Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
Rời khỏi Phạm Đế thần giới, sau khi bay ra rất xa, Vân Triệt dừng lại trong tinh vực mênh mông, sau đó lấy Hồng Mông Sinh Tử ấn ra.
Rời khỏi “Phạm hoàng dương thiên trận”, quang hoa trắng như ngọc của nó đều hoàn toàn biến mất. Cầm trong tay giống như một đĩa ngọc vô cùng bình thường, không hề có bất cứ khí tức khác thường nào.
Nếu không phải có Thiên Diệp Vụ Cổ với Thiên Diệp Bình Chúc còn sống sờ sờ cùng với cảm ứng của Thiên Độc châu và Trụ Thiên châu, hắn nhất định không thể tin được nó lại là một khí bất tử giống như thần thoại hư ảo trong truyền thuyết.
Vân Triệt nâng tay che trên ngọc ấn, nhíu mày ngưng tâm, hồn lực phóng thích... Nhưng cảm giác của hắn lại xuyên thẳng qua, không hề thăm dò được thế giới độc lập hay hồn tức đặc thù gì, giống như đơn thuần quét qua một viên ngọc thạch bình thường.
Thu tay về, Vân Triệt trầm ngâm một chút, nói:
- Hòa Lăng, ngươi có cách nào tiến vào thế giới của Hồng Mông Sinh Tử ấn không
Qua lúc lâu, Hòa Lăng mới nhẹ nhàng nói:
- Đồng thời khống chế Thiên Độc châu và Trụ Thiên châu đã là cực hạn của linh lực ta, nếu lại cố tình phân linh nữa, có lẽ sẽ sụp đổ... sẽ... sẽ rất khó khăn, nhưng mà, sau khi ta khôi phục, ta sẽ nỗ lực thử xem sao.
Nàng nói “Khôi phục”, là trạng thái linh hồn suy yếu đã tạo thành do nỗi lòng không khống chế được mà hạ Thiên Độc độc lực cạn kiệt Phạm Đế thần giới trước đó.
- Mặt khác, ta mới vừa thử thăm dò vài lần, dường như ý chí không gian và thế giới độc lập của Hồng Mông Sinh Tử ấn thật đặc thù, cảm giác của ta nhất thời không cách nào xâm nhập được, sau khi ta khôi phục sẽ thử vài lần.
Tạo thành lực lượng trực tiếp dẫn đến thần tộc với ma tộc chôn diệt toàn bộ đến từ Tà Anh vạn kiếp luân, khủng bố này có thể nghĩ.. Mà Hồng Mông Sinh Tử ấn lại được xếp hạng ngay phía sau Tà Anh vạn kiếp luân trong Huyền Thiên chí bảo.
Vị diện của nó không thể nghi ngờ cao hơn Trụ Thiên châu và Thiên Độc châu.
Nhưng mà trên đời này nếu như thật sự tồn tại lực lượng có thể khiến cho nó “Sống lại”... vậy cũng chỉ có thể là Hòa Lăng.
- Cố gắng nghỉ ngơi hồi phục bản thân, thứ này cũng không cần quá mức để ý.
Cho dù vẻ mặt hay trong lòng Vân Triệt đều không hề hưng phấn và gấp gáp, trực tiếp thu hồi Hồng Mông Sinh Tử ấn.
- Chủ nhân để ý là giọng nói mới vừa rồi sao?
Hòa Lăng nói.
Ánh mắt của Vân Triệt chợt ngưng lại:
- Ngươi cũng nghe thấy sao?
- Ừm, âm thanh kia, nói chính là... Nghịch Huyền.
“...” Vân Triệt nhìn về phía trước, khẽ lẩm bẩm một tiếng:
- Xem ra, không phải nghe lộn.
Âm thanh kia kêu tên Nghịch Huyền... Hay chính là trùng hợp?
Nếu là vế trước, trong Hồng Mông Sinh Tử ấn chẳng lẽ có một linh hồn viễn cổ mỏng manh sống nhờ?
Bởi vì trong ghi chép lại về Tà thần ở hiện thế chỉ tồn tại cái tên Nguyên Tố sáng thế thần trước đó của Tà thần, còn tên thật này đã sớm bị lãng quên.
Một lần nữa lấy Hồng Mông Sinh Tử ấn ra, Vân Triệt lại bắt đầu dùng hồn lực thăm dò mấy lần, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Hắn chỉ đành buông tha, không nhanh không chậm trở về Trụ Thiên giới.
... ...
Theo từng chiếc huyền hạm khổng lồ hạ xuống, các ma nữ của Kiếp Hồn giới, Diêm đế Diêm Thiên Kiêu và một nửa các diêm ma đã đến Trụ Thiên giới... Bọn họ mới vừa từ các cứ điểm đã chọn trước của trung tâm đông vực đến.
Đại thế ở đông thần vực đã định, hơn một trăm cứ điểm nối liền mạch máu của đông thần vực đã chiếm cứ toàn bộ, bọn họ không cần tiếp tục tọa trấn nữa, tới Trụ Thiên giới lần này là vì bắt đầu chuẩn bị bước tiếp theo.
Mà bên ngoài Trụ Thiên giới đã sớm đến lượng lớn huyền chu có khí tức không giống nhau, những huyền chu này đều đến từ các đại tinh giới thượng vị của đông thần vực, nhưng toàn bộ bị ngăn cách ở bên ngoài, mà một đám Giới Vương thượng vị ngược lại đều bất an đi tới Trụ Thiên giới đã hoàn toàn xa lạ, sau đó theo uy áp hắc ám khổng lồ phủ xuống, tâm hồn chợt co rút, kể cả bước chân cũng dần dần trở nên phù phiếm.
- Tại hạ Giới Vương Xung Hư giới Tàn Cấn Tử, đặc biệt tới cầu kiến Ma chủ.
Một Giới Vương thượng vị đến đây cố gắng ổn định tâm thần, hành lễ nói.
Phía trước hắn, một thần sử Phần Nguyệt lưu lại thủ vệ không hề liếc ánh mắt nhìn hắn một lần, trong miệng lạnh lùng phun ra một chữ:
- Chờ.
Không ai tiếp đãi, càng không có ai nói cho hắn biết đi đâu chờ, lại chờ đến khi nào.
Phía trước có từng luồng khí tức mơ hồ đảo qua hắn, mỗi một đường đều cường đại đến khiến toàn thân hắn lạnh lẽo.
Làm Giới Vương thượng vị, có được tu vi Thần Chủ, ở thần giới bọn họ không hề nghi ngờ là tồn tại ở vị diện cấp cao nhất.
Nhưng mà giờ phút này tập trung ở Trụ Thiên giới đều là nhân vật hạng nào... Ma hậu, Diêm đế, ma nữ, diêm ma, thực nguyệt giả...
Giới Vương thượng vị bình thường lăng thiên ngạo địa, khi tiến vào Trụ Thiên giống như sói cẩu đặt chân vào chỗ ở của hổ sư tử, thân là Giới Vương thượng vị, phần ngạo khí với uy lăng kia lập tức bị áp diệt vô tung vô ảnh.
Từng Giới Vương thượng vị đến đây, không ai tiếp đãi, kể cả thủ vệ cũng khinh thường liếc nhìn bọn họ, có lẽ cả đời này bọn họ chưa từng bị vắng vẻ như thế.
Nhưng không ai dám lộ vẻ tức giận hay câu oán hận, càng không ai xoay người rờ đi, bọn họ đều dốc hết khả năng thu liễm khí tức, cùng chờ đợi trong yên tĩnh với đè nén.
Người thất bại, làm gì có tôn nghiêm?
Cuối cùng, vào một thời khắc nào đấy, bầu trời đột nhiên mơ hồ tối sầm lại, một bóng người từ xa đến gần, giây lát đã đến trên không Trụ Thiên.
Giống như trong cùng một nháy mắt tất cả tâm hồn hắc ám đều bị dẫn động, các thủ vệ Phần Nguyệt đồng loạt quỳ xuống đất, cúi đầu hô lớn:
- Cung nghênh Ma chủ!
Bốn chữ ngắn ngủi nhưng mang theo ma uy thành kính mà mênh mông, cả kinh đến các Giới Vương thượng vị ở đây gần như không nhịn được định quỳ xuống đất bái theo.
Khi lại ngẩng đầu lên, bóng đen kia đã biến mất khỏi tầm mắt, nhưng luồng dư uy này lại vẫn chấn hồn thật lâu.
Thân là Giới Vương, bọn họ đã sớm quen với được vạn linh triều bái. Nhưng người quỳ lạy bọn họ chỉ có tám phần vì sợ, hai phần vì kính... Lại chưa bao giờ có tín ngưỡng với thành kính giống như đã hoàn toàn vượt qua sinh mệnh như vậy.
Vừa rồi lúc mấy người kia quỳ nghênh Ma chủ, tư thái, vẻ mặt, ánh mắt... đều giống như đang nghênh đón thần linh chân chính.
Chỗ tinh giới mà bọn họ thống lĩnh, lâu nhất đều đã có thời gian hai ba vạn năm. Còn Vân Triệt, hắn ở bắc thần vực tính từ đầu đến cuối cũng mới bốn năm, vì sao lại sẽ khiến ma nhân bắc vực kính ngưỡng đến mức độ như vậy!?
Vân Triệt trở về, Diêm Thiên Kiêu đã luống cuống không thôi nghênh đón từ xa, sau đại lễ lại cười ha hả:
- Thống khoái! Cái gọi là đông thần vực, hóa ra chẳng qua chỉ như thế! Mười mấy ngày ngắn ngủi đã là đồ dưới chân!
Phần Đạo Khai cười hề hề nói:
- Diêm đế tự mình dẫn dắt lực lượng Diêm Ma giới, ở các nơi đông thần vực tất nhiên là nghiền áp. Còn bốn Vương giới quan trọng nhất đông thần vực đều do một mình Ma chủ đại nhân giải quyết. Uy thế của Ma chủ, không chỉ ở bắc thần vực, toàn bộ thần giới đều là xưa nay chưa từng có, có Ma chủ ở trước, chính là đông thần vực, sao không thoải mái nắm được chứ.
Trụ Thiên thần giới bị dẫn đi một nửa lực lượng hạch tâm, Vân Triệt dẫn dắt ba diêm tổ cùng với lực lượng của Phần Nguyệt giới trời giáng huyết đồ; Nguyệt Thần giới và Phạm Đế thần giới mạnh nhất một bị phá hủy, một bị hạ độc, hai nơi đều không đánh mà thắng, về phần Tinh Thần giới, tùy tiện ném ra một Tinh Tuyệt Không đã giải quyết xong.
Đó chính là Vương giới đứng sừng sững hơn mười vạn năm! Ở trong tay Vân Triệt lại chôn diệt thoải mái như vậy... Diêm Thiên Kiêu thân là thần đế không hề nghi ngờ nghĩ đến đã sợ hãi.
Diêm Thiên Kiêu gật đầu liên tục, lại bái xuống Vân Triệt:
- Ma chủ, ngày rời khỏi bắc thần vực, Thiên Kiêu muôn vàn bất an, hiện giờ...
- Không cần nói mấy lời vô dụng.
Vân Triệt khoát tay chặn lại, nói với Trì Vũ Thập:
- Đến đây bao nhiêu?
Trì Vũ Thập mỉm cười trả lời:
- Một nửa. Còn thừa lại đoán chừng cũng nhanh thôi; đương nhiên cũng sẽ có thề sống chết bất khuất.
- Những người này, ngươi chuẩn bị “Tiếp nhận” như thế nào đây?
Nàng híp mắt nhìn Vân Triệt, giống như thật chờ mong câu trả lời của hắn.
Vân Triệt không hề có thương hại hay thiện nệm gì đáng nói đối với Giới Vương đông thần vực. Hắn rất muốn lần lượt hạ nô ấn cho bọn họ, nhưng chung quy quá không hiện thực.
Hắn cười lạnh, nói:
- Ta cần ma hồn của ngươi.
Trì Vũ Thập chậm rãi nói:
- Nếu cướp hồn thì quá bất khả thi đi. Niết Luân ma hồn của ta tối đa chỉ có thể đồng thời cướp hồn mười người, trên người Thiên Diệp Tử Tiêu đã thu hồi rồi, còn có một sợi ở chỗ Trụ Hư Tử, nói cách khác, ta chỉ có thể cướp được nhiều nhất hồn của chín người.
- Hơn nữa, chỉ là một đám Giới Vương thượng vị, sợ rằng ma hồn của ta sẽ cảm thấy ủy khuất đó.
Giọng nói tê dại mềm hồn của Trì Vũ Thập khi đối mặt với Vân Triệt khiến Diêm Thiên Kiêu và Phần Đạo Khai đều run run dây lòng, máu chảy gia tốc, âm thầm cố gắng ngưng tâm thủ hồn.
Vân Triệt nói:
- Không cần cướp hồn. Ta chỉ cần một ví dụ, và một người chết.
Trì Vũ Thập ngẩn ra, sau đó cười thản nhiên:
- Được.
Trên phong thần đài lộn xộn khắp nơi, Vân Triệt nhẹ nhàng hạ xuống, vào lúc này đại trận hình chiếu cũng mở ra. Hiển nhiên, “Nghi thức” nguyện trung thành đến từ Giới Vương thượng vị của đông thần vực này cũng hiện ra ở trước mặt toàn bộ đông thần vực.
Theo Vân Triệt đến đây, ba bóng đen còng lưng lặng yên không tiếng động xuất hiện phía sau hắn. Dưới ma uy của ba diêm tổ, tâm hồn vốn thắt chặt của các Giới Vương thượng vị này như bị ma trảo bóp chặt, toàn thân hiện lên sợ hãi lạnh như băng không cách nào khống chế.
Vân Triệt quét nhìn các Giới Vương thượng vị đã đến đây, cười nhẹ, nói thẳng:
- Rất tốt. Đã đến đây, nói rõ các ngươi lựa chọn nhận bản Ma chủ ban ân.
- Hừ, trước mặt chúng sinh đông thần vực, cho các ngươi một cơ hội tranh giành hạng nhất, các ngươi... ai tới trước đây?
Các Giới Vương thượng vị đều chấn động trong lòng. Ý tứ của Vân Triệt rõ ràng muốn một người trong số bọn họ.
Mà loại khuất nhục đầu hàng mất hết tôn nghiêm này, lại còn dưới vạn linh chú mục, ai nguyện ý trở thành người thứ nhất chứ.
Giọng Vân Triệt vừa dứt, ánh mắt Trì Vũ Thập chớp động lên quang mang quỷ dị.
- Ta tới!
Một nam tử dáng người cao lớn, thể trạng hết sức tráng kiện bước một bước ra từ trong các Giới Vương, sau đó đi thẳng tới trước mặt Vân Triệt, hai tay chắp lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Tại hạ Giới Vương Khuê Thiên giới Khêu Hồng Vũ, bắt đầu từ ngày hôm nay, nguyện dẫn dắt Khuê Thiên giới hiệu trung với Ma chủ, nghe theo hiệu lệnh của Ma chủ, cũng tuyệt đối sẽ không tranh giành gì với ma nhân.
Vân Triệt nhìn hắn, chỉ đáp lại hai chữ nhàn nhạt:
- Quỳ xuống.
Sắc mặt Khuê Hồng Vũ cứng đờ rõ ràng, các Giới Vương cũng đều thay đổi ánh mắt.
Bọn họ đã quen được người quỳ lạy, nhưng thân là Thần Chủ chí tôn, thân là Giới Vương thượng vị, sao có thể quỳ lạy người khác.
Trong kiếp sống Giới Vương, cho dù nhìn thấy đế của Vương giới cũng đều khom người hành lễ... Nặng nhất chỉ là quỳ một chân trên đất. Mà hai đầu gối cùng quỳ, đầu cúi rạp xuống đất, chỉ có năm đó khi đối mặt với Kiếp Thiên ma đế.
Đối mặt với Khuê Hồng Vũ bỗng nhiên khựng lại ở đó, Diêm Tam ngẩng đầu, trong mắt chớp động hàn quang:
- Chủ nhân kêu ngươi quỳ xuống, ngươi điếc sao!
Uy áp diêm tổ khủng bố dữ dội. Khuê Hồng Vũ siết chặt hai đấm, thân thể chậm rãi hạ thấp, cuối cùng quỳ hai đầu gối xuống trước mặt Vân Triệt, nhưng thân thể không ngừng run run.
Hết chương 1760.