Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1674 - Chương 1766. Thiên Ảnh Vs Mị Âm

Chương 1766. Thiên Ảnh vs Mị Âm
Chương 1766. Thiên Ảnh vs Mị Âm

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

Trì Vũ Thập chậm rãi đi tới, nàng định nói cho Vân Triệt rằng Trụ Hư Tử đã đến Long Thần giới, vả lại thông qua Trụ Hư Tử đã biết được dường như Long hoàng tiến vào thái sơ thần cảnh.

Từ rất xa, nàng đã cảm nhận được khí tức của Thủy Mị Âm, mỉm cười, lại xoay người rời đi.

- Vân Triệt ca ca, Vũ Thập tỷ tỷ thật sự là đế hậu của ca sao?

Thủy Mị Âm hỏi.

- Ừm.

Vân Triệt gật đầu.

- Nhưng luôn cảm thấy... có gì không đúng.

Thủy Mị Âm nhìn hắn, giống như thật chờ mong câu trả lời của hắn.

Vân Triệt giơ tay kéo vòng eo mềm mại tinh tế của nữ hài qua, mỉm cười giải thích:

- Biết rõ còn cố hỏi. Ban đầu sở dĩ lấy nàng ta làm hậu ở bắc thần vực, còn cử hành đại điển phong hậu chính thức, là vì nàng ta hiểu biết rõ bắc thần vực hơn ta. Thân phận đế hậu này cũng có thể trên trình độ lớn nhất để nàng ta tiện quản lý, bố cục với hiệu lệnh.

Thủy Mị Âm thoáng cắn môi, giọng thấp đi:

- Chỉ như vậy thôi sao? Vũ Thập tỷ tỷ câu người như vậy, ca đối với nàng... hi, ca sẽ không phải thật sự chưa ăn luôn nàng đó chứ?

Vân Triệt cười cười, sau đó rất thẳng thắn nghiêm túc nói:

- Được rồi, đừng thử nữa. Ta đối với nàng ta luôn có một “Khúc mắc” thật đặc thù. Tuy rằng ta biết không nên có, nhưng... đã trôi qua lâu như vậy, vẫn không cách nào chân chính vượt qua.

Thủy Mị Âm: “...”

Nàng biết “Khúc mắc” theo lời Vân Triệt là cái gì.

Mộc Huyền Âm.

Cho dù như thế nào, Trì Vũ Thập đã từng lấy ma hồn độc hữu này âm thầm can thiệp vào cuộc sống của Mộc Huyền Âm... Vẻn vẹn vạn năm.

Hắn đột nhiên giơ tay, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ bé mềm mịn của nàng:

- Lại nói sao ngươi cứ thích đẩy nam nhân mình thích lên người nữ nhân khác vậy, tốt xấu gì cũng nên có chút lòng ghen tỵ của nữ tử có được không?

- Hừ! Thích ca nam nhân hư này, nếu không thu lòng ghen tỵ lại, đã sớm chua chết được.

Nàng khẽ nói một câu, đột nhiên thản nhiên cười:

- “Nam nhân của mình”, ta thích câu nói này, hi hi hi.

Vân Triệt đảo mắt, nhìn khuôn mặt tươi cười khoảng cách gần của nàng, cánh tay ôm lấy vòng eo nàng không tự chủ lại ôm chặt thêm chút, nhẹ nhàng thở dài:

- Dường như ngươi vĩnh viễn không lớn vậy.

- Muội vốn không lớn lên.

Cánh môi Thủy Mị Âm hơi vểnh lên.

- Hiện giờ ta đây chính là đại ma đầu khiến đông thần vực máu chảy thành sông, nợ máu trên tay đã nhiều đến không cách nào đếm rõ, ai thấy ta đều run run, chỉ riêng ngươi...

Vân Triệt mỉm cười lắc đầu, nhất thời không biết nên nói rõ như thế nào.

Chỉ có ở trước mặt Thủy Mị âm, hắn sẽ luôn hoảng hốt cảm giác mình giống như vẫn là mình trước kia.

Xa xôi, ba diêm tổ vẫn luôn phong bế thính giác không ngừng liếc nhìn về bên này, bọn họ nhớ rất kỹ tướng mạo và khí tức của Thủy Mị Âm.

Ở trước mặt người khác, Ma chủ đều là hung thần như ai cũng thiếu hắn một trăm cái mạng, đối mặt với Ma hậu và Thiên Ảnh cũng đều không nói cười tùy tiện. Chỉ riêng ở trước mặt tiểu cô nương này, cười giống như hoa vậy.

Rất dọa người...

- Mẫu thân nói, cưới chồng theo chồng, cưới ma theo ma. Muội sẽ thay đổi, Vân Triệt ca ca sẽ thay đổi, nhưng muội đối với Vân Triệt ca ca lại vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Nói xong nàng dùng sức chớp mắt một cái:

- Đây cũng là bí mật khiến mẫu thân được sủng ái nhất ở chỗ phụ thân đó nha!

Trong mắt nàng đầy sương, miệng cười không thôi:

- Hơn nữa, có một câu, Vân Triệt ca ca nhất định phải vĩnh viễn nhớ được. Cho dù vận mệnh bât công và tàn nhẫn cỡ nào, cho dù phát sinh chuyện gì, trên đời này đều luôn luôn có người yêu thương ca sâu sắc... còn sâu hơn ca nghĩ...

Vân Triệt: “...”

Nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc trước ngực Vân Triệt:

- Cho nên, cho dù tương lai như thế nào, ca cũng không thể buông tha bản thân. Muội nghe Vũ Thập tỷ tỷ nói rồi, lúc ca ở bắc thần vực, luôn luôn ẩn sâu tử chí, còn cố ý giữ lại một loại lực lượng định đồng quy vu tận với Long hoàng vào sau cùng.

Cũng may... Lực lượng này được hắn thưởng cho Phần Nguyệt thần đế.

- Về sau không thể lại có suy nghĩ này, biết không!

Nàng nỗ lực bày ra tư thái cảnh cáo không hề có lực uy hiếp.

Vân Triệt đối diện với hai mắt của nàng, đáp ứng không do dự:

- Ừm. Ta đã hiểu rõ, báo thù thống khoái, sống tiếp thoải mái mới có thể không làm thất vọng sư tôn đã giữ lấy tính mạng vì ta, mới không làm thất vọng... bọn họ đang ở trên thiên đường nhìn ta.

Thủy Mị Âm nở nụ cười, cười còn tươi đẹp hơn bất cứ khi nào lúc trước, trái tim cũng như vạn hoa nở rộ, xua tan đi lo lắng bất an cuối cùng.

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Đúng rồi, ta có biện pháp khôi phục huyền mạch cho phụ thân ngươi.

Thủy Mị Âm ngẩn ra, sau đó ánh mắt lóng lánh lên như ngôi sao:

- Thật vậy không?

- Đương nhiên, hơn nữa tương đối đơn giản.

Vân Triệt nói rất thoải mái. Thương tổn huyền mạch của Thủy Thiên Hành gần như là khó giải đối với người khác, nhưng ở trước mặt sinh mệnh thần tích, chỉ cần căn cơ không bị hủy hết thì có thể dễ dàng thoải mái khỏi hẳn.

Lúc trước hắn từng kiểm tra khởi nguyên huyền mạch của Thủy Thiên Hành, có tương tự với huyền mạch của Thiên Diệp Ảnh Nhi bị thương năm đó, nhưng rõ ràng nhẹ hơn.

Vân Triệt tiếp tục nói:

- Nhưng mà, muốn khôi phục đến trạng thái cao nhất trước kia, đại khái cần thời gian mấy năm.

Cánh môi Thủy Mị Âm không tự chủ mở ra, vừa kinh ngạc lại kích động. Chẳng những huyền mạch khôi phục, lại còn có thể trở về cao nhất, còn chỉ cần vài năm ngắn ngủi... Mỗi một điểm đều giống như kỳ tích.

Nàng chợt bổ nhào về phía Vân Triệt, hai tay ôm hông hắn, khuôn mặt giống như mèo con dán sát vào trước ngực hắn:

- Vân Triệt ca ca, ca thật lợi hại. Không hổ là nam nhân muội muốn gả cho, sau khi phụ thân và tỷ tỷ biết được, nhất định sẽ cao hứng hỏng rồi.

Vân Triệt nói:

- Sau khi chuyện bên đông thần vực kết thúc, ta sẽ đi Lưu Quang giới. Một nửa là vì khôi phục huyền mạch cho phụ thân ngươi, một nửa... cũng nên chính thức đáp tạ ân tình năm đó.

- Vậy... Muội phải thưởng cho Vân Triệt ca ca như thế nào đây?

Trên mặt nàng vẫn mang theo rặng mây đỏ, rất chân thành ngẫm nghĩ.

Vân Triệt cười lắc đầu:

- Những chuyện này chỉ là ta tiện tay mà thôi, so sánh với tất cả hành động việc làm của ngươi, đều không đáng nhắc tới.

- Hi, muội nói là thưởng cho, cũng không phải cảm tạ, hoàn toàn không giống nhau.

Nàng nheo mắt lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì, cánh môi chậm rãi lại gần bên tai Vân Triệt, theo một chút ửng đỏ từ gò má lan tràn đến cổ, nhẹ nhàng nói một câu mà chỉ có nàng và Vân Triệt mới có thể nghe thấy được.

Vừa nói nhỏ xong, cánh môi nàng khẽ mím, ánh mắt mơ màng. Mà đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ không hợp thời lạnh như băng vang lên:

- Hừ! Rốt cuộc vẫn còn là một tiểu nha đầu chíp hôi, trò bịp này, ta và Vân Triệt đã sớm chơi ngán rồi.

Hai người lập tức tách ra, vào lúc này bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng rơi xuống trước người bọn họ, mắt vàng cực đẹp lại không nhìn Vân Triệt mà nhìn thẳng vào Thủy Mị Âm.

Câu nói mà nàng gần như dùng hết tất cả dũng khí âm thầm nói ra đã bị người nghe được hết cả, Thủy Mị Âm cảm thấy rối loạn, nhưng nàng là nhân vật thế nào, sao có thể yếu thế được, lập tức nhếch mi lên, cánh môi hơi cong:

- Kia là Vân Triệt ca ca và ngươi chơi ngán thôi, hoàn toàn không ngán với người ta nha. Vừa rồi, tim đập của Vân Triệt ca ca còn rất lớn đó.

“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi ngạc nhiên trong nháy mắt, giống như hoàn toàn không ngờ, “Con nhóc” này sau khi bị nàng “Phá vỡ” lại đảo mắt nói ra giọng điệu phản kích hung bạo như thế.

Hai tròng mắt nàng nheo lại, cười như không cười:

- Vậy ngươi rất không hiểu biết hắn rồi. Thứ mà tên nam nhân cầm thú này yêu thích không phải là ngươi một con nhóc có thể tưởng tượng được.

“...” Cái mông của Ma chủ bắc vực treo giữa không trung, không biết nên đứng hay ngồi lại, trên mặt không kiềm chế được nóng bừng lên.

Tình... tình hình gì đây!?

Độ cong nơi khóe môi Thủy Mị Âm lại cong thêm vài phần, trong mắt đẹp cũng chiếu ra hiếu kỵ thật sâu:

- Là như thế sao? Vậy Vân Triệt ca ca thích nhất là gì vậy?

Thiên Diệp Ảnh Nhi cười rất nhạt:

- Nói ra, sợ ngươi không chịu nổi. Hoặc là... ngươi ngoan ngoãn năn nỉ ta, ta ngược lại sẽ cân nhắc tự mình dạy ngươi.

Thủy Mị Âm cười tủm tỉm nói:

- Không cần. Ta chỉ muốn Vân Triệt ca ca dạy ta. Chỉ cần là Vân Triệt ca ca thích, ta cũng có thể đó.

Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”

- Hơn nữa ta còn có một tỷ tỷ cực kỳ xinh đẹp. Có tỷ tỷ hỗ trợ, có thể làm được rất nhiều chuyện... ngươi vĩnh viễn không làm được đâu.

Thiên Diệp Ảnh Nhi: “~!@#$%...”

Vân Triệt thấy được rõ ràng, không gian giữa Thiên Diệp Ảnh Nhi và Thủy Mị Âm đang vặn vẹo lên khi ánh mắt của nàng thoáng đụng chạm nhau.

Hắn đứng ngay dậy, đứng ở giữa các nàng, thần sắc bình tĩnh, vẻ mặt uy nghiêm:

- Sự tình tra như thế nào rồi?

Thiên Diệp Ảnh Nhi liền nghiêng người đi.

- Ta đi tìm Vũ Thập tỷ tỷ.

Thủy Mị Âm lè lưỡi với Vân Triệt, cười rời đi.

Ở trước mặt Vân Triệt, Thủy Mị Âm thật sự giống như tiểu cô nương vĩnh viễn không chịu lớn lên.

Nhưng mà, đó là ở trước mặt Vân Triệt.

Dù sao, nàng có được Vô Cấu thần hồn duy nhất đương thời, cấp bậc linh hồn miệt thị muôn dân chân chính trên ý nghĩa, sao sẽ thoái nhượng, chịu thua người khác ở phương diện nào được.

Thiên Diệp Ảnh Nhi giơ tay, làm một thế tay đơn giản.

Nhất thời, hai luồng khí tràng hùng hậu, mênh mông như trời cao từ trên không rơi xuống, một trái một phải đứng ở sau lưng Thiên Diệp Ảnh Nhi.

Chính là Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc.

Bọn họ đến lập tức hấp dẫn ánh mắt u ám của ba diêm tổ. Khi Thiên Diệp nhị tổ đến đây, tầm mắt cũng rơi vào trên người ba diêm tổ, thấy được tin đồn đã từng coi là “Hoang đường” hiện ra trước mắt... Đây có thể nói là lịch duyệt kỳ diệu trong quãng đời còn lại của bọn họ.

Vân Triệt liếc nhìn bọn họ, nói:

- Không hổ là tổ tiên của Phạm Đế, chỉ có mấy ngày đã có thể khôi phục đến trình độ như vậy.

Không đợi bọn họ đáp lại, Vân Triệt hỏi thẳng:

- Không có Hồng Mông Sinh Tử ấn, bọn họ còn có thể sống được bao lâu?

- Ngàn năm.

Người trả lời là Thiên Diệp Vụ Cổ, giọng nói, thần thái đều nhạt nhẽo như giếng cổ, không hề thấy dao động cảm xúc gì. Giống như hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện Thiên Diệp Ảnh Nhi giao Hồng Mông Sinh Tử ấn cho Vân Triệt.

Thiên Diệp Bỉnh Chúc cũng nhàn nhạt nói:

- Như vậy là đủ đối với chúng ta rồi. Dù sao, chúng ta đã sớm là người không nên tồn tại trên thế gian.

Mà kịch biến ở Phạm Đế thần giới hiện giờ lại là thời điểm bọn họ không thể rời đi nhất. Vì thế, sau khi Thiên Diệp Phạm Thiên chết, bọn họ lựa chọn lưu lại bên cạnh Thiên Diệp Ảnh Nhi. Giống như người thủ hộ, giống như người đứng bên ngoài mọi chuyện, lấy cuộc đời còn lại thủ hộ và quan sát vận mệnh sau này... cũng có thể là cuối cùng của Phạm Đế thần giới.

Thiên Diệp Ảnh Nhi cuối cùng đảo mắt nhìn về phía hắn, hờ hững nói:

- Người Phạm Đế đều rất coi trọng vinh quang, chuyện liệp sát mộc linh sẽ lưu lại vết bẩn này, nếu làm nhất quyết sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết nào. Mà một lần này chưa chắc đã dính dáng đến Phạm Đế thần giới... Cho dù dính dáng đến, cũng không thể có ai xâm nhập biết được, lại có thể trước khi chết nhận ra được đối phương là người của Phạm Đế thần giới.

Thiên Diệp Ảnh Nhi nói thẳng kết quả mà nàng lấy được trong mấy ngày này, Vân Triệt và Hòa Lăng đều ngưng tâm lắng nghe.

Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:

- Ta đoán, căn cứ có khả năng lớn nhất để hắn đưa ra phán đoán này là huyền quang. Người đời đều biết, huyền quang của Phạm Đế thần giới là màu vàng.

- Cho nên, mộc linh tộc trưởng đã chết đi kia, chắc từ huyền quang màu vàng do đối phương phóng thích ra mà hắn đoán rằng là người của Phạm Đế thần giới.

Vân Triệt nhíu mày, nói:

- Theo ta được biết, trong đông thần vực, huyền khí hiện lên màu vàng cũng thật sự chỉ có Phạm Đế thần giới.

Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:

- Không sai. Vậy... ngoài đông thần vực thì sao?

“...” Ánh mắt Vân Triệt chợt động.

Ngoài đông thần vực, quang hoa huyền khí của Nam Minh thần giới cũng là màu vàng.

Nhưng năm đó phu thê tộc trưởng mộc linh táng thân ở đông thần vực, dường như cho dù như thế nào cũng khó móc nối được liên quan đến Nam Minh thần giới.

Thiên Diệp Ảnh Nhi âm u nói:

- Có chuyện, lại nói hơi buồn cười. Huyền khí màu vàng đẹp đẽ quý giá nhất, không hề nghi ngờ sẽ khiến người đời ngưỡng kính và nhớ kỹ. Ở đông thần vực, nhắc đến huyền khí màu vàng sẽ nghĩ ngay đến Phạm Đế thần giới, đề cập đến Phạm Đế thần giới sẽ nghĩ ngay đến huyền quang màu vàng hết sức đẹp đẽ quý giá.

- Nhưng mà, thường thức quá mức mãnh liệt này lại vô hình ẩn giấu rất nhiều thứ. Bao gồm cả ngươi trong đó, dường như không có quá nhiều người biết được, trừ phi là phạm thần, phạm vương kế thừa Phạm Đế thần lực, bằng không, nếu chỉ có huyết mạch Phạm Đế mà thi triển huyền khí thì màu vàng rất nhạt, chỉ có đến Thần Quân cảnh mới hiện ra rõ ràng khó phân biệt rõ.

- Nhưng đối mặt với một đám mộc linh tu vi cao nhất chỉ có Thần Linh cảnh lại có thể khiến bọn họ có cá lọt lưới, chỉ có thể nói rõ, người xuống tay với bọn họ, tu vi cao nhất chỉ có Thần Vương cảnh.

- Mà huyền giả Phạm Đế Thần Vương cảnh, màu vàng trong huyền khí của hắn vốn nhạt đến gần như không thể nhận ra được.
Hết chương 1766.
Bình Luận (0)
Comment