Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1670 - Chương 1762. Âm Mưu Của Nam Minh

Chương 1762. Âm mưu của Nam Minh
Chương 1762. Âm mưu của Nam Minh

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

Có một người chết và một “Ví dụ”, người phía sau tự nhiên nên biết lựa chọn như thế nào.

Vả lại có người đầu tiên cùng vị diện quỳ gối trước hắc ám, mất hết tôn nghiêm, người phía sau tiếp nhận trong vô hình cũng dễ dàng hơn.

Các nơi ở đông thần vực đều có thể nhìn thấy các Giới Vương thượng vị vốn hiệu lệnh vạn linh, như thần linh trên trời ở trong hình chiếu vào lúc này lại như một dám tội nhân chờ hành hình, một người tiếp một người quỳ gối trước mặt Vân Triệt... Quỳ gối trước mặt hác ám mà bọn họ đã từng coi thường, đối địch, căm thù, bọn họ dập đầu, gãy răng, bị hạ ấn ký hắc ám, sau đó còn phải mang ơn.

Huyền giả đông vực từ khiếp sợ, dại ra rồi đến chết lặng, tràn ngập tâm hồn không biết là châm chọc hay bi thương.

Cá lớn nuốt cá bé, người thẳng làm chủ, đây là lẽ thường mà người đời đều biết, nhưng chưa bao giờ triển lộ ra trần trụi và tàn khốc như thế.

Vân Triệt nhìn một đám người quỳ gối gãy răng trước mặt mình, thần sắc hờ hững vô tình, từ đầu tới cuối không có ai nhìn thấy một chút bất nhẫn hay thương hại từ trong mắt hắn... dường như cũng không có khoái trá.

Một đám người như vậy, tư thái và vẻ mặt lại hoàn toàn bất đồng.

Ân tình? Đạo nghĩa? Lương tâm? Liêm sỉ? Tôn nghiêm?

Ở trong thế giới có cách sinh tồn tàn khốc này, toàn bộ đều là chó má

Chỉ có thực lực đủ cường đại mới có thể chân chính định nghĩa ân tình, định nghĩa đạo nghĩa, định nghĩa lương tâm, định nghĩa liêm sỉ, định nghĩa tôn nghiêm... Định nghĩa tất cả các quy tắc mà ngươi muốn!

Thánh Vũ giới xa xôi.

Trong Thánh Vũ tông không khí trầm lặng.

Một trận phong ba, khiến sự thật Lạc Trường Sinh thật sự là “Dã chủng” đã gần như trong tông môn không ai không biết. Cũng may trên dưới toàn tông phong kín tin tức từ trước, mới không truyền ra ngoài.

Bằng không, tinh giới hạng nhất đông thần vực này sẽ trở thành chuyện cười lớn hạng nhất ở đông thần vực.

Thánh Vũ đại trưởng lão đi vào, thần sắc trầm trọng, nói:

- Tông chủ, bên chỗ Vân Triệt, sợ rằng không thể chờ nữa. Cho dù mất hết tôn nghiêm, ít nhất... còn bảo trụ được cơ nghiệp vô số tiền bối đã lưu lại.

Bốn đại Vương giới liên tiếp gặp nạn, Thánh Vũ giới hắn lấy cái gì ra mà tự cao thanh cao?

Huống chi, còn mới vừa xảy ra biến cố lớn như vậy.

Thánh Vũ Giới Vương Lạc Thượng Trần chậm rãi ngẩng đầu, mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã như già nua thêm mấy ngàn tuổi:

- Dã chủng kia... tìm ra không?

Thánh Vũ đại trưởng lão lắc đầu, không nói gì, cũng không cách nào nói được gì.

Sau ngày ấy, Lạc Trường Sinh lao ra khỏi Thánh Vũ giới, không còn tin tức. Lạc Cô Tà đả thương một đám đệ tử Thánh Vũ, cấp tốc đi tìm, cũng không biết tung tích.

Thánh Vũ giới tương đương với đột nhiên thiếu đi hai Thần Chủ hậu kỳ, càng thiếu đi một kẻ kế thừa vốn sáng rọi diệu thế. Còn đối với Lạc Thượng Trần, đả kích mà hắn gặp phải đâu chỉ như thế.

Báo ứng sao? Hắn không cách nào tiếp nhận, lại càng không cảm thấy năm đó mình có lỗi. Dù sao, kia là một dân đen của tinh giới hạ vị!

Chậm rãi đứng dậy, thân thể chưa đứng thẳng đã hơi lảo đảo.

- Đi thôi.

Hắn nhìn trên không, than thở nói.

Đúng vậy, không có lựa chọn thứ hai... giống như năm đó khi ở bên rìa hỗn độn.

Thánh Vũ đại trưởng lão luôn do dự mãi, cuối cùng vẫn nói ra:

- Tông chủ, cho ta hỏi, nếu như tìm được Trường Sinh, tông chủ chuẩn bị... đối xử với hắn như thế nào?

Lạc Thượng Trần không tỏ vẻ gì:

- Phế đi, vĩnh viễn nhốt vào địa lao.

Thánh Vũ đại trưởng lão cả kinh:

- Nhưng mà...

Lạc Thượng Trần kích động, khí tức nhất thời hỗn loạn đáng sợ:

- Chẳng lẽ để cho hắn một dã chủng kế thừa nghiệp lớn của Thánh Vũ ta sao! Giữ hắn lại, tương lai hắn nhất định sẽ đoạt vị, trong đồng lứa này, luận về tu vi, không ai có thể bằng được hắn, luận về danh vọng...

Ngón tay hắn run run chỉ vào Thánh Vũ đại trưởng lão:

- Kể cả ngươi đều không đành lòng với hắn! Đến lúc đó, ai có thể tranh được hắn chứ!

- Tông chủ bớt giận, ta tuyệt đối không có ý này.

Thánh Vũ đại trưởng lão thở dài một tiếng trầm trọng.

Không đành lòng? Ai mới thật sự không đành lòng chứ...

Huyết mạch là giả, nhưng tình phụ tử những năm này lại là thật.

Hơn nữa, những năm gần đây, tất cả kiêu ngạo, vui vẻ, kích động, phẫn nộ, chờ đợi của tông chủ... gần như đều bởi vì Lạc Trường Sinh.

----

Nam thần vực, Nam Minh thần giới.

Đây là một khoảng thời gian ngắn tâm hồn khó định nhất của Nam Vạn Sinh.

Đi đông thần vực một chuyến, nhưng lại bị hao tổn mất hai minh vương, đây vốn là ác mộng không thể tưởng tượng đối với hắn, đối với Nam Minh thần giới. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại được từ trong cơn ác mộng.

Bắc Ngục minh vương Nam Phi Hồng đã đến, không chờ hắn mở miệng, Nam Vạn Sinh đã trầm giọng nói:

- Bên Long Thần giới nói như thế nào?

Nam Phi Hồng nói:

- Long Thần giới vẫn luôn nói Long hoàng đang bế quan, sắp tới sẽ không lộ diện. Nhưng mà, sau Trụ Thiên, Nguyệt Thần và Phạm Đế lại liên tiếp suy tàn, bên chỗ Long Thần giới không có khả năng không coi trọng, cho dù Long hoàng thật sự không ở đó, cũng chắc chắn sẽ nhanh chóng có hành động.

- Mặt khác, mới vừa nhận được một tin tức. Trụ Hư Tử đã chạy ra khỏi đông thần vực, bước chân vào Long Thần giới, mang theo sáu người thủ hộ bên cạnh.

Nam Vạn Sinh trầm ngâm, nói:

- Chuyện Nam Ngục và Tây Ngục ngã xuống, nhất định không thể truyền ra!

- Ta đã rõ.

Nam Phi Hồng trịnh trọng gật đầu.

Nam Vạn Sinh chậm rãi nhắm mắt, sau đó đột nhiên thấp giọng nói;

- Thật kỳ quái. Lấy thái độ năm đó Long hoàng đã biểu hiện ra, tuy rằng không biết vì sao, nhưng hắn rõ ràng cực hận Vân Triệt. Hiện giờ Vân Triệt mang theo bắc vực đạp lên đông thần vực, Long hoàng lại vừa khéo “Bế quan” như thế?

Nghĩ đến bản thân nhận được tin tức về “Hồng Mông Sinh Tử ấn” vào thời khắc vi diệu nhất, chân mày hắn càng ngày càng nhíu chặt.

- Chẳng lẽ, Long hoàng bị... điệu hổ ly sơn?

Hắn chậm rãi lẩm bẩm.

Dù sao, đó là Long hoàng của một hoàng năm đế tây thần vực, là chúa tể tuyệt đối của Long Thần giới.

Nếu như bị động xâm nhập, Long Thần giới sẽ toàn lực phản kích. Nhưng nếu như chủ động... Chuyện lớn như vậy, Long hoàng không ở đây, ai dám tự tiện chủ trương?

Long Thần giới không động, tây thần vực nào sẽ có ai động trước?

Nam Phi Hồng nói:

- Chắc là trùng hợp. Lấy Long hoàng tôn sư, trên đời này ai có thể “Điệu” được đến hắn?

Nam Vạn Sinh rơi vào trầm tư.

Trên đời này, hấp dẫn có thể khiến cho hắn không cách nào ngăn cản có thể đếm được trên đầu bàn tay. Mà “Bất tử” không hề nghi ngờ là một trong số đó. Cho nên hắn mới biết rõ rằng mình bị người coi là thương, nhưng vẫn cố tình vào Phạm Đế thần giới thử xem.

Còn Long hoàng... Cường đại như hắn, trên đời này lại có cái gì có thể khiến cho hắn “Biến mất” lâu như thế?

Hắn không nghĩ ra.

Đây không thể nghi ngờ khiến bắc thần vực đáng sợ hơn... Không chỉ về thực lực, còn có mưu kế.

Nhất là, hắn tận mắt nhìn thấy Phạm Đế thần giới to lớn -- Vương giới hạng nhất đông vực nổi danh cùng với Nam Minh thần giới hắn, ở trong một chiều ngắn ngủi hóa thành địa ngục.

Bất cứ kẻ nào nhìn thấy cảnh tượng này đều không thể không khắc sâu một bóng ma sợ hãi vô cùng sâu ở trong lòng, cho dù là hắn thần đế hạng nhất nam vực.

Nam Vạn Sinh trầm giọng nói:

- Hiện giờ ta không thể không lo lắng một chuyện. Bước tiếp theo của bắc thần vực rất có thể sẽ là nam thần vực.

Nam Vạn Sinh cả kinh nói:

- Cái này... Ta cảm thấy sẽ không đâu. Đông thần vực sẽ bị bắc thần vực giẫm lên, chủ yếu là vì đầu tiên do khinh địch, thứ nữa bị tập kích bất ngờ, chuyện giống vậy sẽ không lặp lại ở nam thần vực ta được.

- Hơn nữa khi bọn họ đánh hạ đông thần vực nhất định đã hao tổn lượng lớn, nguyên khí đại thương. Cho dù thật sự tấn công nam thần vực ta, cũng ít nhất cần nghỉ ngơi hồi phục một khoảng thời gian dài. Huống chi, Vân Triệt oán hận đông thần vực sâu đậm, mà quan hệ với nam thần vực ta rất mỏng...

Nam Vạn Sinh cười lạnh một tiếng cắt lời hắn:

- A! Chẳng lẽ ngươi đã quên năm đó là ai bức Thiên Sát tinh thần vào tử cảnh?

Ánh mắt Nam Phi Hồng nheo lại.

Nam Vạn Sinh âm trầm nói:

- Vân Triệt hiện giờ là đồ điên từ đầu đến đuôi! Một đồ điên chỉ vì báo thù! Vương quyền bá nghiệp, ngôi vị đế vương? Hắn vốn không để ý, sao sẽ cân nhắc đến lợi hại được mất trong trận chiến giữa các thần vực được! Tất cả đều là trả thù điên cuồng!

- Mà sau lưng người điên lại có Ma hậu bài bố dẫn đường! Nàng nhất định sẽ dẫn dắt Vân Triệt từng bước một cầm tù đông thần vực, mà không phải chỉ đơn thuần xả hận giết hết, từ đó bổ sung lực lượng bị hao tổn gấp mấy lần.

- Hơn nữa... khoảng thời gian Long hoàng không có ở đây cực kỳ quý giá đối với bọn họ, sao bọn họ sẽ lãng phí chứ!

Nam Vạn Sinh nói nhiều thêm một lời, trong lòng sẽ trầm trọng thêm một phần:

- Bọn họ rất có thể sẽ không ngưng chiến sau khi nắm được đông thần vực, cũng sẽ không thể nghỉ ngơi hồi phục... Thậm chí, thời gian đến đây rất có thể còn nhanh hơn dự tính của ta!

Bắc Ngục minh vương nhíu mày:

- Chẳng lẽ bắc thần vực thật sự cho rằng có thể nuốt nam thần vực ta giống như nuốt đông thần vực sao?

- Hừ, bốn năm trước, ngươi có tin tưởng rằng Vân Triệt có thể mang theo bắc thần vực phá đông thần vực thành sóng máu ngập trời không?

Nam Vạn Sinh lạnh nhạt hỏi.

Bắc Ngục minh vương nhất thời không nói được gì.

- Vân Triệt là một nhân vật tuyệt đối không thể nhận thức theo lẽ thường, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến tất cả mọi người dốc sức muốn hủy bỏ hắn vào năm đó. Mà hậu quả hủy bỏ thất bại... Ngươi đã thấy được không kém gì nhiều rồi.

Hai tay Nam Vạn Sinh dần siết chặt.

Bắc Ngục minh vương ngẫm nghĩ nói;

- Suy nghĩ của vương thượng cũng không phải vô lý, nhưng mà ta vẫn cho rằng kể ca bắc thần vực thật sự có dã tâm, trong ngắn hạn cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ đối với nam thần vực ta. Ít nhất, thủ đoạn đánh bại Nguyệt Thần giới và Phạm Đế thần giới của bọn họ không có khả năng tái hiện, bằng không tại sao bọn họ không lấy thủ pháp tương tự như vậy đến hủy diệt Trụ Thiên để giảm bớt hao tổn chứ.

Quang mang kỳ lạ chợt lóe lên trong mắt hắn:

- Nếu như thế, vì sao không thử chủ động một phen? Mười mấy năm qua, thần lực dung hợp của [Thiên Thu] đã dần dần gần như hoàn mỹ, phong làm thái tử đã là chuyện sớm hay muộn, sao không vào lúc này chứ?

Nam Vạn Sinh nâng mắt:

- Ngươi đang nói?

- Tháng sau cử hành đại điển sắc phong thái tử, lại mời khắp các giới, nhất là Vân Triệt và Long Thần giới đứng đầu các Vương giới tây vực. Đến lúc đó sẽ có thể dứt khoát biết được thái độ của Vân Triệt đối với nam thần vực.

- Nếu như tư thái chính diện, như vậy ít nhất nói rõ trong thời gian ngắn hạn sẽ không có suy nghĩ trêu chọc đến nam thần vực ta. Như thế thì có thể chờ Long hoàng trở về, đến lúc đó, nếu như Long hoàng chủ động dẫn dắt các giới tây vực ra tay, bắc thần vực nhất định tan vỡ, nam thần vực ta không cần hao tổn chút nào.

Ánh mắt Bắc Ngục minh vương lóe lên hàn quang:

- Nếu như kiêu ngạo, cự tuyệt tới. Vậy chúng ta không thể không chủ động ra tay. Mà phen đại điển kia, đó là đại điển thảo phạt ma của nam thần vực ta và các giới tây vực cùng bàn đại sự!

Nam Vạn Sinh thong thả dạo bước, sau vài giây, cúi đầu lên tiếng:

- Không phải tháng sau mà là mười ngày sau!

Bắc Ngục minh vương chấn động.

Lui thời gian đến cấp bách như thế, có thể thấy được hắn kiêng kỵ Vân Triệt sâu sắc.

- Truyền lệnh xuống, lập tức bắt đầu chuẩn bị đại điển sắc phong thái tử. Sai người lập tức dốc hết tốc độ chạy tới đông thần vực, mời Vân Triệt đầu tiên. Căn cứ vào thái độ của hắn lại chuẩn bị chuyện sau đó.

Bắc Ngục minh vương lĩnh mệnh, vừa định rời đi, một luồng khí tức nhanh chóng đến đây.

Đây là khí tức của người đưa tin, nếu như không có đại sự, không đến mức vội vàng như thế.

Nam Vạn Sinh vung tay lên, kết giới mở ra, người đưa tin lập tức đến đây, quỳ trên đất.

- Không cần giữ lễ, có chuyện gì?

Nam Vạn Sinh trầm giọng nói, hai ngày này chính là thời kỳ tinh thần hắn mẫn cảm nhất.

- Chủ thượng, mới vừa nhận được tin tức, Vạn Biến hải thần với Thiên Minh hải thần của Thập Phương Thương Lan giới... đều đã ngã xuống.

Nam Vạn Sinh và Bắc Ngục minh vương đồng thời kinh hãi.

Nam Vạn Sinh trầm giọng hỏi:

- Chết như thế nào? Là người của bắc thần vực?

Người đưa tin nói:

- Không, hai đại hải thần bị người ám sát tử vong, không để lại dấu vết ác chiến gì.

- Cái gì!?

Hai người mới vừa nghe thấy hai đại hải thần ngã xuống thì vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh, nhưng sau khi đột nhiên nghe thấy lời ấy sắc mặt lập tức hoàn toàn thay đổi.

Hải thần... bị ám sát!?

- Không có khả năng.

Bắc Ngục minh vương nói. Lấy khả năng của hải thần, muốn chết cũng khó khăn, sao có khả năng bị người không để lại dấu vết ám sát được.

- Bị ai ám sát?

Nam Vạn Sinh hỏi.

Người đưa tin nói:

- Không biết. Khi Vạn Biến hải thần chết, Thập Phương Thương Lan giới vốn phong tỏa tin tức, nhưng không đến mười canh giờ sau, Thiên Minh hải thần ra ngoài tra xét cũng lấy phương thức giống vậy ngã xuống, Thập Phương Thương Lan giới không thể không thả tin tức ra, tra rõ việc này.

Nam Vạn Sinh với Bắc Ngục minh vương liếc nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ kinh hãi không che giấu được.
Hết chương 1762.
Bình Luận (0)
Comment