Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1685 - Chương 1777. Đánh Bại Rồng (2)

Chương 1777. Đánh bại rồng (2)
Chương 1777. Đánh bại rồng (2)

Mà Hôi Tẫn Long Thần, một đôi mắt rồng của nó nhanh chóng phai màu, từ màu xám nhạt, trong nháy mắt lại chuyển thành trắng bệch, sau đó con ngươi hoàn toàn biến mất, chỉ còn sót lại một vẻ... hoảng sợ chưa bao giờ có trong mười mấy vạn năm sinh mệnh của hắn.

Luồng long uy vô thượng đến từ Hôi Tẫn Long Thần vốn bao phủ không gian ngàn dặm lại bị đánh tan không còn tăm tích trong khoảnh khắc. Mấy phút trước, thân thể hắn còn bay lên không khinh thường, giờ đã ngã xuống, nện thẳng xuống đất.

Vào lúc hắn rơi xuống đất, đương nhiên long khí mà hắn giải phóng từ cơ thể cũng đã tán loạn hơn phân nửa.

Giết!

Mà lúc này ba bóng đen đột nhiên nhào đến, ba cái vuốt quỷ đen nhánh đến từ Diêm Tổ vô tình hạ xuống, chia ra đâm vào hai vai và trên ngực của Hôi Tẫn Long Thần.

Thân thể Long Thần, xứng là thân thể mạnh nhất thế gian, muốn lấy cứng chọi cứng phá thân thể Long Thần, có thể nói là khó như lên trời.

Nhưng long hồn mạnh mẽ áp đảo trên vạn linh của Long tộc, trước mặt lĩnh vực Long Thần chỉ thuộc về Vân Triệt, lại phải tiếp nhận sự kinh sợ linh hồn gần như gấp mười lần so với những sinh linh khác.

Bởi vì đó là luồng thiên uy đến từ Long Thần viễn cổ chân chính.

Long hồn đang sụp đổ hoàn toàn trong sợ hãi và hèn mọn, không ngoài dự đoán, theo đó là sức mạnh long thần cũng tan tác. Vuốt quỷ của ba Diêm Tổ gần như không uổng phí sức lực đâm vào trong thân rồng của Hôi Tẫn Long Thần. Ba luồng sức mạnh Diêm Ma vô cùng đáng sợ tràn vào, trong nháy mắt bùng nổ, cắn nuốt tiêu diệt điên cuồng thân thể Long Thần dưới móng vuốt.

Đám đế của Nam Vực nhanh chóng hoàn hồn từ trong ý thức trống rỗng ngắn ngủi, đã nhìn thấy Hôi Tẫn Long Thần rơi đập xuống đất. Thân thể của hắn bị vuốt đen của ba Diêm Tổ xuyên qua. Thân thể, thậm chí gương mặt, đều đang nhanh chóng nhiễm lên một lớp màu bụi đen.

“A a a... A!!”

Đau nhức kịch liệt như tới từ vực sâu địa ngục khiến hai mắt Hôi Tẫn Long Thần nhanh chóng khôi phục tỉnh táo. Mà trong đôi mắt lại xuất hiện tiêu cự của hắn rõ ràng hiện ra khiếp sợ, sợ hãi và run rẩy sâu sắc.

Hắn không đích thân tới đại hội Huyền Thần năm đó, không tự thân tiếp nhận linh hồn hắc ám trong tuyệt vọng của Vân Triệt ngoài Lam Cực Tinh. Mà Long Hoàng – người duy nhất sáng tỏ mọi chuyện, tuyệt đối không có khả năng khiến người đời biết được long hồn của Vân Triệt thuộc về Long Thần viễn cổ... cũng là nguyên hồn của vị thần mà một tộc Long Thần bọn họ tín ngưỡng.

Nếu biết được chút ít, có lẽ hắn sẽ không hoàn toàn chật vật đến nỗi như lúc này.

“Ngươi...” Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là giãy dụa và chạy trốn, mà là nhìn về phía Vân Triệt, với sự hoảng sợ vô cùng và khó có thể tin, khiến hai mắt tròn lồi ra của hắn gần như nổ tung.

Vân Triệt là người có long hồn, chuyện này mọi người đã biết từ lâu.

Nhưng chỉ có tộc Long Thần, mới có thể biết được long hồn mà hắn có được không thể tưởng tượng đến mức nào!

Trong kinh hãi, đôi mắt tròn của Hôi Tẫn Long Thần gần như nứt ra, hắn gào thét một tiếng. Long khí màu xám bỗng nhiên bùng nổ, theo một tiếng nổ vang kinh hãi, một đôi long dực to lớn mở ra trong khí xám, hiện ra bản thể long của hắn.

Ngày bình thường Long Thần tộc cũng sẽ hiện ra hình thái hình người, bởi vì như vậy sẽ giữ cho hao tổn và gánh nặng thu nhỏ lại. Mà hình thái long mới là trạng thái lực lượng mạnh mẽ nhất của thân thể ấy.

Bản thể của Hôi Tẫn Long Thần to lớn đến ngàn trượng, thân rồng màu xám trắng phản xạ ra sự sắc bén còn sâu thẳm hơn kim loại. Mà mắt người chỉ cần đụng đến một chút sắc bén như vậy, đã đủ để khiến Thần Quân Thần Chủ đều cảm thấy áp bách, thậm chí là tuyệt vọng một cách rõ ràng.

Trong nháy mắt bản thể đột nhiên hiện ra, sức mạnh long thần bùng nổ, sóng khí sinh ra đủ để lật trời che biển, miễn cưỡng đè ép ba Diêm Tổ tách ra. Nhưng trên thân rồng, ba đám ám quang Diêm Ma không bị xua tan theo, mà như ba Ma Thần xâm nhập thân thể, vẫn đang điên cuồng cắn nuốt thân rồng vốn kiên cố không thể diệt.

Hôi Tẫn Long Thần hiện ra bản thể, long uy tăng gấp bội lại không tiếp tục nói nửa chữ, hai cánh xé trời, dùng toàn lực trốn đi thật xa trong sự rung động của toàn bộ Nam Minh vương thành.

Đây cũng là lần đầu tiên, hắn chỉ muốn chạy trốn cấp bách như thế, khuất nhục như thế... còn chạy bằng thân thể Long Thần hoàn chỉnh.

Tất cả biến cố xảy ra quá mức kinh hồn và nhanh chóng.

Dù là các Thần Đế cũng gần như chưa thể hoàn hồn. Chỉ có Thiên Diệp Ảnh, nàng liếc qua bóng rồng mang theo hắc khí đi xa của Hôi Tẫn Long Thần, cười một tiếng rất trào phúng.

Grào…

Tiếng long ngâm mang theo thiên uy viễn cổ và oán hận tối tăm vang lên một lần nữa trên bầu trời Nam Minh. Lần này, Hôi Tẫn Long Thần đã có đề phòng, nhưng dù long hồn đã phóng thích hết sức, con ngươi của hắn vẫn phai màu trong nháy mắt hệt như cũ.

Trong thế giới của hắn, xuất hiện một con cự long hắc ám, nó khổng lồ như Tinh giới... Không, dường như toàn bộ hỗn độn bị thân rồng của nó chiếm cứ mới đúng. Mà thân rồng vốn kiêu ngạo nhìn xuống người đời, ngạo nghễ thương sinh của mình, giờ lại nhỏ bé như sâu kiến trước mặt nó. Huyết mạch và linh hồn vốn cao quý vô thượng, lại ti tiện khiến hắn không dám nhìn thẳng, không dám không cúi đầu trước mặt nó.

Cặp mắt rồng bao phủ thế gian kia phảng phất đang nhìn mình chăm chú, chỉ cần trong một giây, thậm chí chỉ cần một ý niệm, có thể hoàn toàn xóa hắn đi khỏi thế gian, như phủi một hạt bụi nhỏ.
Hết chương 1777.
Bình Luận (0)
Comment