Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
Tuổi thọ của long tộc hơn xa nhân loại, Hôi Tẫn long thần đã trải qua ba đời Phạm Thiên thần đế, cho nên vừa liếc mắt đã nhận ra được Thiên Diệp Bỉnh Chúc và Thiên Diệp Vụ Cổ.
Nhưng mà bọn họ rõ ràng là hai người đã chết!
Tuổi thọ của con người, cho dù có tu vi Thần Chủ cực cảnh, cũng sẽ không thể vượt qua được năm vạn năm. Năm vạn năm, đối với nhân loại mà nói, giống như Thần Chủ cảnh của huyền đạo, là một giới hạn không thể đột phá.
Tuổi thọ của Thiên Diệp Bỉnh Chúc đã sớm vượt qua giới hạn này, chết già là chuyện quá mức bình thường, chứ đừng nói tới Thiên Diệp Vụ Cổ.
Hiện giờ bọn họ chẳng những xuất hiện rõ ràng ở trước mặt, khí tức dầy trọng, mơ hồ còn vượt qua năm đó.VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.
Ngoài Nam Minh thần đế, nghe được cái tên “Thiên Diệp Bỉnh Chúc” và “Thiên Diệp Vụ Cổ”, mọi người không khỏi kinh hãi dựng người lên, nhất là Thương Thích Thiên, Hiên Viên đế, Tử Vi đế, khi bọn họ còn nhỏ đã từng gặp thiên Diệp Bỉnh Chúc, mà người bên cạnh hắn, lại giống với Thiên Diệp Vụ Cổ trong ký ức truyền thừa như đúc.
Đối mặt với mọi người kinh hãi, Thiên Diệp Bỉnh Chúc và Thiên Diệp Vụ Cổ lại đều mặt không gợn sóng, Thiên Diệp Vụ Cổ mở miệng, lời nói nhạt như mây khói:
- Hai người chúng ta đều là người ngoài thế tục đã sớm chết đi, hiện giờ cũng thời gian không còn nhiều, sống tạm bợ hậu thế, cũng chỉ muốn che chở cho Phạm Đế đoạn đường cuối cùng, các ngươi không cần chú ý.
Trong mắt Hôi Tẫn long thần hiện lên quang mang kỳ lạ, khí tức toàn thân không ngừng phập phồng, hắn lập tức ý thức được bản thân đã thất thố không nên có, sắc mặt trầm xuống, sau đó chậm rãi áp chế khí tức xao động, lạnh nhạt nói:
- Xem ra, tin đồn nhiều năm trước lại là sự thật. Năm đó thứ Phạm Đế thần giới các ngươi tìm được ở biên giới nam vực... Quả nhiên là Hồng Mông Sinh Tử ấn!
Năm chữ “Hồng Mông Sinh Tử ấn” không thể nghi ngờ từng chữ thiên lôi, chấn động đầu mọi người ở đây choáng váng hoa mắt.
Thiên Diệp Bỉnh Chúc mở miệng, giọng nói vẫn bình thản không sóng:
- Không hổ là Long Thần giới. Trên đời này khó có thứ gì có thể tránh được ánh mắt của các ngươi.
Thiên Diệp Vụ Cổ nói:
- Hồng Mông Sinh Tử ấn đã không ở Phạm Đế, các ngươi không cần để ý đến hai chúng ta. Tất cả ở Phạm Đế đều do tân đế làm chủ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng ra tiếng:
- Câm miệng. Một người chết, các ngươi cần gì nói nhảm nhiều như thế.
Thiên Diệp Bỉnh Chúc và Thiên Diệp Vụ Cổ đồng thời im tiếng.
- Người chết?
Hôi Tẫn long thần ngạc nhiên trong khoảnh khắc, sau đó khi ý thức được đây dường như đang nói mình, thân hình nghiêng đi rất nhỏ, tùy ý cười như điên:
- Ha ha ha ha --
Trong tiếng cười lớn, Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề liếc nhìn hắn, lập tức đi về phía Vân Triệt.
Vào lúc này Nam Minh thần đế cũng đứng dậy tiến lên trước, cười nói:
- Ảnh nhi, nhiều năm không gặp. Ngươi hiện giờ...
Thiên Diệp Ảnh Nhi gọi thẳng tên riêng, khóe miệng như cười như khinh:
- Nam Vạn Sinh, ngươi đoán, hôm nay ta đến chúc mừng, hay đến đòi nợ đây!
Tuy rằng ở bắc thần vực mấy năm ngắn ngủi, nhưng tâm cảnh và yêu cầu của Thiên Diệp Ảnh Nhi đều đã long trời lở đất, hơn nữa kế thừa ma huyêt, thân nhuộm hắc ám, cùng với ma công đến từ Vân Triệt, thân thể nhận đủ loại ảnh hưởng không nhận thức được, khí chất khí tràng cả người Thiên Diệp Ảnh Nhi đều đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn.
Nam Minh thần đế mê luyến Phạm Đế thần nữ, đây là chuyện người toàn bộ thần giới đều biết.
Làm thần đế hạng nhất nam thần vực, trên đời này gần như không có thứ gì hắn không chiếm được, nhưng kỳ lạ, hắn muốn lấy được Thiên Diệp Ảnh Nhi nhất, nhưng lại thủy chung không thể như nguyện.
Những năm này vì để lấy lòng Thiên Diệp Ảnh Nhi, có thể nói Nam Vạn Sinh đã không tiếc tất cả thủ đoạn. Nếu Thiên Diệp Ảnh Nhi có yêu cầu gì, cho dù biết rõ đối phương đang lợi dụng hắn, cũng quả quyết sẽ không cự tuyệt, hơn nữa đều tự thân tự lực, thậm chí bất kể hậu quả.
Đáng tiếc, vẻn vẹn mấy trăm năm, hắn đều không thể chấm mút được một cái chớp mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi. Trong lòng hắn chẳng những không có hận oán, ngược lại càng thêm ngứa ngáy trong lòng, si mê như điên.
Lúc này, khí chất của Thiên Diệp Ảnh Nhi đã thay đổi, hắc ám xâm nhiễm, phong vận dưới Vân Triệt tẩm bổ, khiến cái nhìn đầu tiên của Nam Minh thần đế khi gặp lại Thiên Diệp Ảnh Nhi, giống như độc dược vừa trúng đã lập tức bùng nổ, mỗi một giọt máu đều đang xao động.
Nhưng mà...
Đối mặt với giọng điệu lạnh lẽo của Thiên Diệp Ảnh Nhi, Nam Minh thần đế cứng đờ hai giây rồi mới nhanh chóng điều chỉnh ngũ quan, mỉm cười nói:
- Ảnh nhi có thể tới, cho dù là đòi nợ, bổn vương cũng hoan nghênh đến cực điểm. Hiện giờ nàng mới vinh dự thành Phạm Thiên thần đế, cũng hoàn thành đại nguyện cả đời phụ vương nàng, xem ra, hắn chết cũng nhắm mắt.
- Chính là không biết, đại điển phong đế đã định ngày chưa? Bổn vương đã khẩn cấp muốn tận mắt chứng kiến!
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhàn nhạt cười lạnh, bước chân chậm chạp vài phần:
- A, Nam Vạn Sinh, ngươi quả nhiên càng lớn càng trẻ lại, xem ra những năm này, ngươi không chỉ có thân mình, kể cả đầu óc đều bị nữ nhân bới rỗng rồi?
- Hả?
Nam Vạn Sinh vẫn mang mặt cười.
Nàng dời ánh mắt đi, không liếc nhìn Nam Minh thần đế nữa:
- Ta tên Vân Thiên Ảnh, về phần Thiên Diệp Ảnh Nhi mà ngươi gọi, nàng ta đã sớm chết rồi. Thiên Diệp Phạm Thiên đã chết kia cũng không phải là phụ vương ta, mà chỉ là một con chó già nên sớm chết đi.
- Phạm Đế thần giới hiện giờ lấy ta làm chủ làm đế, không cần nghi thức đại điển gì, càng không tới lượt ngươi đến chứng kiến... đã hiểu chưa!
Lời này nói đến mọi người đều kinh hãi. Mà ba người Thiên Diệp Bỉnh Chúc, Thiên Diệp Vụ Cổ cùng với Cổ Chúc đi theo phía sau nàng lại... không hề có phản ứng gì với lời này?
Thiên Diệp Ảnh Nhi khép mi nhắm mắt:
- Còn có, “Ảnh nhi” tốt xấu gì cũng là tục danh trước kia của ta, đối với ta mà nói đây là cái tên sỉ nhục của người đã chết đi, nhưng mà nam nhân nhà ta lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, hắn nghe được có cao hứng hay không, đã không phải ta định đoạt được rồi.
Vẻ mặt Nam Vạn Sinh cứng đờ trong khoảnh khắc.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đi tới ghế bên cạnh Vân Triệt, nói với Diêm Tam:
- Cút ra sau đi.
Dưới ánh mắt của mọi người, Diêm Tam có khí tức lạnh lẽo đến khiến các đế đều hồi hộp trong lòng lại nhanh chóng đứng dậy, không dám nói một tiếng lui ra sau Vân Triệt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi ngồi vào bên cạnh Vân Triệt, phía sau, Cổ Chúc, Thiên Diệp Bỉnh Chúc, Thiên Diệp Vụ Cổ hờ hững đứng đó.
Không gian âm thầm co rút lại, tất cả ánh mắt liếc tới đều vặn vẹo rất nhỏ... Bởi vì, trong Vương điện, trong một không gian nho nhỏ này lại tồn tại bảy Thần Chủ cấp mười!
Hơn nữa trong bảy người này, ngoài Cổ Chúc với Thiên Diệp Ảnh Nhi ra, Diêm Ma tam tổ với Thiên Diệp nhị tổ, bọn họ ở Thần Chủ cấp mười lĩnh vực cao nhất này, đều là cấp bậc cao nhất. Bất kỳ một ai đều đủ để đánh bại tất cả thần đế nam vực trừ Nam Vạn Sinh ra.
Đây là đội hình khủng bố cỡ nào.
Mới vừa rồi mọi người của nam vực còn trong kinh hãi do Phạm Đế lão tổ hiện thế và Hồng Mông Sinh Tử ấn mang đến, khi bọn họ đột nhiên ý thức được một điểm này, kinh hãi mới vừa bình ổn lại lập tức phóng đại hơn mười lần.
Kể cả Hôi Tẫn long thần mới vừa rồi đã bị Thiên Diệp Ảnh Nhi chọc giận, vốn nên lập tức phát tác cũng đột nhiên mất tiếng, sắc mặt hiện ra vẻ trầm thấp trước nay chưa từng có.
Bảy Thần Chủ cấp mười, năm lão quái vật... Đây còn chưa kể tới Vân Triệt có thực lực không thể phỏng đoán với xem nhẹ nhất, cùng với Ma hậu đáng sợ nhất kia và Diêm Thiên Kiêu “Đế hạng nhất bắc vực” còn chưa tới đây.
Đông thần vực tan tác, người đời càng nhìn thấy nhiều hơn là đủ loại quỷ kế kỳ chiêu đến từ bắc thần vực. Nhất là trận chiến giữa Vương giới, chính diện công hãm duy nhất cũng chỉ có Trụ Thiên giới.
Giờ phút này, bọn họ mới đột nhiên giật mình, dường như mọi người đều... hoàn toàn không biết gì về thực lực chân chính của bắc thần vực!
Chung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh đè nén, hồi lâu không ai nói gì. Hiên Viên đế với Tử Vi đế lúc trước đứng lên càng quên ngồi xuống, thần sắc biến hóa một trận vô cùng kịch liệt.
- Ngươi đi làm cái gì?
Vân Triệt liếc xéo nàng, trầm giọng nói.
- Ngươi có thể đến, vì sao ta không thể?
Thiên Diệp Ảnh Nhi thoáng quay mặt sang chỗ khác, giống như hơi bất mãn với việc Vân Triệt cố tình tránh nàng trước khi đi.
- Tự chủ trương!
Giọng Vân Triệt càng trầm thêm một phần.
Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ nhẹ:
- Cho dù tự chủ trương. Dựa vào ta và Cổ bá cùng với hai lão này, dù thế nào cũng không cản trở ngươi đi?
- Hơn nữa, nếu như bàn về ân oán, hiện giờ ta tốt xấu gì cũng là chủ tử của Phạm Đế thần giới, lý do tới nơi này có thể còn đầy đủ hơn ngươi.
“...” Vân Triệt không nói gì nữa, việc đã đến nước này, cũng không thể cố tình đuổi Thiên Diệp Ảnh Nhi trở về.
Khoảng thời gian cuối cùng ở bắc thần vực, nàng đã trở nên tương đối nghe lời. Mà sau khi đón lấy Phạm Đế thần giới, lực lượng trong tay vượt xa trước kia, quả nhiên lại bắt đầu “Kiêu ngạo” rồi.
Một tiếng cười nhẹ vang lên, Hôi Tẫn long thần chậm rãi đứng dậy:
- Ha ha ha, Phạm Thiên tân đế? Lấy Vân làm họ? Thiên Diệp Vụ Cổ, ngươi tới nói cho ta xem, Phạm Đế thần giới hiện giờ rốt cuộc là họ Thiên Diệp hay họ Vân?
Thiên Diệp Vụ Cổ hơi nhắm mắt, không hề nói gì.
Lúc trước bị Thiên Diệp Ảnh Nhi mắng là “Con chó săn bên chân Long Hoàng”, hắn còn không tính sổ, câu hỏi hiện giờ lại không ngờ bị Thiên Diệp Vụ Cổ không để ý đến!?
Thân là long thần dưới Long Hoàng, trên vạn vạn linh, chưa từng có ai dám như thế đối với hắn? Cho dù là Thiên Diệp Phạm Thiên cũng sẽ không hề có bất cứ chậm trễ thất lễ gì với hắn.
- Thiên Diệp Vụ Cổ, ngươi lấy Hồng Mông Sinh Tử ấn lưu lại mạng già, lỗ tai lại điếc sao?
Tình cảnh như vậy, bất cứ một long thần nào đều khó có khả năng nhịn được, huống chi là Hôi Tẫn long thần hắn.
Thiên Diệp Vụ Cổ cười nhạt một tiếng, vẫn duy trì tư thái lạnh nhạt nhắm mắt:
- Ha ha, chủ nhân ta ở trong này. Nếu như trong lòng ngươi có nghi ngờ, có thể trực tiếp thỉnh giáo chủ nhân ta.
Lấy thân phận tằng tổ phụ, lại gọi Thiên Diệp Ảnh Nhi là “Chủ nhân”, lại còn dưới tình huống nàng bỏ qua họ Thiên Diệp, lấy Vân làm họ. Hôi Tẫn long thần cau chặt chân mày, mỗi người của nam vực đều thay đổi sắc mặt, không cách nào lý giải được.
Hôi Tẫn long thần cười như không cười:
- Nói như vậy, thân là tổ tiên Phạm Đế, các ngươi lại cam tâm tình nguyện rơi vào... tay sai của ma!?
Thiên Diệp Bỉnh Chúc nói:
- Hôi Tẫn, ngươi nói quá lời. Chủ nhân ta lòng mang tương lai của Phạm Đế, trên người đang chảy cũng là máu Phạm Đế, dòng họ là gì, nào quan trọng?
- Vả lại nếu như không có chủ nhân, Phạm Đế đã sớm bước theo Nguyệt Thần. Hai người chúng ta mắt nhìn tất cả, cam tam như thế. Càng muốn tận mắt nhìn thấy và chứng kiến dưới lựa chọn như vậy, vận mệnh của Phạm Đế cuối cùng sẽ đi về phương nào.
Thiên Diệp Bỉnh Chúc và Thiên Diệp Vụ Cổ đều đã từng là Phạm Thiên thần đế, lịch duyệt và ánh mắt của bọn họ uyên bác cỡ nào, mà so với người khác, bọn họ thậm chí còn vượt qua giới hạn sinh tử, những năm lấy “Người chết đi” tồn tại, bọn họ đắm chìm với hiểu được lĩnh vực có lẽ người phàm thế không cách nào đụng chạm vào.
Từng lời của bọn họ đều giống như bao hàm một phương thiên địa uyên bác nhất, nặng tang thương vô tận.
Mà bọn họ như vậy, lại làm ra “Lựa chọn” như thế?
Trong im lặng, mọi người ở đây, từ thần đế cho tới minh vệ, trong lòng đều nhận lấy chấn động vô hình thật lớn.
Thiên Diệp Ảnh Nhi quát lạnh một tiếng:
- Câm miệng! Ta mới vừa nói rồi, không nên vô nghĩa với người chết, các ngươi thật sự điếc sao?
“...” Thiên Diệp Bỉnh Chúc và Thiên Diệp Vụ Cổ hoàn toàn không tiếng động.
Hôi Tẫn cười nhạo một tiếng:
- Người chết? Thiên Diệp... A không, Vân thị Thiên Ảnh, ngươi sẽ không phải đang nói bản tôn đó chứ?
Thiên Diệp Ảnh Nhi ngước mắt, giống như nở nụ cười rất nhẹ, thản nhiên nói:
- Hả? Ngươi sẽ không phải thật sự cho rằng hôm nay mình vẫn có thể còn sống rời khỏi đây đó chứ?
Lời vừa nói ra, trừ bỏ một đám Vân Triệt ra, trên dưới Vương điện không khỏi đột nhiên biến sắc.
- Ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!!
Hôi Tẫn long thần không hề có dáng vẻ gì cười như điên vô cùng tùy ý:
- Rất tốt, vô cùng tốt, đây thật sự là chuyện cười nực cười nhất cả đời bản tôn từng nghe thấy... Ha ha ha ha ha ha!
Nam Minh thần đế lập tức cười nói:
- Ha ha ha, Ảnh nhi luôn thích nói giỡn, nói vậy Hôi Tẫn long thần cũng sẽ không thể cho là thật. Kính xin ngồi xuống, trước đại điển, bổn vương chuẩn bị không ít thứ trợ hứng, nhất định không để các vị thất vọng.
Hôi Tẫn long thần lại ngoảnh mặt làm ngơ với lời hòa giải của Nam Minh thần đế, tiếng cười chợt ngừng, trừng mắt lạnh lẽo nhìn về phía Vân Triệt với Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Một tháng ngắn ngủi, khiến đông thần vực chật vật tan tác, các ngươi thật sự có bản lĩnh. Nhưng các ngươi sẽ không cho rằng chỉ như vậy đã có tư cách kêu gào với Long Thần giới ta đó chứ?
Hôi Tẫn long thần lắc đầu, khóe miệng ba phần đùa cợt, bảy phần thương hại:
- Chậc chậc, vốn ta còn có lòng tốt chỉ rõ đường lui cho các ngươi, đáng tiếc trên đời này, bất trị nhất chính là ngây thơ và ngu xuẩn.
Nam Minh thần đế không lên tiếng nữa, một bên là Ma chủ bắc vực, một bên là long thần tây vực... Lấy lập trường của Nam Minh. Không ai dám dễ dàng ngắt lời.
Hơn nữa, cục diện hoàn mỹ như thế, thân là thần đế nam vực, sao có thể thật sự đứng giữa hòa giải được!
Tính tình Hôi Tẫn long thần dữ dằn kiêu ngạo. Nhưng mà, Long Thần giới cường đại, tây thần vực cường đại, từ xưa đến nay không ai chất vấn, không ai dám chất vấn... Hơn nữa, bọn họ đứng ở nơi cao nhất, sự cường đại của bọn họ chỉ biết còn khoa trương hơn thể hiện ra.
Vân Triệt cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:
- A, người dám cuồng vọng trước mạt bản Ma chủ, thậm chí sỉ nhục bản Ma chủ, hoặc trở thành trung khuyển cũng đủ hữu dụng, có thể lưu lại mạng, hoặc là... chết!
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt mà âm u, giống như đối mặt không phải là một long thần mà là một người sắp chết ti tiện:
- Mà ngươi... chỉ có chết.
Dưới lời nói lạnh nhạt của Vân Triệt, không khí vốn đè nén lại lạnh lẽo mấy lần.
Chết... ở đây kêu một long thần chết!?
Chỉ bởi vì Hôi Tẫn long thần lúc trước vô lễ điên cuồng, thật ra lấy tính tình của hắn lại là lời nói quá mức bình thường?
Bọn họ không thể tin được, càng không cách nào tin tưởng.
- Chỉ bằng ngươi?
Đối mặt với tầm mắt của Vân Triệt, Hôi Tẫn long thần bỗng nhiên cảm giác được Vân Triệt không phải đang nói đùa, đây ngược lại càng khiến cho hắn cảm thấy trào phúng nực cười.
Ánh mắt của hắn chậm rãi đảo ra phía sau Vân Triệt, trầm giọng nói:
- Mấy lão quái vật phía sau ngươi, ta thật sự không phải là đối thủ. Nhưng nếu như ta muốn đi, dựa vào các ngươi cũng ngăn được? Về phần hậu quả... Hừ, ngươi sẽ không thật sự ngu xuẩn đến mức độ này đó chứ?
Nếu hôm nay Vân Triệt thật sự động thủ với Hôi Tẫn long thần ở trên Nam Minh Vương điện này, một hậu quả triệt để nhất, đó là trực tiếp đắc tội với Long Thần giới!
Lại còn bởi vì một nguyên nhân mà trong mắt bất cứ người nào khác vốn không tính là nguyên nhân.
Đây đã không phải “Điên cuồng”, “Mất trí” có thể hình dung được.
Vẻ mặt Vân Triệt không hề thay đổi, ngón tay giống như vô ý thức gõ gõ bàn tiệc, nhẹ nhàng nói:
- Giết gà còn lo nó bay tán loạn, giết rồng... a, chẳng qua chỉ là giết chó mà thôi.
Hết chương 1775.