Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1676 - Chương 1768. [Minh Thần Đại Pháo]

Chương 1768. [Minh Thần đại pháo]
Chương 1768. [Minh Thần đại pháo]

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

Sứ giả Nam Minh rời đi, ánh mắt Vân Triệt âm u không thôi.

Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói:

- Sắc phong thái tử vốn nên chuẩn bị khá lâu. Cho dù muốn mời rộng khắp các giới, cũng ít nhất nên trước đó một tháng. Lần này Nam Minh đột nhiên muốn lập thái tử, hiển nhiên rất có toan tính.

- Thử.

Thiên Diệp Vụ Cổ nói.

- Là cơ hội liên hợp các giới nam thần vực cùng với tây thần vực.

Thiên Diệp Bỉnh Chúc nói.

Mấy câu nói ngắn ngủi của hai lão tổ Phạm Đế đã vạch trần hoàn chỉnh mục đích của Nam Minh thần đế.

Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:

- Ngàn vạn lần đừng nên coi thường Nam Vạn Sinh, lại càng đừng coi thường nam thần vực. Vĩnh ám ma tinh bị ngươi ném toàn bộ vào Nguyệt Thần giới, độc của Thiên Độc châu đoán chừng cũng đã bị tiêu hao hết. Muốn nắm lấy được bốn Vương giới quan trọng nhất của nam thần vực, còn khó hơn đông thần vực nhiều lắm.

Làm hạch tâm của một phương thần vực, nắm bắt tất cả Vương giới đó là nắm bắt toàn bộ thần vực... cho dù là đông thần vực hay nam thần vực.

Bốn Vương giới của đông thần vực, Tinh Thần giới vốn điêu linh, Nguyệt Thần giới bị nổ tung, Phạm Đế thần giới mạnh nhất bị thiên thương đoạn niệm ép tới tuyệt cảnh, giao thủ chính diện duy nhất chỉ có Trụ Thiên thần giới... Lại còn dưới tình huống dẫn dụ đi một nửa lực lượng hạch tâm, vả lại chặt đứt tất cả trợ giúp.

Tất cả bốn Vương giới của nam thần vực đều hoàn chỉnh, chẳng những tổng hợp lại thực lực hơn xa bốn Vương giới đông vực, còn có đề phòng cực cao đối với ma nhân bắc vực... Lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói không hề khoa trương chút nào.

- Phương pháp lý trí nhất hiện giờ là che giấu địch ý, biểu đạt thân thiết, sau đó dùng thời gian ngắn đến điều chỉnh lại lực lượng của đông thần vực. Liên quan đến trận chiến giữa thần vực, không phải vạn bất đắc dĩ, nam thần vực sẽ không vọng động. Đây cũng là nguyên nhân chính Nam Minh đột nhiên muốn lập thái tử. Nhưng mà...

Nàng khẽ lườm Vân Triệt:

- Ngươi chắc chắn sẽ không làm như vậy đi?

- Ở Nam Minh giới cần đề phòng nhất là cái gì?

Vân Triệt lạnh lùng hỏi.

Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:

- Lực lượng hạch tâm là bốn đại minh vương và mười sáu minh thần. Nhưng mà bốn đại minh vương đã hao tổn mất hai người, đoán chừng hiện giờ Nam Minh kia đều hối hận đến xanh ruột.

- Nam Minh thần giới có được lượng lớn khí do thần lưu lại, số lượng nhiều, đứng đầu các Vương giới, thủ đoạn ẩn giấu càng nhiều vô số kể. Về phần át chủ bài lớn nhất của Nam Minh... Nếu ta biết được, vậy cũng không xứng được gọi là át chủ bài.

Cũng như Nam Minh không hề biết được Phạm Đế thần giới có hai đại lão tổ ẩn núp.

Lúc này, Thiên Diệp Vụ Cổ đột nhiên nhàn nhạt mở miệng:

- Minh Thần đại pháo.

“...!?” Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đồng thời liếc nhìn sang.

- Đây là cái gì?

Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu mày hỏi, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy cái tên này.

- Khí do thần lưu lại mạnh nhất mà Nam Minh thần giới có thể có được, của Nam Minh thần tộc ở thời đại thượng cổ, cũng là khí trấn tộc.

Thiên Diệp Bỉnh Chúc nói:

- Thời đại thượng cổ, nam thần vực là một trong những chiến trường thảm thiết nhất trong cuộc chiến thần ma, có vô số ngã xuống và lưu lại. Thứ có thể khống chế đều nắm lấy cả. Mà phần lớn đồ thượng cổ súc tích lực lượng không thể khống chế đều bị đặt vào trong “Minh Thần đại trận” cực kỳ đặc thù, chỉ cần khởi động Minh Thần đại trận, lực lượng trong đó sẽ bị cấp tốc dẫn đi, trở thành nguồn năng lượng cho “Minh Thần đại pháo”.

- Uy lực như thế nào?

Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu mày lại, thứ kể cả nàng cũng không biết, không hề tầm thường.

Thiên Diệp Vụ Cổ chậm rãi nói:

- Theo thượng cổ ghi lại, Minh Thần đại pháo do Nam Minh thần tộc tạo thành, có thể một kích giết thần.

Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...!”

Vân Triệt: “...”

- Khi Nam Minh tổ tiên tìm Nam Minh truyền thừa, đồng thời cũng tìm được Minh Thần đại pháo ở sâu dưới đất. Lúc tìm được đã tổn hại một nửa, nhưng thần uy vẫn còn.

- Vị diện và nguồn năng lượng có hạn, Minh Thần đại pháo tự nhiên không có khả năng tái hiện lại thần uy từ thời đại thượng cổ. Nhưng mà tuyệt đối, tuyệt đối không thể khinh thường.

Phạm Đế lão tổ trải qua tang thương, nhìn thấu sinh tử lại liên tục nói hai lần “Tuyệt đối”, có thể thấy được sự kiêng kỵ đối với thứ này:

- Uy lực của thứ này cực lớn, tiêu hao nhất định cũng thật lớn, hơn nữa khó có thể khống chế. Không phải vạn bất đắc dĩ, Nam Minh sẽ không sử dụng Minh Thần đại pháo.

Lời ấy của Thiên Diệp Vụ Cổ hiển nhiên đang khuyên bảo Vân Triệt đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu chặt mày, hồi lâu không nói gì.

Trên mặt Vân Triệt lại không thấy vẻ kiêng kỵ, ngược lại hỏi một vấn đề kỳ quái:

- Bên Nam Minh có biết các ngươi đã biết được chuyện Minh Thần đại pháo tồn tại không?

Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc đồng thời lắc đầu

- Bí mật này là do tổ tiên chín đời trước vô tình thăm dò được trong một lần bái phỏng Nam Minh. Mà cho đến nay Nam Minh cũng không biết được bí mật này đã bị Phạm Đế biết được.

- Vậy thì tốt.

Trầm thấp nói ra ba chữ, Vân Triệt nhìn phía nam, đột nhiên âm trầm nở nụ cười... Ý cười này rơi vào trong mắt Thiên Diệp nhị tổ, khiến trong lòng bọn họ sinh kinh ngạc.

----

Rất nhanh. Thời hạn bảy ngày Vân Triệt cho tất cả tinh giới thượng vị của đông thần vực đã đi qua.

Phần Đạo Khai bẩm báo lại cho Vân Triệt:

- Tinh giới thượng vị chưa đến đầu hàng hạ ấn ký hắc ám có tổng cộng sáu mươi bốn nơi. Hơn phân nửa trong số đó là vì Giới Vương đã chết hoặc bỏ chạy, tinh giới đại loạn, không thể đề cử Giới Vương mới được, hoặc không có ai dám kế vị Giới Vương.

- Có hai mươi tinh giới khác lại thà chết không hàng. Nhưng mà những tinh giới này cơ bản đều đã sinh nội loạn, vô số huyền giả đang toàn lực trốn đi.

Nói đến đây, Phần Đạo Khai bắt đầu nói ra từng tên của hai mươi tinh giới này.

Khi ba chữ “Viêm Thần giới” được nói ra từ trong miệng Phần Đạo Khai, đuôi chân mày Vân Triệt hơi giật giật.

- Mặt khác, còn có một Thiên Cơ giới đặc thù. Thiên Cơ giới hiện giờ đã không còn người sống, đệ tử đều bị phân phát, Thiên Cơ tam lão chủ sự đều đã chết ở trước Thiên Cơ thần điện.

- Ma chủ, hiện giờ chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, những tinh giới này sẽ nhanh chóng có thể bị chôn diệt.

- Không nghe lời, diệt toàn bộ đi.

Mấy chữ ngắn ngủi, tạo nên chính là vô số sinh linh chôn diệt. Nhưng nói ra từ trong miệng Vân Triệt lại vô cùng nhẹ nhàng tùy ý.

Giọng Vân Triệt hơi thấp xuống:

- Nhưng mà, bên chỗ Viêm Thần giới kia không cần quản. Vừa khéo, cũng nên quay về Ngâm Tuyết giới một chuyến.

Lúc này, một Phần Nguyệt thần sử đã đến bẩm báo:

- Sáu tinh thần của Tinh Thần giới đã đến đây, cầu kiến Ma chủ.

Vân Triệt liếc mắt, sau đó lạnh nhạt cười:

- Tinh thần? Ra lệnh cho bọn họ chờ ở bên ngoài, khi nào bản Ma chủ trở về sẽ gặp bọn họ.

Vân Triệt dùng là hai chữ “Ra lệnh”.

Lúc trước, trên đường sáu tinh thần đến viện trợ Trụ Thiên đã bị Thải Chi dùng một kiếm đuổi về. Một kiếm này thật ra đã cứu sáu tinh thần... Hoặc là nói cứu Tinh Thần giới điêu linh.

Nếu như không có Thải Chi ra mặt, cho dù Tinh Thần giới không có hành động viện trợ Trụ Thiên, sợ rằng đã bị Vân Triệt tận diệt từ lâu.

----

Ngâm Tuyết giới, vẫn là bông tuyết trắng xóa, thế giới mênh mông vô bờ xám trắng như trong trí nhớ.

Nhưng mà, Vân Triệt đã từng là đệ tử của Ngâm Tuyết, hiện giờ thành người trong hắc ám.

Vân Triệt không tới đây một mình, bên cạnh hắn, Trì Vũ Thập cùng hắn nhìn về phương xa. So với Vân Triệt, nàng còn quen thuộc với Ngâm Tuyết giới hơn nhiều lắm, tình cảm cũng sâu hơn nhiều lắm. Mỗi một mảnh tuyết vực, từng quốc gia nơi này, nàng đều đặc biệt quen thuộc.

Đến Băng Hoàng giới, bóng dáng của một nữ tử từ xa đi tới, bái trước hai người:

- Thiền Y cung nghênh chủ nhân, Ma chủ.

Trong khoảng thời gian này nàng vẫn thủ hộ nơi đây, chưa bao giờ rời đi.

- Tình huống như thế nào?

Vân Triệt hỏi.

Thiền Y trả lời ngay:

- Thưa Ma chủ, ban đầu có lượng lớn huyền giả ngoại giới trốn tới Ngâm Tuyết giới, gây ra không ít náo động ở biên cảnh. Theo bốn Vương giới lần lượt bị nắm lấy, huyền giả bên ngoài đến này cũng đều thành thật lại, không dám gây ra rối loạn gì nữa, cũng không có ai dám tới gần Băng Hoàng giới.

Kết giới của Băng Hoàng giới vẫn mở ra, ngăn cách tất cả người từ bên ngoài đến. Vân Triệt đi đến trước kết giới, không cố tình tiến vào mà giơ tay nhẹ nhàng điểm, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

Âm thanh không mạnh nhưng trong nháy mắt đã truyền khắp toàn bộ Băng Hoàng thần tông.

Ở trong thời kỳ cực kỳ đặc thù này, Ngâm Tuyết giới tự nhiên bị rơi vào trạng thái tinh thần khẩn trương mọi lúc. Nhất thời, lượng lớn đệ tử thủ vệ cấp tốc nhào tới, mà khi bọn họ nhìn thấy rõ bóng dáng màu đen trên không trung, không khỏi tròng mắt trợn to, đứng khựng tại chỗ.

- Vân... Vân sư...

Một đệ tử Băng Hoàng theo bản năng kêu ra tiếng, nhưng lời hắn nói đã lập tức bị một trưởng lão Băng Hoàng ở bên cạnh chặn lại.

Vân Triệt là Ma chủ bắc vực, một lời có thể hủy giới diệt sinh. Nếu lấy xưng hô sư huynh như trước kia đến gọi, không thể nghi ngờ là mạo phạm có thể là tử tội.

Hắn định tiến lên trước bái kiến, nhưng cố gắng tăng dũng khí mấy lần, lại không thể tiến lên trước nửa bước được.

Nực cười... thần đế như thần linh tối cao chết thảm bên chân thủ hạ của Vân Triệt, Giới Vương thượng vị muốn sống lại như súc vật không hề có tôn nghiêm ở trước mặt Vân Triệt. Hắn một trưởng lão Băng Hoàng nho nhỏ, nào có tư cách đối thoại.

- Mau... mau đi thông báo tông chủ.

Trong tĩnh lặng đáng sợ, hắn run giọng nói, nhưng lại đã quên tự mình truyền âm.

Không khí trong Băng Hoàng giới đột nhiên thay đổi, không lâu lắm, tất cả nhân vật trọng yếu của Băng Hoàng thần tông đều đã đến đủ. Bọn họ nhìn Vân Triệt trên không, ánh mắt đều đặc biệt phức tạp: Hồi hộp, thấp thỏm... Trong bất an cực độ còn mang theo một chút chờ đợi.

Bắc thần vực xâm nhập đông thần vực bắt đầu từ bắc cảnh. Lúc các giới đại loạn, lại chỉ có Ngâm Tuyết giới hoàn toàn yên bình.

Sau đó Mộc Băng Vân bị phạm vương của Phạm Đế thần giới mang đi, mấy canh giờ ngắn ngủi sau đã bình an mà về. Mộc Băng Vân không nói rõ, nhưng dường như cũng là người của bắc thần vực cứu.

Cho nên bọn họ càng nguyện tin tưởng, Vân Triệt đến đây không phải mang đến tai họa cho Ngâm Tuyết giới. Nhưng mà, vầng hào quang hắc ám quấn quanh trên người hắn quá mức khủng bố, khiến cho bất cứ kẻ nào đều không thể không sợ.

Bên cạnh hắn là một nữ tử có bóng dáng quấn quanh trong hắc ám. Những ngày này thông qua hình chiếu Trụ Thiên, bọn họ đều đã biết đó đó là đế hậu của Vân Triệt ở bắc thần vực.

Hai nhân vật hàng đầu hiệu lệnh bắc thần vực, hôm nay đều giáng xuống Ngâm Tuyết giới bọn họ.

Các trưởng lão Băng Hoàng đều đã đến đây, nhưng không ai dám vội vàng tiến lên trước. Vân Triệt cũng thủy chung chưa động, mà vẫn luôn nhìn về phương bắc, giống như hơi ngẩn người.

Cuối cùng, Mộc Băng Vân đã đến, khí tức băng tuyết quen thuộc khiến Vân Triệt cũng theo đó chuyển mắt, nhìn về phía nàng.

Bốn năm ngắn ngủi, lại giống như cách một thế hệ.

Bàn tay trắng nõn nhẹ phẩy, kết giới Băng Hoàng không tiếng động đóng lại, trong ánh mắt hơi co rút lại của các trưởng lão Băng Hoàng, bóng dáng của Mộc Băng Vân hiện lên, đứng thẳng trước Vân Triệt và Trì Vũ Thập.

Nàng liếc nhìn Trì Vũ Thập, sau đó ánh mắt nhìn vào trong đôi mắt của Vân Triệt, trầm mặc ngắn ngủi, nàng đột nhiên khẽ cười, nói:

- Có thể không có lo lắng gì trở về, tự nhiên tốt hơn bất cứ cái gì.

Những năm này nàng vẫn thường xuyên mong mỏi một khắc như vậy. Chỉ có điều trong tiềm thức nàng không dám chân chính hy vọng xa vời. Nhưng hắn đã thật sự trở lại, quang minh chính đại trở về... Hơn nữa chỉ dùng bốn năm ngắn ngủi.

Mà một người quan trọng khác trong sinh mệnh của nàng cũng đã hoàn hảo trở về.

Đối với nàng mà nói, tất cả khói mù trong sinh mệnh đều đã tan hết, tất cả lại còn hơn cả mộng ảo.

Nụ cười nhẹ quen thuộc kia khiến tầm mắt Vân Triệt hoảng hốt, trong mơ hồ giống như về tới lúc mới gặp năm đó... Giống như chưa hề có gì thay đổi.

Vẫn là xưng hô năm đó, Vân Triệt nói nhỏ:

- Băng Vân cung chủ, rời đi rất nhiều năm, muốn đi thánh điện nhìn xem.

- Ta dẫn ngươi đi.

Mộc Băng Vân nói.

- Các ngươi đi đi.

Trì Vũ Thập mỉm cười liếc nhìn Mộc Băng Vân, không đi cùng bọn họ.

Trong ánh mắt trợn tròn của mọi người, Vân Triệt và Mộc Băng Vân đi về phía Băng Hoàng thánh điện, không có ma uy ngập trời, không có bất cứ gợn sóng gì khác.

Trì Vũ Thập đứng ở xa xa, thần trí của nàng xẹt qua tuyết vực khổng lồ, nhẹ giọng tự nói:

- Dường như đã thật lâu không tuyển nhận đệ tử mới.

Nàng đột nhiên nói:

- Hoán Chi, kêu người truyền âm cho Viêm Thần Giới Vương, báo cho biết chuyện Vân Triệt đã đến Ngâm Tuyết.

Mộc Hoán Chi sửng sốt trọn vẹn hai giây, giống như không thể tin được Ma hậu bắc vực thế mà lại biết được tên của hắn. Lúc ánh mắt Trì Vũ Thập đảo đến, hắn mới tin tưởng Ma hậu đang thật sự hiệu lệnh cho hắn, cuống quýt đáp lời mà đi.
Hết chương 1768.
Bình Luận (0)
Comment