Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
Nhìn dáng vẻ toàn thân run rẩy khi quỳ xuống đất của Khuê Hồng Vũ, Vân Triệt híp mắt lại, hờ hững nói:
- Thế nào? Quỳ bản Ma chủ, khiến ngươi cảm thấy ủy khuất?
Khuê Hồng Vũ cúi đầu nói:
- Không, không dám, lần này Khuê Thiên giới ta thành ý quy hàng. Thế lực các đại dòng họ đều đã quyết định sẽ không là địch với ma nhân... không, sẽ... sẽ không là địch với các huyền giả của bắc vực. Tất cả lệnh cấm, lệnh tru sát có liên quan đến bắc thần vực và Hắc Ám huyền lực đều đã bài trừ toàn bộ.
Vân Triệt cười lạnh một tiếng cực nhạt:
- Hả? Lời này nghe ra giống như Khuê Thiên giới ngươi đang khoan thứ cho bắc vực ta vậy.
Khuê Hồng Vũ vội vàng nói:
- Không, Khuê mỗ tuyệt đối không có ý này!
Giọng điệu lạnh lẽo nhiếp tâm của Vân Triệt vô cùng rõ ràng truyền vào sâu trong linh hồn mỗi người:
- Có câu, các ngươi nên nhớ kỹ lấy. Bản Ma chủ muốn trung thành, chỉ có một lần. Ban cho các ngươi cơ hội, cũng chỉ có một lần!
Hắn liếc nhìn Khuê Hồng Vũ:
- Ngươi muốn quy hàng dưới chân bản Ma chủ, tốt xấu gì phải có thành ý cơ bản nhất. Thành ý mà bản Ma chủ muốn chỉ có rất ít ỏi... Hiện giờ tự tát vào mặt, cho đến tất cả răng đều vỡ vụn mới dừng lại, lưu lại nửa chiếc đều không được, nghe hiểu chứ?
Lời này vừa ra, tất cả các Giới Vương đều biến sắc, Khuê Hồng Vũ ngẩng phắt đầu lên, run giọng nói:
- Ma chủ, ngươi...
Giọng nói lạnh như băng, không hề có một chút tình cảm của nhân loại nên có:
- Hoặc là ngươi có thể chọn chết. Đương nhiên, ngươi sẽ không chết cô đơn, thân tộc của ngươi, tông môn của ngươi đều sẽ chôn cùng ngươi.
“...” Tròng mắt Khuê Hồng Vũ trợn tròn.
- Lại nói, ngươi thứ đồ đã trở tay muốn đưa người cứu mạng vào chỗ chết, lại vì sống cẩu thả mà quỳ gối với ma nhân, còn cần răng lợi gì chứ!
Lời nói này, từng lời giống như bạt tai vô cùng mạnh, hung hăng đánh lên trên mặt các Giới Vương thượng vị ở đây ngay trước mặt người đời.
Thân thể Khuê Hồng Vũ đang run rẩy, ngũ quan đang run rẩy, hắn đột nhiên nâng mắt, hàm răng cắn chặt, giọng tối nghĩa:
- Khuê Hồng Vũ ta là Vương vạn năm, chỉ có thể mất mạng, không thể mất tôn nghiêm!
Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi. Một Giới Vương mặc áo bào xanh dường như có giao tình thâm hậu với hắn kêu lên:
- Hồng Vũ Giới Vương!
Vân Triệt cười to một tiếng, mắt đầy trào phúng:
- Ha ha ha ha! Chỉ có thể mất mạng, không thể mất tôn nghiêm? Mấy chữ này, ngươi cũng xứng!?
- Năm đó ở bên cạnh hỗn độn, ở trước mặt Long Bạch, Thiên Diệp, Nam Minh, các ngươi trở mặt muốn đẩy ta người mới vừa cứu thế vào tử địa, khi đó sao các ngươi không sờ lên sống lưng của mình, sao ngươi lại quên mất tôn nghiêm?
- Những năm này ngươi giấu kỹ chân tướng, một chữ không dám công khai, ngươi lấy đâu ra liêm sỉ, lấy đâu ra tôn nghiêm!
- Hiện giờ, bản Ma chủ lòng từ bi, ban thưởng cho ngươi và tông môn của ngươi một cơ hội cứu mạng và chuộc tội, ngươi lại mặt dày muốn tôn nghiêm với ta? A... ha ha ha, ngươi cũng xứng?
Dưới ma uy, xương cốt của Khuê Hồng Vũ co rúm lại, toàn thân đổ mồ hôi. Đối mặt với sỉ nhục tự bẻ gãy tất cả răng mình ở trước mặt mọi người, trong lòng hắn cực hận, nhưng lúc nói ra câu này, hắn đã hối hận, lúc này dưới trào phúng và uy lăng của Vân Triệt, hàm răng hắn cắn chặt đến run lên, mắt đầu cầu xin nói:
- Ma chủ, là... là Khuê mỗ nói lỡ lời. Chúng ta đã lựa chọn tiến đến quy hàng, sẽ... tuyệt đối không có lòng khác. Sao Ma chủ lại... bức bách như thế.
Vân Triệt cười khẽ, sâu xa nói:
- Nói như vậy, các ngươi tới quy hàng, bản Ma chủ nên không chấp hiềm khích lúc trước mà hoàn toàn khoan thứ? Như vậy chẳng phải ta sẽ làm thất vọng máu với hận những năm này sao!
Vân Triệt đột nhiên chuyển mắt:
- Thiên Kiêu. Bên chỗ Khuê Thiên giới, là ai đóng giữ/
Diêm Thiên Kiêu lập tức nói:
- Thưa Ma chủ, tổng lĩnh mảnh tinh vực bên đó là Diêm Họa, phụ trách Diêm Khuê giới là Tử Ma giới. Tử Ma Giới Vương đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Vân Triệt nhàn nhạt hạ lệnh:
- Tàn sát tông môn Giới Vương của Khuê Thiên giới, cho Tử Ma giới thay thế vào đi.
Một câu nói ngắn ngủi nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại kết thúc thời đại của một tinh giới thượng vị, cùng với núi thây biển máu đỏ lên tận trời.
Trong Khuê Thiên giới, Tử Ma Giới Vương ngửa mặt lên trời mà bái:
- Tiểu vương cẩn tuân mệnh lệnh Ma chủ!
Nháy mắt tiếp theo, tay hắn chỉ về phía Khuê Thiên thánh tông, ma sát ngập trời:
- Giết!!
Ngoài Giới Vương, Khuê Thiên thánh tông ít đi người hạch tâm và dẫn dắt quan trọng nhất, trong sợ hãi với tuyệt vọng vỡ tan ngàn dặm.
Trong Trụ Thiên giới, Khuê Hồng Vũ hoảng hốt thất sắc, gấp giọng nói:
- Ma chủ... Ma chủ! Cầu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, là Khuê mỗ cuồng vọng mạo phạm, Khuê mỗ lập tức đánh gãy răng, về sau Ma chủ ra lệnh, Khuê mỗ không dám không theo, cầu Ma chủ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!!
Vân Triệt ngẩng đầu, không hề liếc nhìn Khuê Hồng Vũ, dù sao kia đã là người chết:
- Chậm rồi. Ban ân và trung thành đều chỉ có một lần. Bản Ma chủ đã chính miệng nói ra như vậy, sao có thể thu hồi được chứ.
- Ngươi thật may mắn, ít nhất còn có người ban cho ngươi cơ hội. Người nhà, quê hương của bản Ma chủ, nào có ai cho bọn họ cơ hội đâu? Muốn trách, thì trách chính ngươi ngu xuẩn.
Mấy câu nói nhẹ bỗng, lại mang lên hàn ý khó hiểu trong tâm hồn tất cả mọi người.
Trong mắt Khuê Hồng Vũ vỡ nát tơ máu, hắn biết kết cục tiếp theo của mình. Dưới sợ hãi và tuyệt vọng cực độ, hắn đột nhiên gầm to một tiếng, lao thẳng tới Vân Triệt.
Vân Triệt không nhúc nhích, mà khí tức Thần Chủ Khuê Hồng Vũ mới vừa phóng thích ra đã hoàn toàn biến mất vô tung trong một nháy mắt.
Ba bóng đen thấp bé khô héo hiện thân ở bên cạnh Khuê Hồng Vũ, không ai thấy rõ bọn họ di chuyển như thế nào, giống như ma ảnh quỷ mị chân chính.
Ba ma trảo tối đen đồng thời chộp vào trên người Khuê Hồng Vũ... Tròng mắt Khuê Hồng Vũ trợn to đến lớn nhất, lực lượng của hắn bị cứng rắn ép về, thân thể của hắn không cách nào nhúc nhích được, hắn cảm giác thân thể và máu của mình trở nên lạnh như băng, bị hắc ám cấp tốc cắn nát...
Trước tử vong, hắn đã thấy được địa ngục trước.
Rầm!
Một tiếng nổ vang khiến lòng người co rúm lại, thân thể của Khuê Hồng Vũ vỡ vụn, sau đó tán thành bụi mù hắc ám cấp tốc trôi đi.
Bóng dáng của ba diêm tổ “Vụt” biến mất, trở về phía sau Vân Triệt, vẫn còn không quên trừng mắt lườm nhau... Dù sao chuyện này một người ra tay là được rồi, hai người khác quả thật chính là xen vào việc của người khác!
Lại nói, chính là một Thần Chủ cấp hai, lại khiến ba người đồng loạt ra tay, có dọa người hay không chứ!
Đối với bọn họ giống như tiện tay bóp chết một ruồi bọ, nhưng đối với các Giới Vương ở đây... thậm chí tất cả những người của đông thần vực đang nhìn một màn này, không khỏi suýt chút nữa kinh hãi đến mất hồn mất vía.
Khuê Hồng Vũ... đó chính là Đại Giới Vương của Khuê Thiên giới, một Thần Chủ hàng thật giá thật!
Thần Chủ cảnh là cảnh giới cao nhất của huyền đạo đương thời, người có được lực lượng Thần Chủ, không hề nghi ngờ là sinh linh khó chôn diệt nhất trên đời.
Nhưng mà, dưới bàn tay của ba diêm tổ, lực lượng Thần Chủ của Khuê Hồng Vũ bị chôn diệt trong chớp mắt, lại trong hai giây ngắn ngủi đã chết không toàn thây, đừng nói giãy giụa, kể cả một tiếng kêu thảm thiết đều không kịp phát ra.
Khí lạnh vô tận tán loạn toàn thân mọi người. Huyền giả đông thần vực cũng không biết một Thần Chủ khiến cho bọn họ chỉ có thể ngưỡng vọng cả đời lại yếu ớt như thế. Các Giới Vương thượng vị càng là lần đầu tiên biết được sự tồn tại của mình lại có thể hèn mọn như thế.
Ánh mắt Vân Triệt vẫn nhìn bầu trời, giống như một Giới Vương thượng vị chết đi, đối với hắn có thể nói giống như nghiền chết một con kiến vô dụng vô vị.
Cho đến khi bụi mù hắc ám sắp tan hết, hắn mới chậm rãi liếc mắt:
- Xem ra dường như có người nghĩ sai một chuyện, bản Ma chủ giết các ngươi, là phải làm, cho các ngươi cơ hội quỳ gối, là ban ân.
Vân Triệt thong thả nâng tay:
- Đương nhiên, các ngươi cũng có thể cự tuyệt ban ân, lựa chọn chết. Về phần tôn nghiêm... A! Một đám chó hoang không xương sống vong ân phụ nghĩa, ở đâu ra tôn nghiêm?
U quang chớp động trong mắt ba diêm tổ, thi thể Khuê Hồng Vũ biến thành khói đen bay đi, thảm trạng do Khuê Thiên thánh tông bị hạ đồ sát lệnh này càng khiến cho người ta không dám tưởng tượng...
Đối mặt với lời Vân Triệt nói, Giới Vương ở đây không ai phẫn nộ, không ai lên tiếng.
Tôn nghiêm?
Tôn nghiêm chính là trong giây lát này hóa thành tro tàn bé nhỏ nhất, cùng với tất cả thân tộc và tông môn tuẫn táng.
Ánh mắt Vân Triệt hơi đổi, nhìn về phía nam tử áo bào xanh mới vừa rồi đã bước ra:
- Thế nào? Ngươi chuẩn bị cầu tình cho kẻ ngu xuẩn vừa rồi?
Nam tử áo bào xanh kia cứng đờ toàn thân, cả kinh đến suýt chút nữa gan mật vỡ vụn:
- Không, không phải...
Vừa nói ra một câu, hắn mới miễng cưỡng hồi hồn, “Phịch” một tiếng quỳ xuống, hoảng hốt nói:
- Tại hạ Đoan Mộc Diên Giới Vương Vô Niệm Lôi Âm giới. Chuyện năm đó, tuy bị bức bách, nhưng... thật sự vạn phần thẹn với Ma chủ, tội đáng chết vạn lần.
- Ân tình tha mạng của Ma chủ, tương đương với tái tạo. Sau này nguyện quy về dưới trướng Ma chủ, lấy cuộc đời còn lại nguyện trung thành chuộc tội với Ma chủ, không mệnh không theo, đến chết không đổi!
Ý chí của mỗi người đều có cực hạn thừa nhận, kể cả Giới Vương, Thần Chủ cũng đều như thế.
Tất cả mới vừa phát sinh hiển nhiên đã dọa sợ Đoan Mộc Diên kinh hãi đến hồn tan vỡ. Nào còn quản thân phận tôn nghiêm gì, nào còn quản mọi người nhìn chằm chằm cái gì.
- Gãy răng.
Vân Triệt nhìn hắn, hai chữ cực kỳ lạnh nhạt.
Đoan Mộc Diên nâng tay, không chút do dự đánh lên mặt mình.
Rắc! Rắc!
Hai tiếng vang liên tiếp, một trái một phải, hai gò má của Đoan Mộc Diên nhất thời đỏ ửng, phồng lên thật cao, răng gãy theo dòng máu, còn có tất cả tôn nghiêm của hắn phun trào ra từ trong miệng, trải lên trên mảnh đất trước đầu gối của hắn.
Tích...
Tích...
Trong dòng máu, lặng yên hòa với vài giọt chất lỏng trong veo.
Tự bẻ gãy tất cả răng, có ý tứ là hạng người vô sỉ. Một màn này chính là sỉ nhục in dấu suốt đời.
Nhìn Đoan Mộc Diên, không chỉ huyền giả của đông thần vực, kể cả huyền giả hắc ám của bắc vực đều kịch liệt thay đổi sắc mặt. Nhưng nghĩ đến cảnh tượng năm đó Vân Triệt gặp phải, chút thương hại mới vừa sinh ra kia đã nhanh chóng tiêu tán.
Bọn họ vô tội sao? Có lẽ năm đó, dưới uy lăng đến từ một hoàng hai đế, không thể kháng cự kia, bọn họ vì tự bảo vệ mình, vì tinh giới của mình, thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng đã làm ra lựa chọn như năm đó thì không có lý do và mặt mũi gì để oán hận kết quả hôm nay.
Vân Triệt không hạ ma lệnh giết tuyệt đông thần vực, nhưng sao có thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ được!
Nhìn Đoan Mộc Diên cúi thấp đầu, không dám chạm vào ánh mắt của bất cứ kẻ nào, Vân Triệt nâng bước tiến lên trước, bàn tay nâng lên, trên đầu ngón tay ngưng tụ chút hắc mang sâu thẳm:
- Đường ma quang này sẽ hạ ấn ký hắc ám vĩnh hằng ở trên người ngươi. Cho dù ngươi thay máu tươi, cho dù huyền mạch phế hết, cho dù đến chết đều vĩnh viễn đừng mong thoát khỏi.
Thân thể của Đoan Mộc Diên đang run rẩy, thân hình của tất cả Giới Vương đông vực đều đang run rẩy.
Vân Triệt khép mi, giọng như ma ngâm:
- Ngươi đã lựa chọn quỳ gối hắc ám, tự nhận đến chết không đổi, như vậy, cũng không có lý do gì cự tuyệt ban ân hắc ám này, đúng không?
“...” Đầu Đoan Mộc Diên lại một lần nữa cúi xuống thấp thêm, giọng trầm thấp:
- Tạ Ma chủ... ban ân.
- Rất tốt.
Ma quang bắn ra, xuyên qua ngực Đoan Mộc Diên, điểm thẳng vào tâm mach.
Hóa thân thể của một người thành thân thể hắc ám, Vân Triệt thật sự có thể làm được, Trụ Thanh Trần là “Tác phẩm” đầu tiên của hắn. Nhưng hành động này hao phí vĩ đại, hơn nữa năm đó Trụ Thanh Trần đang trong hôn mê, nếu hơi giãy giụa, rất khó thực hiện.
Ấn ký hắc ám này sẽ không thay đổi thân thể, càng sẽ không thay đổi huyền lực, nhưng nó khắc ấn vào mạch máu, sẽ khiến trong khí tức sinh mệnh người ta vĩnh viễn mang theo một luồng hắc ám, vĩnh viễn không có khả năng thoát khỏi.
Vân Triệt thu hồi bàn tay, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ trào phúng mà tàn nhẫn:
- Chúc mừng ngươi, trở thành đứa con hắc ám mới. Hiện giờ ngươi có thể trở về nơi ngươi nên về, làm chuyện ngươi nên làm... Nhớ kỹ, trung thành của ngươi chỉ có một lần.
Đoan Mộc Diên vẫn quỳ trên đất, trải qua yên lặng vài giây, hắn mới rốt cuộc ngẩng đầu lên. Trên mặt vẫn sưng đỏ không chịu nổi, nhưng không có vặn vẹo và kinh hãi.
- Cẩn tuân mệnh lệnh Ma chủ.
Hắn dập đầu thật sâu, sau đó đứng dậy, không nói bất cứ câu gì với kẻ nào khác, không trao đổi bằng ánh mắt với bất cứ kẻ nào, nhanh chóng xoay người mà đi.
Trong góc cách đó không xa, Trì Vũ Thập lắc đầu cười, thản nhiên tự nói:
- Vốn không cần đến ta mà.
Hết chương 1761.