Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
Vân Triệt đột nhiên mở miệng:
- Thiền Y, ngươi nói, ta nên có bằng hữu không?
- Không nên.
Nam Hoàng Thiền Y trả lời, gần như không hề có bất cứ do dự gì. Ngẫm nghĩ, nàng lại bổ sung thêm:
- Ngươi nhất định là vương. Vì thế không phải là vấn đề nên hay không nên, mà trong mắt của ta, không có ai xứng làm bằng hữu của ngươi.
Vân Triệt cười cười, hắn nhìn thoáng qua bàn tay của mình, thấp giọng nói:
- Thật sao. Nói như vậy, dường như không sai. Trên đời này lại có ai xứng làm bằng hữu của ta chứ?
Một câu nói cao ngạo mà điên cuồng tới cực điểm, Nam Hoàng Thiền Y nghe vào lại không cảm thấy có gì không ổn.
- Ngươi tiếp tục lưu thủ nơi này.
Vân Triệt căn dặn một câu, đã chuẩn bị rời đi. Lần này hắn đến đây là muốn thăm Mộc Huyền Âm. Giải quyết chuyện Hỏa Phá Vân chính là thuận tiện. Chuyện Nam Minh sắp tới, động tĩnh chỗ tây thần vực mờ ám, hắn không có tính toán ở lâu.
Thiền Y lĩnh mệnh, hỏi:
- Dạ. Ma chủ, tiếp theo là chỉnh hợp lực lượng của đông thần vực sao?
Vân Triệt nói:
- Không, đi giải quyết Nam Minh.
“!?” Thiền Y rõ ràng hơi kinh ngạc, khẽ nhíu mày:
- Hành động lần này có phải quá vội vàng không? Bên chỗ nam thần vực kia sâu cạn không biết, giờ phút này chắc chắn chuẩn bị vạn toàn. Cấp tốc chỉnh hợp lại lực lượng của đông thần vực, lấy huyền giả đông vực tiến hành thử, lấy thi thể của bọn họ làm đá lót đường, có lẽ tốt hơn một chút.
Nhưng mà lập tức nàng lại nói thêm:
- Hành động lần này của Ma chủ chắc chắn đã có tính toán riêng, là Thiền Y nhiều lời.
Vân Triệt cười rất quỷ dị:
- Ngươi nói không hề sai. Cho nên, bên chỗ Nam Minh thần giới kia nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy, đúng không?
Thiền Y thoáng ngẩn ra.
- Sau lưng đề phòng vạn toàn, nhiều đêm dài lắm mộng. Bên chỗ Nam Minh đã vội vã muốn thử thái độ của ta như vậy, sao ta có thể không như bọn họ mong muốn chứ.
Lạnh lùng cười, bóng dáng của Vân Triệt đã tan biến trong gió tuyết.
Với lập trường của bắc thần vực, đương nhiên nên đuổi theo chiến cuộc có ích lợi lớn nhất, tổn thất nhỏ nhất.
Nhưng lập trường của hắn chung quy lại khác với lập trường của bắc thần vực. Mặc dù không cực đoan như lúc ban đầu, nhưng mà... Tất cả của bắc thần vực chỉ là công cụ đối với hắn, một điểm này chưa bao giờ thay đổi.
Hắn trở thành Ma chủ bắc vực, đều chỉ vì tiện khống chế tốt công cụ này mà thôi.
Hắn muốn nhất thủy chung đều là báo thù, mà không phải là đế vương thống trị gì!
Mối thù của mình, mối thù của Hòa Lăng... Trở về Ngâm Tuyết giới, lại gợi lên thật sâu trí nhớ thống khổ ngay trước mặt, hơn nữa vừa khéo nhận được lời mời của Nam Minh, lửa hận của hắn làm sao có thể kiềm chế được.
----
Trên đường quay về Trụ Thiên giới, Vân Triệt đột nhiên hỏi Trì Vũ Thập một vấn đề:
- Cuộc đời của Hỏa Phá Vân coi như vì ta mà bị hủy sao?
Trì Vũ Thập thoáng kinh ngạc liếc nhìn hắn, đột nhiên mím môi cười, nói:
- Ở ngoài mặt ngoan tuyệt vô tình như vậy, hóa ra trong lòng vẫn còn có chút để ý.
Vân Triệt lạnh nhạt nói:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi. Hôm nay mới biết, năm đó nếu như không có hắn, ta đã chết trong tay Lạc Trường Sinh rồi. Nhân tình thứ này, ta không hề muốn thiếu một chút nào.
- Hôm nay ngươi tha cho hắn một mạng, chẳng lẽ không tính là huề nhau sao?
Trì Vũ Thập cười như không cười.
- ... Đại khái đi.
Vân Triệt thản nhiên nói.
Trì Vũ Thập nói:
- Thời niên thiếu đã nổi danh thiên hạ, chiếm được tạo hóa tiến vào Trụ Thiên thần cảnh. Hiện giờ đã là Viêm Thần Giới Vương, cuộc đời của hắn, dù thế nào cũng không dính dáng đến hai chữ “Hủy đi”. Chỉ tiếc, cả đời này của hắn rất thuận, không trải qua nhiều khúc chiết và sinh tử giống như ngươi. Trụ Thiên ba ngàn năm, tu vi của hắn tăng trưởng, nhưng vẫn chưa từng gặp đau khổ chân chính. Tâm tình cũng không nhất định đã trải qua lịch lãm chân chính, cố tình lại gặp ngươi vào thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời.
Lắc lắc đầu, Trì Vũ Thập lại mỉm cười nói:
- Nhưng mà, ngươi cũng không cần lo lắng gì cho hắn. Con người luôn sẽ trưởng thành, trên đời này sẽ không tìm thấy được vật tham chiếu giống như ngươi, nếu hắn có thể hoàn toàn vượt qua “Kiếp” này, tương lai sẽ khó gặp được cái gì khóa tâm cảnh lại.
Nàng đột nhiên thay đổi giọng:
- Lại nói... ngươi lại không mang Băng Vân đi.
Vân Triệt nói, theo đó hàn mang chớp động trong mắt:
- Nàng cự tuyệt. Hơn nữa cũng thật sự không có cần thiết quá lớn.
Tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng Trì Vũ Thập vẫn cảm giác được sát khí trong chớp mắt mà qua, đuôi chân mày nàng hơi giật giật, nói:
- Chuyến đi Nam Minh lần này, ta đi cùng ngươi.
Vân Triệt không hề chần chừ cự tuyệt:
- Không cần. Long hoàng biến mất khó hiểu, toàn bộ tây thần vực đều trầm mặc quá mức quỷ dị. Ngươi ở lại đông thần vực, ta mới có thể hoàn toàn không lo trước lo sau.
- Hơn nữa...
Giọng nói thoáng dừng lại, trong mắt Vân Triệt hiện lên quỷ quang:
- Một lần này, ngược lại càng ít người càng tốt.
Trì Vũ Thập ngẫm nghĩ, mỉm cười đáp một tiếng:
- Được.
----
Trở lại Trụ Thiên giới, Vân Triệt cuối cùng đã triệu kiến sáu tinh thần.
Trong mấy ngày Vân Triệt đi tới Ngâm Tuyết giới, bọn họ luôn chờ ở ngoài giới, không rời đi nửa bước. Bọn họ cũng không dám có nửa câu oán hận gì, đã từng phát sinh cái gì, trong lòng bọn họ vô cùng rõ ràng, đối đãi này, bọn họ cũng sớm có giác ngộ.
Lấy Thiên Tuyền tinh thần Tử Uyển dẫn đầu, Thiên Tuyền, Thiên Yêu, Thiên viêm, Thiên Mị, Thiên Dương, Thiên Hồn sáu tinh thần quỳ bái trước người Vân Triệt. Lấy tư thái tinh thần, bọn họ đối mặt với Tinh Tuyệt Không cũng chỉ thoáng cúi người. Nhưng xu thế hiện giờ, bọn họ đã đến đây thì biết nên hiện ra tư thái như thế nào.
Vân Triệt khép mi cúi mắt, giọng nói không hề có chút tình cảm:
- Các ngươi lại có lá gan xuất hiện trước mặt ta. Học Trụ Thiên lão cẩu kia chạy trốn tới tây thần vực, làm một đám chó nhà có tang không được sao?
Tử uyển cúi đầu:
- Căn nguyên của Tinh Thần giới ở đông thần vực, cho dù sống hay chết, chúng ta đều sẽ không rời khỏi đông thần vực.
- Nói như vậy, các ngươi đến nhận cái chết sao?
Ánh mắt Vân Triệt lạnh lùng thoáng nhìn.
Tử Uyển thở khẽ một tiếng, nói:
- Chúng ta nguyện cùng toàn bộ lực lượng của Tinh Thần giới hiệu trung dưới trướng Ma chủ. Tuy rằng Tinh Thần giới đã điêu linh hơn phân nửa, không thể so sánh với quá khứ, nhưng vẫn còn dư lại lực lượng không hề tầm thường, nhất định có chỗ trợ giúp Ma chủ, mong rằng Ma chủ thành toàn.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa, cho dù Tinh Thần giới điêu linh đến mức độ này, vẫn còn có sáu tinh thần và mười bảy trưởng lão Thần Chủ, là một luồng lực lượng mà thế lực gì đều không thể khinh thường. Mà cũng là chỗ dựa cuối cùng cho tới bây giờ của bọn họ.
Tử Uyển không nói mấy lời như thuận theo ý nguyện của Tinh Thần đế tiến đến tìm nơi nương tựa. Năm đó Vân Triệt chết ở Tinh Thần giới như thế nào, Mạt Lỵ hóa thân thành Tà Anh như thế nào, người khác không biết, nhưng bọn họ biết rõ ràng.
Cho nên, Vân Triệt hận Tinh Tuyệt Không tận xương tủy, quả quyết không thể nào thu dung. Thái độ mà Tinh Tuyệt Không đã bày tỏ ra ở trong hình chiếu Trụ Thiên kia cũng chỉ có thể là bị khống chế ép buộc.
Tử Uyển cũng không khỏi đến vị trí của Tinh Tuyệt Không và vận mệnh của hắn. Hắn đã ở trong tay Vân Triệt, kết cục có thể nghĩ.
- Nghe không tệ, dù sao tự mình đưa lên cửa làm công cụ, ai mà không muốn chứ?
Khóe miệng Vân Triệt khẽ nhếch, nói ra lời nói vô cùng chói tai, khiến năm tinh thần ngoài Tử Uyển ra đều thay đổi ánh mắt, nhưng không một ai phát tác.
Trước khi quyết ý đến đây, Tử Uyển đã xây dựng đủ tâm lý cho bọn họ rồi
Vân Triệt thay đổi lời nói:
- Nhưng mà trước đó... có phải các ngươi nên cho ta một... lý do không giết các ngươi không.
Giọng nói chưa dứt, một luồng sát khí đã theo uy thế tới, khiến cho bọn họ lập tức cả người phát lạnh.
Tử Uyển bình tĩnh nói:
- Thân là tinh thần, mệnh lệnh của Tinh Thần đế, cho dù đúng hay sai, không thể không theo. Về sau ở dưới trướng Ma chủ cũng như thế.
- Đã là mệnh lệnh của chủ không thể không theo, như vậy tội của chủ tử, các ngươi cũng phải gánh vác, đúng không?
Vân Triệt liếc xéo nói.
Tử Uyển nói khẽ:
- ... Dạ. Nếu như Ma chủ muốn chúng ta chết, chúng ta không lời nào để nói, cũng tuyệt đối không phản kháng. Nhưng so với lấy cái chết để tạ tội, chúng ta càng hy vọng có thể giữ lại tính mạng và Tinh Thần thần lực trên người để chuộc tội.
- Không chỉ vì Ma chủ, càng vì hổ thẹn quá nhiều đối với Mạt Lỵ công chúa và Thải Chi công chúa. Các nàng, cũng nhất định không hy vọng nhất mạch tinh thần bị biến mất. Cầu Ma chủ thành toàn.
Nói xong, Tử Uyển chậm rãi nhắm mắt, giống như cùng đợi quyết định cuối cùng.
Trầm mặc đáng sợ, Vân Triệt chậm rãi mở miệng:
- Các ngươi vốn đã chêt, biết ai để cho các ngươi sống tới bây giờ không?
- Biết.
Tử Uyển trả lời. Sau khi bắc thần vực xâm nhập, Trụ Thiên, Nguyệt Thần, Phạm Đế đều bị tai họa ngập trời, chỉ riêng Tinh Thần giới điêu linh nhất, nhưng cũng là nơi Vân Triệt hận nhất lại thủy chung chưa gặp ma kiếp... Tận mắt nhìn thấy Thiên Diệp Phạm Thiên mang theo các phạm vương cầu xin Vân Triệt tha thứ, bọn họ mới hoàn toàn rõ ràng, một kiếm của Thải Chi đã cứu bọn họ.
Người có tư cách oán hận bọn họ nhất ngược lại cứu bọn họ. Đây cũng khiến Tử Uyeenr làm ra quyết đoán hôm nay.
Cho dù hôm nay thật sự chết ở đây, trong lòng nàng cũng không oán.
- Tính mạng của các ngươi vì ai mà lưu, về sau lại vì ai mà sống, ta hy vọng cuộc đời còn lại của các ngươi, một khắc đều không được quên... nghe hiểu chứ!
Những lời này, cuối cùng lưu lại tính mạng cho bọn họ. Tử Uyển không kích động và vui sướng, nàng cúi thấp đầu, nói:
- Tạ Ma chủ thành toàn.
Vân Triệt nói:
- Ma hậu, ngươi lựa chọn một người thích hợp, qua tiếp nhận Tinh Thần giới đi.
Trì Vũ Thập lại lắc đầu:
- Không cần. chờ nàng trở về đi. Nàng mới là người thích hợp đứng đầu tinh thần nhất.
“...” Vân Triệt khẽ ngước đầu, nhìn về phương xa, hình ảnh lúc gặp Thải Chi cuối cùng hiện lên trước mắt: Thải Chi, ngươi rốt cuộc đang ở đâu, vì sao rõ ràng đã về đông thần vực, lại thủy chung không chịu tới gặp ta.
Ngươi vẫn không tha thứ cho ta sao...
Ngầm thừa nhận lời Trì Vũ Thập nói, Vân Triệt xoay người, đột nhiên thấp giọng nói:
- Thiên Kiêu, chuẩn bị xong chưa?
Diêm Thiên Kiêu tiến lên trước, trịnh trọng nói:
- Đã sớm chuẩn bị hoàn tất.
- Đi.
Vân Triệt đưa mắt về phía nam, hạ lệnh vô cùng đơn giản, quyết đoán, thậm chí hơi đột ngột.
- Vâng!
Diêm Thiên Kiêu cũng quyết đoán lên tiếng trả lời, trong đôi mắt đột nhiên diệu lên hắc mang thô bạo. Hắn cảm giác được máu của mình đã bắt đầu sôi trào sớm rồi.
Một bàn tay đột nhiên đưa qua, túm lấy cổ tay Vân Triệt, năm ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt, bên tai hắn cũng truyền đến giọng nói mềm nhẹ của Trì Vũ Thập:
- Ta biết ta không ngăn cản được ngươi, nhưng ngươi nhất định sẽ hoàn hảo không tổn hao gì trở về, đúng không?
Vân Triệt nói:
- Đương nhiên. Long Bạch và Trụ Hư Tử còn sống, sao ta có thể nỡ lòng đi tìm chết được!
Một huyền chu tối đen từ trên trời hạ xuống, Vân Triệt xoay người, đã rơi lên trên huyền chu, Diêm Nhất Diêm Nhị Diêm Tam theo sát phía sau, có ba diêm tổ này ở đây, cho dù Vân Triệt là con gà con, cũng có thể đi ngang ở bất cứ địa vực nào đương thời.
Không báo cho Thủy Mị Âm biết, cũng không thông báo cho Thiên Diệp Ảnh Nhi, Vân Triệt đạp trên huyền chu hắc ám đã đi xa trong giây lát, đi thẳng đến nam thần vực xa xôi, cũng là nơi hắn chưa bao giờ đặt chân đến.
Trì Vũ Thập nhìn Vân Triệt gọn gàng dứt khoát đi Nam Minh như vậy, trên môi lẩm bẩm một tiếng;
- Mộc Huyền Âm, độc chiếm hắn lâu như vậy rồi, cuối cùng nên đổi để cho ngươi làm bạn với hắn. Có ngươi ở đó, sao ta cần phải lo lắng chứ.
- Hắn đi rồi?
Vào lúc này bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi chợt thoáng hiện, nhíu thật chặt mày nhìn về phía khí tức Vân Triệt biến mất... Cánh môi mím nhẹ, nhưng lại không đuổi theo.
Trì Vũ Thập gật đầu:
- Ừm. Hắn không muốn ta đi theo. Mối thù Nam Minh, có lẽ hắn muốn báo thống khoái chút.
“...” Trầm mặc hồi lâu, bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi đã đi xa.
- Ngươi đi đâu?
Trì Vũ Thập hỏi.
- Về Phạm Đế.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không tập trung tư tưởng lên tiếng, mang theo Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc vội vàng rời đi.
Hết chương 1771.