Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1675 - Chương 1767. Chân Tướng

Chương 1767. Chân tướng
Chương 1767. Chân tướng

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

Lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói không thể nghi ngờ đang chỉ cho Vân Triệt và Hòa Lăng một kết quả chưa từng nghĩ tới -- đầu sỏ giết chết phu thê tộc trưởng mộc linh cùng với vô số mộc linh năm đó, tạo thành bi kịch cho Hòa Lăng, Hòa Lâm, có lẽ... không, gần như không thể nào là Phạm Đế thần giới.

Lấy lập trường hiện giờ của Thiên Diệp Ảnh Nhi, vốn sẽ không tận lực bao che cho Phạm Đế thần giới.

Vân Triệt có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng linh hồn của Hòa Lăng đang rung động kịch liệt.

Thiên Diệp Ảnh Nhi tiếp tục nói:

- Mặt khác, sự tồn tại của vương tộc mộc linh cực kỳ thưa thớt, đều đã tuyệt tích ở trong rất nhiều truyền thuyết. Mà mộc linh châu này không phải mộc linh châu bình thường có thể so sánh được. Kể cả ở cấp bậc Vương giới cũng không hề có hứng thú quá lớn đối với mộc linh châu bình thường nhưng nếu nhìn thấy vương tộc mộc linh, chắc chắn nảy sinh lòng tham mãnh liệt.

- Mà người ra tay lại khiến tộc trưởng mộc linh có được mộc linh châu đặc thù có cơ hội tự bạo. Nói cách khác, rất có thể, hắn không hề biết đó là vương tộc mộc linh, do đó có thể suy đoán ra, người xuống tay có lịch duyệt cũng không phong phú, tuổi sẽ không thể quá lớn.

- Mục đích của hắn cũng không phải vì vương tộc mộc linh châu, mà chỉ muốn vơ vét một ít mộc linh châu bình thường mà thôi.

“...” Vân Triệt nhíu mày, trầm mặc.

Tuy rằng huyền quang màu vàng rất ít, nhưng cũng không phải quá mức hiếm thấy, ví dụ như kim ô viêm của hắn, theo huyền lực và cảnh giới của Kim Ô phần thế lục tăng lên, hỏa diễm thiêu đốt lên sẽ càng ngày càng giống màu vàng, lại ví dụ như Thiên Diệp Ảnh Nhi, cho dù không có Phạm Thần thần lực, nhưng ngẫu nhiên sẽ thông qua Thần Dụ mà phóng xuất ra thần mang màu vàng.

Nhưng huyền khí tự nhiên ngoại phóng ra có màu vàng, trong trí nhớ chỉ có Phạm Đế và Nam Minh. Mà trong đông thần vực lại chỉ có Phạm Đế thần giới.

Phạm Đế thần giới làm Vương giới hạng nhất đông thần vực, một điểm này tự nhiên là thường thức của huyền giả. Cho nên, ở đông thần vực nhìn thấy người phóng thích ra huyền khí màu vàng, cho dù là ai đều sẽ trực tiếp phán định đó là người của Phạm Đế thần giới... Cho dù trong đời chưa từng chân chính tiếp xúc với Phạm Đế thần giới.

Mà huyền giả Phạm Đế từ Thần Quân cảnh trở xuống, màu vàng trong huyền khí nhạt đến không thể phân biệt được. Một điểm này, kể cả Vân Triệt cũng không biết.

Nhưng người ra tay với tộc trưởng mộc linh, từ kết quả nhìn lại, cũng thật sự không giống như do Thần Quân hay Thần Chủ gây nên, càng không giống với Thần Quân Thần Chủ của Phạm Đế thần giới.

Nếu trước khi chết tộc trưởng mộc linh thật sự thông qua màu sắc huyền khí đến phán định thân phận đối phương, như vậy... kết quả mà bộ tộc mộc linh nhận được rất có thể từ vừa mới bắt đầu đã là sai.

Vân Triệt chú ý tới ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi thay đổi, đột nhiên nói:

- Có phải ngươi phát hiện ra cái gì khác lạ không?

Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:

- Trước ngươi nói, chuyện này phát sinh vào mười lăm năm trước. Lúc này thật sự đã khiến cho ta nhớ tới một chuyện nhỏ đã sớm quên sạch.

Vân Triệt: “?”

Thiên Diệp Ảnh Nhi thong thả dạo bước, không nhanh không chậm nói:

- Đại khái vào mười lăm năm trước, Nam Vạn Sinh đến thăm dò Phạm Đế thần giới. Hừ, lão tặc này thường xuyên vượt qua thần vực đến đây, giống như ruồi bọ làm cho người ta chán ghét. Trừ phi có chỗ lợi dụng đến hắn, bằng không mỗi lần biết được tin tức hắn muốn đến, ta đều sẽ tránh đi trước.

- Nhưng mà lần này hơi khác biệt, hắn lại không phải đến một mình như mọi khi, mà dẫn theo ba người. Hai người trong đó là Nam Minh trưởng lão Thần Chủ cảnh, mục đích hai trưởng lão đi theo là vì bảo hộ cho người thứ ba.

- Nhi tử của Nam Vạn Sinh Nam Thiên Thu.

“...” Đây là lần đầu tiên Vân Triệt nghe được cái tên này.

- Nam Thiên Thu này là con út của Nam Vạn Sinh, tuy rằng không phải do chính thất sinh ra, nhưng thiên phú lại là gà trong đám ruồi trong một đám con cái phế vật của hắn, lúc đó vừa tròn tám mươi tuổi đã thành Thần Vương, hơn nữa mới vừa chiếm được thừa nhận của Nam Minh thần lực khó kế thừa nhất, đã trống hai ngàn năm.

Nói đến đây, Thiên Diệp Ảnh Nhi tạm dừng, nhìn về phía Vân Triệt.

Quả nhiên, ánh mắt của Vân Triệt dần dần trở nên lạnh lẽo.

Nhi tử của Nam Minh...

Mười lăm năm trước...

Tu vi Thần Vương cảnh...

Huyền khí màu vàng, thời gian, tu vi, còn có tuổi không lớn với lịch duyệt không thâm hậu... Tất cả đều hoàn toàn ăn khớp với phán đoán lúc trước của Thiên Diệp Ảnh Nhi!

Thu hồi ánh mắt, Thiên Diệp Ảnh Nhi tiếp tục nói:

- Lúc đó ta còn cho rằng Nam Vạn Sinh đến đây là vì khoe nhi tử hắn với Thiên Diệp Phạm Thiên, dù sao trước kia Thiên Diệp Phạm Thiên thường xuyên ngầm trào phúng hắn không có kẻ kế thừa nào có thể đập vào mắt, tiện thể để Nam Thiên Thu kia sớm đi nhận thức Vương giới của đông thần vực. Nhưng mà mục đích thật sự là gì, lúc đó ta vốn lười đi hỏi.

Lấy tính tình năm đó của Thiên Diệp Ảnh Nhi, chính là Nam Thiên Thu, kể cả tư cách để cho nàng nhớ kỹ còn không có, sao sẽ đi hỏi chuyện của hắn.

- Vài ngày này, ta hỏi các phạm vương về sự tình năm đó. Mà câu trả lời đầu tiên ta nhận được lại rất kinh hỉ. Lần đó Nam Vạn Sinh đến đây, chuyện muốn hỏi Thiên Diệp Phạm Thiên lại là mộc linh.

“!!” Chân mày Vân Triệt trầm xuống, giọng lạnh lùng nói:

- Nói mạch lạc chút.

Thiên Diệp Ảnh Nhi khoanh hai tay trước ngực, nhìn về phía trước tiếp tục nói:

- Tu vi của Nam Thiên Thu có một phần rất lớn do ngoại lực tăng lên, linh dược chất đống mà thành, sau khi thành Thần Vương cảnh, căn cơ của hắn rất không vững chắc, huyền khí cũng không đủ thuần túy. Cho nên, nếu muốn nhận truyền thừa của Nam Minh thần lực trong thời gian ngắn nhất, bằng trạng thái hoàn mỹ nhất, một chuyện phải làm đó là tinh lọc huyền khí.

Nàng đảo mắt qua, giọng chậm lại:

- Do đó cần lượng lớn mộc linh châu.

Chân mày Vân Triệt càng ngày càng trầm, hai tay chậm rãi siết chặt.

Thảm kịch của vương tộc mộc linh chỉ là một chuyện nhỏ rất nhỏ đối với thần giới to lớn, Vân Triệt biết được cũng chỉ vài câu đến từ tộc nhân mộc linh.

Ai cũng sẽ không nghĩ tới, “Chuyện nhỏ” như vậy, lại còn là chuyện nhỏ phát sinh ở đông thần vực sẽ dính dáng đến Vương giới hạng nhất nam thần vực.

Trùng hợp sao?

Huyền khí, thời gian, nhân vật, tu vi, mục đích... Trên đời này làm sao có thể có trùng hợp phù hợp đến mức độ như vậy!

- Nếu Nam Minh thần giới muốn có mộc linh châu, có ngàn vạn phương pháp, vì sao muốn đến đông thần vực? Lại còn tự mình...

Vân Triệt lạnh giọng nói.

Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh một tiếng:

- A, nguyên nhân rất đơn giản. Trong bốn phương thần vực, mộc linh ở nam thần vực đã sớm tuyệt tích, tây thần vực có nhiều dấu vết nhất, nhưng cho hai Nam Minh hắn cũng không có lá gan đi tây thần vực làm chuyện bẩn này.

- Muốn tinh lọc huyền khí, hiệu suất cao nhất chính là mộc linh châu bảo lưu được một chút khí tức sinh mệnh, cũng chính là mộc linh châu mới vừa “Lấy” được, Nam Thiên Thu tự nhiên muốn cùng đi theo. Nhưng mà, đây vẫn là nguyên nhân thứ yếu. Khi đó Nam Vạn Sinh chắc có tính toán muốn lập hắn làm thái tử, về yêu cầu có thể còn khắc nghiệt hơn quá khứ trăm ngàn lần, chuyện liên quan đến lợi ích bản thân, cho dù lớn nhỏ, nhất định phải tự tay mình tranh thủ.

Nàng đã từng được Thiên Diệp Phạm Thiên lựa chọn là kẻ kế thừa, vô cùng rõ ràng một điểm này. Đế tử đế nữ bình thường có thể tận hưởng tài nguyên vinh hoa, nhưng kẻ kế thừa thần đế... Ý chí, thủ đoạn, tâm cơ, phải trải qua vô số lần rèn luyện tàn khốc.

Mà tự tay đi lấy mộc linh châu mình cần là một trải nghiệm nhỏ đến không thể nhỏ hơn trong cuộc đời đối với thái tử Nam Minh tương lai. Đoán chừng hiện giờ chính hắn đã sớm quên mất sạch sẽ.

- Về phần Nam Vạn Sinh cùng đến, chắc mượn cơ hội tới gặp ta mà thôi

Thiên Diệp Ảnh Nhi khinh miệt nói.

Vân Triệt trầm ngâm ngắn ngủi, đột nhiên nói:

- Như vậy, tin tức chỗ của mộc linh... có phải do Phạm Đế thần giới tiết lộ cho Nam Minh không?

Thiên Diệp Ảnh Nhi khinh thường nói:

- Làm sao có thể. Tuy rằng mộc linh châu trân quý, nhưng còn không lọt nổi vào mắt xanh của Thiên Diệp Phạm Thiên. Hơn nữa liệp sát mộc linh châu dù sao cũng là cấm kỵ, hắn gian xảo như vậy, sao có khả năng sẽ lưu lại nhược điểm nhỏ không cần thiết vào trong tay Nam Minh được chứ?

- Mặt khác, lúc trước ngươi chỉ nói cho ta thời gian, cũng không báo cho ta biết chỗ tộc trưởng mộc linh bị giết là tinh giới nào. Vài ngày này trải qua điều tra quỹ tích hành động năm đó của Nam Thiên Thu, ta biết được một chỗ, không biết nói ra có giống với chỗ ngươi biết không.

“...” Vân Triệt thật sự không nói cho Thiên Diệp Ảnh Nhi biết chỗ tộc trưởng mộc linh đã phát sinh tai họa, cũng không phải vì hắn quên, mà hắn cũng không biết. Năm đó khi Thanh Mộc miêu tả cho hắn chỉ nhắc tới là một “Tinh giới rất gần với Vương giới nào đó”.

Những năm này, hắn và Hòa Lăng đều nhận định hung thủ là người của Phạm Đế thần giới. Vì sẽ chạm đến ký ức thống khổ nhất, hắn tự nhiên cũng sẽ không thể hỏi Hòa Lăng chi tiết chuyện năm đó.

Ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn về phía tây, chậm rãi nói;

- Vọng Trụ giới, một tinh giới trung vị không lớn không nhỏ, lại gần nơi này đến ngoài ý muốn.

Vân Triệt trầm tâm niệm xuống hỏi:

- Hòa Lăng, là chỗ này sao?

Nếu như kể cả chỗ này đều phù hợp, như vậy cho dù không thể tin nổi cỡ nào đều không còn khả năng thứ hai.

“...” Hồi lâu hắn đều không nhận được câu trả lời của Hòa Lăng, hắn có thể cảm giác đến cũng chỉ có linh hồn trong thống khổ với giá lạnh thương tổn mà kịch liệt run rẩy.

Không tiếng động đã là câu trả lời.

Theo nghi hoặc khi mới vừa nghe thấy đến kinh dị sau từng bước phù hợp, hiện giờ lại là sự thật không cần cãi lại.

Nhìn thoáng qua thần sắc của Vân Triệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng không hoài nghi nữa, nàng đột nhiên cười nhẹ một tiếng, nói:

- Phạm Đế và Nam Minh ngầm tranh giành nhiều năm, không nghĩ tới, một lần ăn thiệt lớn nhất của Phạm Đế lại bởi vì một Nam Thiên Thu nho nhỏ!

Ở trong vô số chủng tộc nơi thần giới to lớn, tuy rằng khởi nguyên của mộc linh có dính dáng đến sáng thế thần, nhưng không hề nghi ngờ rằng lực lượng yếu ớt, kể cả là tộc trưởng chẳng qua cũng chỉ có tu vi Thần Linh cảnh.

Nhỏ yếu, thêm thân mang bích ngọc, ở nơi thế giới cá lớn nuốt cá bé này, không hề nghi ngờ sẽ bị khi dễ liệp sát tàn nhẫn nhất. Nếu không phải có lệnh cấm bên ngoài, mộc linh nhất định đã sớm tuyệt tích.

Tộc trưởng một thế hệ bộ tộc mộc linh này chết khi nào, không ai biết được, cũng không ai sẽ chân chính để ý đến. Càng sẽ không nghĩ tới, tộc trưởng nhỏ yếu trong mắt người đời, tộc trưởng nho nhỏ này, cái chết của hắn thế mà lại sẽ liên lụy đến vận mệnh của hai “Vương giới hạng nhất”.

Mà cho dù đến chết Thiên Diệp Phạm Thiên đều không biết rằng Phạm Đế thế mà lại cõng một cái nồi đen nhìn như nhỏ bé nhưng hậu quả lại vô cùng cường đại thay Nam Minh.

- Nam Minh... Nam Thiên Thu.

Vân Triệt lẩm bẩm một tiếng, trong mắt chậm rãi tụ lên hắc mang đáng sợ.

Tâm hồn Hòa Lăng vẫn đang không ngừng biến động, trái lại trở nên càng ngày càng dị thường, Vân Triệt khựng lại trong lòng, không để ý tới Thiên Diệp Ảnh Nhi, cấp tốc chìm ý thức vào trong Thiên Độc châu.

Thế giới của Thiên Độc châu, Hòa Lăng quỳ gối mà ngồi, đầu chôn thật sâu trên gối. Cảm giác được Vân Triệt đến, nàng chậm rãi ngẩng đầu, sau đó hơi bối rối đứng lên nghênh đón:

- Chủ nhân...

Ánh mắt nàng run run mà mê loạn, mang theo mông lung làm lòng người vỡ vụn.

Không nói gì, Vân Triệt tiến về trước, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Dựa vào trước ngực Vân Triệt, Hòa Lăng khép kín hai mắt, bả vai dần dần bắt đầu run run, trên môi phát ra tiếng khóc nhẹ nhàng:

- Ta... ta giết nhầm người... giết nhầm... thật nhiều người... ta...

Bàn tay Vân Triệt khẽ vuốt ve lưng ngọc của nàng, nói nhỏ bên tai nàng:

- Không, ngươi không giết nhầm. Phạm Đế thần giới là chướng ngại lớn nhất trên đường chinh phục đông thần vực của chúng ta, nếu không nhờ ngươi, chúng ta không có khả năng nhanh chóng nắm bắt được đông thần vực như thế. Giống vậy, nếu như không có cố gắng của ngươi, khiến cho chúng ta nhanh chóng kịp nắm Phạm Đế thần giới trong tay, cũng sẽ không thể biết được chân tướng vào giờ phút này.

Vân Triệt ôn hòa mỉm cười bên tai nàng:

- Hiện giờ, mục tiêu của ta và ngươi đều đã bước lên trước một bước rất lớn, đây là do ngươi làm được, cũng chỉ có ngươi mới có thể làm được... kết quả tài ba nhất. Cho nên, ngươi không cần khổ sở làm gì, mà nên cảm thấy vui vẻ và kiêu ngạo.

Lời nói ngắn gọn lại khiến tâm hồn đang lạnh như băng của Hòa Lăng chậm rãi chuyển thành ấm áp càng ngày càng sâu. Bờ vai nàng ngừng run rẩy, hai tay lặng lẽ ôm chặt lấy Vân Triệt, trên môi vẫn phát ra âm thanh mang khóc:

- Ừm... Ta nghe... lời chủ nhân nói...

Lúc này, bên tai Vân Triệt đột nhiên truyền đến giọng của một Phần Nguyệt thần sử:

- Thưa Ma chủ, sứ giả Nam Minh cầu kiến.

Hai chữ “Nam Minh” khiến Vân Triệt nhíu chặt mày.

Hắn cho Hòa Lăng một ánh mắt an ủi, ý thức rời khỏi Thiên Độc châu, nói thẳng:

- Để cho hắn đi vào.

Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc nhìn phía nam:

- Tới thật đúng lúc. Xem ra, thấy kết quả của Phạm Đế thần giới và Nguyệt Thần giới, Nam Vạn Sinh đã không ngồi yên được rồi.

Vân Triệt không trả lời, sắc mặt lạnh lẽo.

Tuy rằng tất cả vô cùng phù hợp, nhưng suy đoán vẫn chỉ là suy đoán... Mà bên chỗ Nam Minh kia nhất định có thể cho hắn một đáp án cực kỳ xác thực.

Rất nhanh, một nam tử kim y, khí độ bất phàm được Phần Nguyệt thần sử dẫn đến. Nhìn thấy Vân Triệt, hắn kính cẩn thi lễ, nói:

- Bái kiến Ma chủ, chúc mừng Ma chủ hùng bá đông thần vực, trong nửa tháng ngắn ngủi đã viết lại lịch sử thần giới.

Vân Triệt nheo mắt nhìn hắn:

- Đây là nguyên văn lời chủ tử ngươi nói sao?

- Dạ.

Sứ giả Nam Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, sau đó giơ hai tay về trước, lấy ra một thiệp mời phóng thích ra kim mang đặc thù:

- Tại hạ đến đây là đại diện cho ngô vương Nam Minh thần đế, đặc biệt mời Ma chủ tham gia đại điển sắc phong Nam Minh thái tử. Ngô vương tự mình nói, nếu như Ma chủ có thể nể mặt đến dự, sẽ là may mắn cực lớn cho đại điển.

“...” Đuôi chân mày khẽ động, bàn tay Vân Triệt vừa lật, thiệp mời đã xuất hiện trong tay hắn.

Thời gian: Bảy ngày sau.

Tân lập thái tử...

Nam Thiên Thu!

Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi yên lặng liếc nhìn nhau.

Một chút ý cười quỷ dị mà lạnh như băng chợt lóe lên trên môi Vân Triệt, hắn thu hồi thiệp mời, cười nhạt nói:

- Trở về nói cho chủ tử các ngươi biết, bản Ma chủ nhất định sẽ đến đúng giờ.

Sứ giả Nam Minh kia rõ ràng hơi sửng sốt.

Mặc dù ở phía nam thần vực xa xôi, nhưng cho dù bọn họ không biết được toàn cảnh chuyện đã phát sinh ở đông thần vực cũng đã biết được bảy tám phần.

Nửa tháng ngắn ngủi, đông thần vực máu lan tận trời, kết cục của Vương giới càng từng cái đều thê thảm. Vân Triệt tàn nhẫn thô bạo, chỉ cần là tin đồn đã làm cho người ta không rét mà run.

Lần này hắn đến đây, đã sẵn có giác ngộ bị Vân Triệt tàn bạo gạt bỏ, không nghĩ tới lại nhận được đáp lại hiền hòa như thế.

Sợ run nửa giây, hắn mới thi lễ nói:

- Vậy tại hạ trở về phục mệnh, ngô vương cực kỳ mong chờ Ma chủ đến, sau khi biết được câu trả lời của Ma chủ, chắc chắn vạn phần cao hứng.
Hết chương 1767.
Bình Luận (0)
Comment