Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
Khí tức của rồng có lực áp bách bao trùm vạn sinh trời sinh, huống chi là Long thần khí.
Hôi Tẫn long thần một mình tiến đến, giống như năm đó, khi Long Hoàng đi tới Trụ Thiên giới quan sát đại hội Huyền Thần, cũng chỉ lẻ loi một mình. Bọn họ khinh thường có ai theo hầu.
Đối với lời Nam Minh thần đế nói, Hôi Tẫn long thần không hề đáp lại, hắn đi vào trong điện, mỗi một bước đều nặng nề như vạn ngọn núi cao chấn động mặt đất, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Vân Triệt.
Thần giới hiện giờ không ai không biết cái tên Vân Triệt và Ma chủ. Long Thần giới cũng từ coi khinh, xem thường ban đầu, sau mười ngày ngắn ngủi đã chuyển thành chấn động càng ngày càng sâu đậm.
Đứng ở trước mặt Vân Triệt, hắn nhàn nhạt mở miệng:
- Vân Triệt, Ma chủ bắc vực, tới rất hay.
Thân hình con người của Hôi Tẫn long thần còn cao lớn hơn người thường, hắn đứng trước mặt Vân Triệt, cho dù dáng người hay ánh mắt đều là thái độ lạnh lùng cao ngạo nhìn xuống.
Đầu của ba diêm tổ đồng thời hơi nâng lên. Tư thái như vậy, ở trong mắt bọn họ đã là đại bất kính đối với chủ nhân.
Nhưng trên đời này, có tư cách ngạo mạn nhất đó là bộ tộc Long thần. Không thể phạm vào nhất cũng là bộ tộc Long thần. Sự cường đại của Long Thần giới giống như núi cao chọc trời, làm cho người ta chỉ có thể kính sợ ngưỡng vọng. Từ xưa đến nay, chủng tộc gì, tinh giới gì, kể cả kiêu hùng có dã tâm mãnh liệt nhất trong lịch sử cũng nhất quyết không có ý tứ xúc phạm đến Long Thần giới.
Hôi Tẫn long thần trào phúng Nam Minh thần đế, tỏ vẻ kiêu ngạo với Vân Triệt, bất cứ kẻ nào ở đây đều không lộ ra ngạc nhiên rõ ràng, bởi vì đó là long thần, còn là long thần cuồng ngạo nhất.
Vân Triệt không ngước mắt, hắn hơi nhắm mắt lại, thản nhiên nói:
- Chính là một long thần, lại không có cấp bậc lễ nghĩa như vậy ở trước mặt bản Ma chủ, không sợ chết sao?
Câu này vừa nói ra, Vương điện khổng lồ giống như bị đóng băng trong chớp mắt, yên tĩnh đến kim rơi có thể nghe.
Không nói người khác, kể cả trên mặt Thích Thiên thần đế, Hiên Viên đế, Tử Vi đế đều hiện ra kinh ngạc trong khoảnh khắc.
Bắc thần vực tiến công đông thần vực nhanh chóng mà tàn bạo, nhưng từ đầu tới cuối, huyền giả bắc vực đều chưa từng bước vào tây thần vực nửa bước, chiến trường cũng đều cố gắng kéo xa tây thần vực, tuyệt đối không tới gần chút nào, vô cùng hiển nhiên đã rõ ràng cho thấy bọn họ không muốn trêu chọc đến tây thần vực.
Mà ở trong cái nhìn của bất cứ kẻ nào đương thời, đó là chuyện đương nhiên.
Bắc thần vực xâm nhập đông thần vực, dưới điều kiện tiên quyết đông thần vực “Chủ động trêu chọc”, tây thần vực rất có thể đứng nhìn lửa cháy. Nhưng nếu như trêu chọc tây thần vực, vậy cho dù bắc thần vực rất cường đại, cũng không khác gì tự chui đầu vào rọ.
Kể cả thực lực mà bắc thần vực triển lộ ra cường đại vượt xa dự đoán trước, đánh tan toàn diện đông thần vực, cũng sẽ không có ai cho rằng bọn họ có khả năng đánh đồng với tây thần vực.
Lúc này, đông thần vực vừa bại, bắc thần vực với nam thần vực bắt đầu “Thăm dò” với “Đàm phán” vi diệu, thái độ của tây thần vực đủ để suy đoán tất cả. Vân Triệt rõ ràng không định, cũng không muốn xúc phạm tây thần vực, nhưng khi đối mặt với một long thần đại biểu cho tây thần vực đến đây, lại không hề nể tình như thế.
Đôi mắt rồng của Hôi Tẫn long thần hơi nheo lại, nhưng không tức giận, khóe miệng ngược lại nhếch lên, mơ hồ nhếch lên ý cười trào phúng.
- Bọn họ, đó là lão tổ Diêm Ma của Diêm Ma giới bắc vực?
Hôi Tẫn long thần giống như đang hỏi xin ý kiến, nhưng trong lời nói lại chắc chắn không cho phép cãi lại.
Đối với “Diêm tổ”, lúc trước Thiên Diệp Ảnh nhi cũng chỉ biết một đại khái mơ hồ. Mà Long Thần giới hiển nhiên còn rõ ràng hơn Phạm Đế thần giới.
Khí tức của ba diêm tổ đáng sợ, không hề nghi ngờ đủ để khiến Hôi Tẫn long thần kinh hãi thật sâu. Nhưng hắn chỉ biết kinh hãi mà quả quyết sẽ không e ngại... Bởi vì hắn là long thần dựa vào Long Thần giới! Khi trên đời này không còn ma đế và Tà Anh, đã không tồn tại thứ gì có tư cách làm cho bọn họ sợ hãi.
Hôi Tẫn long thần thản nhiên nói:
- Giống như trong ghi chép lại, có tổng cộng ba người. Tuy rằng không biết ngươi dùng thủ đoạn gì mang bọn họ ra khỏi vĩnh ám cốt hải. Nhưng chỉ bằng ba người này, đã cho ngươi có tự tin bắt nhịp với Long Thần giới ta...
Đầu hắn thong thả nâng lên, ánh mắt liếc xéo xuống nhìn Vân Triệt, mỗi một tầm mắt đều mang theo khinh miệt với trào phúng không hề che giấu chút nào:
- Ta vốn đang hơi chờ mong. Hiện giờ xem ra, lại vẫn giống như năm đó, là một đồ ngu xuẩn hồn nhiên ngây thơ.
Vương điện trở nên yên tĩnh thêm, không một ai dám thở dốc.
Ai cũng thật không ngờ, Hôi Tẫn long thần mới vừa đến, hai người chia ra đại biểu cho tư thái của tây thần vực với bắc thần vực đã chuyển biến xấu đến như vậy.
Nhìn hai người, vẻ mặt Nam Minh thần đế cứng đờ, giống như có phần không biết làm sao, thật ra lại đang mở cờ trong bụng.
Long Thần giới từ xưa đến nay đều là người không phạm ta ta không phạm người. Đông thần vực đã rơi vào thế cục như vậy, Long Thần giới lại không hề có dấu hiệu ra tay... Tuy rằng chuyện này có liên hệ rất lớn đến Long Hoàng không biết tung tích.
Nhưng nếu như Long Hoàng có mặt, chỉ cần không phạm đến tây thần vực, Long Thần giới cũng rất có thể sẽ không ra tay. Dù sao cho dù cường đại hơn nữa, ác chiến quy mô như thế, cũng chắc chắn hao tổn không nhỏ.
Cho nên, ở trong mắt của Nam Minh thần đế, trong mắt bất cứ ai, cho dù Vân Triệt cuồng tứ nữa, đối mặt với long thần tây vực cũng tuyệt đối sẽ thu liễm và thành thật trên mức độ lớn nhất -- cho dù trong lòng có oán hận sâu đậm đối với Long Hoàng năm đó đã trở mặt.
Đây cũng vốn là một trong những mục đích hắn tự mình đến đây.
Nhưng tình huống lại có khác biệt rất lớn so với dự đoán của bọn họ.
Nếu như Long Thần giới bị triệt để chọc giận... Nam thần vực hắn còn cần lo lắng cái gì!
Vân Triệt lại đột nhiên nở nụ cười, cười cực kỳ bình thản nghiền ngẫm. Hắn cuối cùng nâng mắt, liếc nhìn Hôi Tẫn long thần, chỉ liếc mắt một cái đã thu ánh mắt về, mỉm cười thản nhiên nói:
- Rất tốt.
Không có hiệu lệnh của Vân Triệt, ba diêm tổ chưa động, khí tức cũng không hề biến hóa.
Thấy Vân Triệt biết sợ, Hôi Tẫn long thần cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ xoay người.
Lấy tính tình của Hôi Tẫn long thần, nếu đối mặt với người khác, đã sớm phát tác tại chỗ. Nhưng ba diêm tổ ở bên, mặc dù hắn không sợ, nhưng tự biết không phát tác được. Dù sao chỉ luận về thực lực, hắn không phải là đối thủ của bất cứ một người nào trong ba diêm tổ.
Nam Minh thần đế vừa an bài Hôi Tẫn long thần ngồi xuống, vừa cười hề hề nói:
- Ha ha, không hổ là Ma chủ bắc vực với Hôi Tẫn long thần, chỉ mấy lời ngắn ngủi, khí thế đã chấn hồn nhiếp phách như thế. Thiên Thu, Ma chủ bắc vực, Hôi Tẫn long thần, hôm nay các vị thần đế đều có thể đến vì con, năm đó lúc vi phụ được lập làm thái tử, ngược lại tuyệt đối không dám hy vọng xa vời được vinh quang như thế, còn không nhanh chóng bái tạ.
Trên bàn tiệc bên cạnh, một nam tử tướng mạo anh tuấn, phóng thích ra khí tức minh thần đi ra, khom người bái ở chính giữa đại điện:
- Nam Minh Nam Thiên Thu, bái tạ Ma chủ bắc vực, long thần đại nhân, Thích Thiên thần đế, Hiên Viên đế, Tử Vi đế đã tới dự. Thiên Thu sợ hãi không thôi, vạn phần cảm kích. Sau khi thân kế thừa chí nguyện thái tử, nhất định không dám phụ mong đợi và thịnh ân của phụ vương và các vị tiền bối.
Mặc dù nghi thức chưa tiến hành, nhưng đã xác định làm thái tử, cực kỳ có khả năng là Nam Minh thần đế tương lai, địa vị hơn xa trước kia, cho dù đối mặt với một đám thần đế long thần, đã không cần quỳ hành lễ.
Vân Triệt đảo mắt, liếc nhìn Nam Thiên Thu thật sâu.
Đã là nhi tử của Nam Minh, tướng mạo, khí độ tự nhiên phi phàm, về diện mạo có sáu phần tương tự với Nam Minh, lời nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong đôi mắt bao hàm ánh sao. Cho dù đối mặt với thần đế long thần, cũng không hề có vẻ e sợ.
Khí tức minh thần Thần Chủ cảnh cấp tám... Thời gian mười mấy năm đã dung hợp Minh Thần thần lực đến mức độ như vậy, đã xem như không tầm thường.
Khi Nam Thiên Thu đứng ra, Vân Triệt rõ ràng cảm giác được linh hồn kích động vô cùng kịch liệt đến từ Hòa Lăng.
Lập Nam Thiên Thu làm thái tử, là Nam Minh thần đế thúc đẩy làm phần dạo đầu cho ngày hôm nay, nhưng hắn nằm mơ đều sẽ không nghĩ đến, ba chữ “Nam Thiên Thu” kia, trái lại là nguyên nhân chính để Vân Triệt đến đây.
- Không hổ là nhi tử của Nam Minh, quả nhiên không để người ta thất vọng.
Hôi Tẫn long thần nhìn chằm chằm Nam Thiên Thu vài lần, cũng không keo kiệt khen ngợi.
Tiếng nói vừa ngừng, hắn đột nhiên giơ tay, ngón tay đẩy ra, một luồng huyền quang màu xám trắng bay về phía Nam Thiên Thu:
- Tuy rằng Nam Minh ngươi không tốt, nhưng lập thái tử mới tóm lại là đại sự. Chính là lễ mọn, nhưng đừng ghét bỏ.
Hiển nhiên, hắn vẫn đang châm chọc hèn mọn nam thần vực chủ động lui bước ở trước mặt Vân Triệt.
Nam Minh thần đế cười to nói:
- Nói chi vậy, quà tặng của Hôi Tẫn long thần, kể cả một sợi lông chim cũng là báu vật. Thiên Thu, còn không mau nhận lấy.
Nam Thiên Thu bước nhanh lên trước, hai tay tiếp nhận, huyền quang tản ra, rơi vào trong tay hắn chính là một hộp ngọc. Hộp ngọc mở ra, một luồng long khí hùng hậu nhất thời tràn ra, rõ ràng là một viên long đan cấp bậc cực cao, mà còn không tổn hao gì.
Nam Thiên Thu vui mừng quá đỗi, bái thật sâu:
- Thiên Thu bái tạ long thần đại nhân ban thưởng.
- Miễn.
Hôi Tẫn long thần vung tay lên, đột nhiên nhìn về phía Vân Triệt:
- Ma chủ bắc vực, ngươi mang theo đại lễ gì vậy? Ta thật cảm thấy hứng thú.
Vân Triệt cười như không cười, nói:
- Chuyện trọng đại như vậy, sao bản Ma chủ lại có thể tay không mà đến được. Bản Ma chủ mang theo là một phần đại lễ đủ để phá thiên, nhưng mà phải đưa ra chậm chút. Chỉ có điều...
Hắn liếc nhìn Hôi Tẫn long thần, mỉm cười nói:
- Chỉ sợ đến lúc đó, Hôi Tẫn long thần ngươi đã không còn ở Nam Minh này, không cách nào tận mắt nhìn thấy.
- Không, ta sẽ chờ được, cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Hôi Tẫn long thần khinh miệt nói.
Thương Thích Thiên đột nhiên mở miệng:
- Hôi Tẫn long thần, không biết Long Hoàng điện hạ đang thân ở nơi nào?
Về hành tung của Long Hoàng, phần lớn tin đồn đến từ tây thần vực. mà ngày nay, cuối cùng có thể ngay mặt hỏi long thần.
Sớm biết nhất định sẽ bị hỏi vấn đề này, Hôi Tẫn long thần hờ hững nói:
- Long Hoàng muốn đi đâu, định làm chuyện gì, nếu hắn không muốn người khác biết thì sẽ không ai có thể biết được, các ngươi không cần thám thính nữa, khi Long Hoàng muốn hiện thân, thì sẽ hiện thân.
Long Hoàng đi đâu, vì sao lại hồi lâu chưa về, hắn thật sự không rõ ràng. Chỉ mơ hồ biết được dường như Long Hoàng đi thái sơ thần cảnh, còn chặt đứt liên hệ linh hồn với tất cả long thần, khiến tất cả long thần không có cách nào truyền âm linh hồn với Long Hoàng.
Tình hình như thế hiếm khi xuất hiện, hiển nhiên chuyện Long Hoàng muốn làm cũng không tầm thường.
Người duy nhất biết được chính là Thương chi long thần. Nhưng hắn thủy chung chưa hề lộ ra chút nào, hiển nhiên trước khi đi Long Hoàng đã nghiêm lệnh. Thân là long thần, lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Long Hoàng.
- ... Thì ra là thế.
Thương Thích Thiên hơi tùy ý nói.
Hôi Tẫn long thần ngẩng cao đầu, giọng nói thong thả mà ngạo nghễ:
- Vân Triệt, không thể không nói, số mệnh của ngươi tương đối tốt. Long Thần giới ta trước giờ khinh thường chủ động khinh người, nhưng những năm này Long Hoàng lại cực kỳ chán ghét ma nhân.
Vân Triệt cười nhạt.
- Trong khoảng thời gian này ngươi mang theo một đám ma nhân thoát ra bắc thần vực sinh họa ở đông thần vực, Long Hoàng vừa khéo không ở đây. Cuộc chiến dính dáng đến thần vực, không có mệnh lệnh của Long Hoàng, chúng ta vẫn chưa tự ý động. Nhưng nếu như Long Hoàng hiện thân...
Hắn cười lạnh:
- Lấy chán ghét đối với ma nhân những năm này của hắn, sợ rằng ngươi lại có mười cái mạng cũng không đủ để chết.
- Cho nên là?
Vân Triệt nhìn hắn nói.
Hôi Tẫn long thần vẫn tư thế từ trên nhìn xuống, chậm rãi nói:
- Nể tình năm đó ngươi tốt xấu gì đã lập được công lao, chỉ rõ cho ngươi hai con đường. Một con đường, lấy thân phận Ma chủ bắc vực của ngươi, sớm đầu thân, cũng hiệu trung vào dưới trướng Long Hoàng. Lấy long hồn trên người của ngươi, cùng với thưởng thức năm đó của Long Hoàng đối với ngươi, hắn chưa chắc không thể tha cho ngươi, dưới có thể kiểm soát, có lẽ dung hạ được những ma nhân bắc vực này.
- Con đường thứ hai là gì?
Vân Triệt hỏi, tỏ vẻ nhiều hứng thú.
Hôi Tẫn long thần kiêu căng nói:
- Trước khi Long Hoàng trở về, mang theo người của ngươi, sớm cút về bắc thần vực đi. Đã là ma nhân, nên đàng hoàng tử tế tuân theo vận mệnh của ma nhân. Làm súc vật chỉ có thể rúc vào trong bóng tối, luôn tốt hơn kẻ đáng thương chết sớm, không được sao?
Hắn nghiêng người tới trước, mắt lườm Vân Triệt, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói trở nên vô cùng trầm thấp:
- Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Long Hoàng thật sự chán ghét ma nhân.
Câu nói này, hắn cũng không phải đơn thuần đe dọa Vân Triệt.
Giống như đông, nam thần vực, tây thần vực cũng mãi mãi không dung cho huyền giả hắc ám. Nhưng mà Long Thần giới chưa bao giờ hạ pháp lệnh tru sát ma nhân, bởi vì kia càng giống như một loại nhận thức đã truyền thừa đời đời khắc vào trong xương.
Nhưng ngay tại vài năm trước, Long Thần giới đột nhiên ban bố pháp tắc tuyệt sát ma nhân trên phạm vi toàn bộ tây thần vực, hơn nữa còn do Long Hoàng tự mình định ra, vả lại vô cùng cực đoan tàn khốc, gần như không dung cho cả thi cốt của ma nhân.
Về thời gian, vừa khéo là thời gian Vân Triệt đọa ma, trốn vào bắc thần vực.
Nếu như nói lời Hôi Tẫn long thần là khuyên bảo hoặc uy hiếp, chẳng bằng nói... càng giống như thương hại.
Nam Minh thần đế nhếch đuôi chân mày lên, hai tròng mắt híp thành hai khe hở hẹp dài. Hắn chợt phát hiện, trước đó dường như bản thân hơi bi quan, Long Thần giới luôn luôn không có động tĩnh gì, thái độ biểu hiện ra vào lần đầu tiên đối mặt với Vân Triệt lại còn “Tốt đẹp” Hơn dự tính của hắn rất xa.
Vân Triệt còn chưa trả lời, đúng lúc này, ngoài Vương điện đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang rung trời.
- Ai! Thế mà lại tự tiện xông vào... A!!
Sau tiếng gầm to khí thế kinh người là một tiếng hét thảm rõ ràng.
Người của Vương điện đồng loạt đảo mắt, các minh thần minh vệ càng đứng dậy toàn bộ... Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thân hình của bọn họ lập tức đều nhất tề đóng đinh trên mặt đất, sắc mặt của mọi người đồng thời thay đổi.
Bởi vì, khí tức nhanh chóng tới gần kia, rõ ràng là bốn...
Thần Chủ cấp mười!
Hai khí tức trong đó lại còn là đế uy vô thượng không hề dưới Nam Minh thần đế!
- A! Chính là một con chó săn dưới chân Long Hoàng, lại dám sủa điên ở trước mặt Ma chủ ta!
Một giọng nói nữ tử tràn đầy châm chọc từ xa xa truyền đến, sau đó hắc mang chợt lóe, một bóng dáng nữ tử xinh đẹp như mộng hiện ra trước cửa điện, chậm rãi đi vào trong điện, mái tóc màu vàng sáng nhẹ nhàng lướt qua mông eo, theo gió bay múa.
Rõ ràng là Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Gọi long thần là “Chó săn”, long trời lở đất dữ dội này. Vẻ mặt Hôi Tẫn long thần chưa thay đổi, nhưng trong mắt rồng đã lập tức tràn đầy lửa giận, hắn chậm rãi đảo mắt, vừa định nói, lại chợt thấy người đi theo phía sau Thiên Diệp Ảnh Nhi, đôi mắt rồng chợt co rút lại.
- Thiên Diệp Bỉnh Chúc, Thiên Diệp... Vụ Cổ!?
Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người đi phía sau Thiên Diệp Ảnh Nhi, lúc Hôi Tẫn long thần kinh giọng kêu lên, từng chữ hoảng sợ, như gặp quỷ thần.
Hết chương 1774.