Ma chủ không thể không gõ nhịp khen ngợi.
Tiếng vỗ tay vừa dứt, hắn lại đá một cước ra, nhằm thẳng vào đầu Lạc Thượng Trần.
Vẫn không vận lực ngăn cản, Lạc Thượng Trần lại bay ngang ra ngoài, kéo theo một đường máu tươi mang theo răng gãy thật dài trong không trung.
Phịch!
Lạc Thượng Trần nện lên mặt đất xa xa, lại ngoài vài dặm, khi hắn lật người bò lên, bên tai truyền đến giọng nói như ác ma mơ hồ của Vân Triệt:
- Một khi Thánh Vũ Giới Vương đã có sở trường như vậy, sao không lại đi thêm một lần, để cho người đời thưởng thức nhiều hơn đây.
Từ ngón chân đến sợi tóc của Thánh Vũ đại trưởng lão đều đang run run. Hai tay Lạc Thượng Trần không tự chủ nắm chặt, cho dù hắn đã chuẩn bị thừa nhận bất cứ khuất nhục gì, nhưng giờ phút này vẫn co rút tâm hồn.
- Đợi chút!
Một giọng nói không hợp thời đột nhiên vang lên, Lạc Trường Sinh cất bước ra... Nhưng hắn còn chưa dứt lời, một hắc ảnh đã đột nhiên bắn tới.
Lấy tu vi của Lạc Trường Sinh, chính là hoàn toàn không cách nào tránh đi.
Bốp!
Một tiếng vang thanh thúy đến rách lỗ tai vang lên, Lạc Trường Sinh bị quạt bay ra xa xa. Diêm Tam thu hồi cánh tay vào trong hắc bào, khép mi lạnh giọng nói:
- Chủ nhân nói chuyện, nào đến lượt tiểu tử ngươi xen vào.
Đây là bạt tai đến từ diêm tổ, nếu là người khác, đã sớm người lẫn hồn đều bị bạt tai đến dập nát. Lạc Trường Sinh xoay người, trên mặt đã đỏ ửng, nhưng hắn không kinh hãi không giận dữ, thi lễ với Vân Triệt:
- Là Trường Sinh lỗ mãng... Nhưng mà, kính xin Ma chủ khai ân, ban cho Trường Sinh ta một ân huệ.
- Hả?
Vân Triệt thoáng liếc mắt.
- Xin Ma chủ, ban cho Trường Sinh ân huệ... thay phụ vương quỳ hết đoạn đường này.
Hắn cúi đầu hành lễ, giọng điệu trong bình thản mang theo cầu xin.
Hết chương 1763.