Ngay một khắc trước, hầu hết mọi người vẫn vững tin Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh đang nửa đùa nửa thật... Cùng lắm chỉ là một kiểu thị uy rất không sáng suốt, thậm chí khá ngu ngốc và ngây thơ.
Bởi vì đây chính là Long Thần!
Trận giao chiến giữa Bắc Thần Vực và Đông Thần Vực trước đó, hai bên từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ không dám trêu chọc Tây Thần Vực. Bây giờ ba bên đối lập, việc Bắc Thần Vực ra oai trước Nam Thần Vực thì không hề quái lạ, nhưng dù thế nào, cũng không nên chọc giận Long Thần giới hùng bá dẫn dắt Tây Thần Vực.
À không, từ khi Vân Triệt mở miệng nói, lời này đâu chỉ còn là chọc giận, rõ ràng là gây chiến mà không để lại đường lui!
Trong vạn linh đương thời, không cần phải nghi ngờ gì nữa khi Long tộc là mạnh nhất. Khi phương diện huyền đạo ngang nhau, bởi vì Long tộc có sức sống ngang ngược vô song và sức mạnh vô cùng hùng hậu, chủng tộc khác chắc chắn không thể địch lại. Cho nên, vào bất kỳ thời đại nào, “Đồ Long” đều được coi là mục tiêu khiêu chiến chí cao vô thượng.
Mà giết một Long Thần... dùng bốn chữ “khó như lên trời” cũng không đủ để hình dung.
Nhưng ở trong miệng Vân Triệt, giết Đồ Long lại không bằng giết gà. Cho dù bất cứ ai nghe thấy chuyện này, sẽ không cảm thấy khiếp sợ, mà sẽ chỉ cảm thấy buồn cười.
Hôi Tẫn Long Thần là người đầu tiên cười to, cười không ngừng, đến mức hai tai mọi người ù ù: “Ha ha ha ha ha ha... nói hay lắm, nói quá hay, không hổ là Ma Chủ Bắc Vực, thật khiến cho bản tôn mở rộng tầm mắt, ha ha ha ha ha ha!”
Trong lúc cười điên cuồng, ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Triệt đã hoàn toàn không có phẫn nộ, chỉ còn khinh miệt gấp mấy lần: “Một tên đồ tể bị điên, hệt như một con chó điên làm thịt một con heo mập quen thói an nhàn nửa tỉnh nửa mê, chỉ trong vòng một đêm bành trướng đến mức tự cho rằng mình có thể giết cả Đồ Long, Nam Minh Thần Đế, ngươi cảm thấy đời sau sẽ lưu truyền và phán xét chuyện cười này thế nào đây?”
“Ha ha, việc đời thay đổi thất thường, bình phán của đời sau, người đương thời sao có thể phỏng đoán.” Nam Minh Thần Đế cười nói.
Hôi Tẫn Long Thần liếc hắn một cái, giọng nói mang trào phúng: “Trong truyền thuyết, Nam Minh Thần Đế tài năng hiển hiện, tùy ý không kiêng dè, nhưng xem ra, thứ như lời đồn này quả nhiên không có mấy phần đáng tin. Một con cừu non bị dọa sợ vỡ mật, trong mắt bản tôn, còn không bằng một con heo đang ngủ.”
Mọi người Nam Vực hơi thay đổi sắc mặt, nhưng không ai dám nổi giận. Nam Minh Thần Đế không chút thay đổi nét mặt, vẫn mỉm cười nhàn nhạt như cũ: “Hôi Tẫn, lời đồn đúng là không thể tin. Nhưng tận mắt nhìn thấy thì rất khác nhau. Lời bình của ngươi quá sớm rồi đấy, ngươi không ngại bình tĩnh trước đã, ngồi xuống uống mấy chén rượu. Có lẽ qua vài phút nữa, kết luận của ngươi chưa biết chừng sẽ hơi khác.”
“Không cần.” Hôi Tẫn Long Thần ngạo nghễ nói: “Long tộc ta chưa từng chủ động xâm phạm người khác. Nhưng kết cục của kẻ làm nhục Long tộc ta, xưa nay không có cái kết thứ hai, sao mà các ngươi lại không rõ được chứ?”
Hắn liếc qua bốn Thần Đế của Nam Vực: “Đây chẳng phải là điều các ngươi hy vọng được nhìn thấy nhất hay sao?”
“Thật là ồn ào.” Vân Triệt không kiên nhẫn, thản nhiên lên tiếng: “Làm thịt hắn.”
Trong Nam Minh Vương điện này, đối mặt Long Thần Tây Vực, ba chữ này trực tiếp được thốt ra từ trong miệng hắn, tuỳ tiện giống như sai người xua đuổi một con ruồi.
Vân Triệt vừa nói xong, một giây trước, ba Diêm Tổ còn yên tĩnh như xác chết lập tức hóa thành ba vệt đen chợt hiện lên, sát khí tối tăm đầy trời hoàn toàn bùng nổ. Trong nháy mắt, ánh sáng trong Nam Minh Vương điện hoàn toàn bị nuốt hết.
Dưới Vân Triệt, ba Diêm Ma Tổ bọn họ chính là lực lượng hắc ám mạnh nhất!
Khi Diêm Ma lực của bọn họ đồng thời phóng thích, chẳng cần phải nghi ngờ gì nữa, đây là uy thế hắc ám kinh khủng nhất mà có lẽ cả đời của tất cả những người ở đây cũng chưa từng nhận phải.
Cho dù bầu không khí vừa rồi đã cực kỳ kém, nhưng không có ai cho rằng Vân Triệt sẽ thật sự ra tay với Hôi Tẫn Long Thần. Bởi vì một khi ra tay thì sẽ đồng nghĩa với việc hoàn toàn đắc tội Long Thần giới, mà không còn đường thay đổi.
“Chờ một chút đã...” Nam Minh Thần Đế vội vàng lên tiếng, nhưng âm thanh của hắn lập tức bị âm thanh khí bạo vang trời nuốt hết.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt ba Diêm Tổ ra tay, Hôi Tẫn Long Thần đã phóng lên tận trời. Cùng với sự sụp đổ của Nam Minh Vương điện, hắn đã phá trần mà ra, mang theo một luồng long uy mênh mông khiến không gian trong ngàn dặm vì đó mà đông lại.
Đương nhiên Hôi Tẫn Long Thần không thể nào chiến thắng ba Diêm Tổ được, nhưng với phong thái của Long Thần hắn, đương thời làm gì có ai giữ được chân hắn cơ chứ. Hắn bay lên cao rồi nhìn xuống, đối mặt âm khí tối tăm của ba Diêm Tổ, ánh mắt vẫn mang theo trào phúng trong kiêu căng như cũ: “Vậy mà ngươi lại thật sự dám ra tay với bản tôn, Vân Triệt, xem ra hai chữ ngu xuẩn, cũng đã là “coi trọng” ngươi rồi.”
“Ma nhân ngu xuẩn, chuẩn bị tiếp nhận cơn giận chân chính của rồng đi!”
Âm thanh oai nghiêm chấn động linh hồn, Hôi Tẫn Long Thần lập tức muốn quay người mà đi.
Vân Triệt vẫn ngồi yên trên vị trí của mình như cũ.
Toàn thân hắn bất động, chỉ có khóe miệng ngâm khẽ một tiếng:
“Lăn xuống đây xem nào.”
Mắt hắn tràn đầy ánh xanh lam, chỉ trong nháy mắt, lại hóa thành ánh đen vô cùng thâm thúy, một bóng rồng đen nhánh đột nhiên hiện lên phía trên Vân Triệt, mắt như Ma Uyên, miệng rồng mở lớn thét ra tiếng long ngâm viễn cổ mang theo long uy và hận oán vô tận.
Grào…
Bầu trời đứt gãy, vương điện nứt vỡ, linh hồn của các Thần Đế, Minh Thần... như bị trời đánh một đòn nghiêm trọng, cả thân thể chấn động như muốn tan vỡ, trong nháy mắt ý thức trống không.
Hết chương 1776.