Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1681 - Chương 1773. Hôi Tẫn Long Thần

Chương 1773. Hôi Tẫn long thần
Chương 1773. Hôi Tẫn long thần

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

Liếc mắt nhìn lại, trên trời cao xa xôi, một con cá mập lớn lơ lửng, chung quanh còn có hai chiếc huyền hạm khí thế bàng bạc, mặc dù đây là lần đầu tiên Vân Triệt nhìn thấy những thứ này, nhưng chỉ cần dựa vào khí tràng đã đủ để cho hắn đoán được nó thuộc sở hữu ở nam thần vực.

Một tiếng cười to vang lên, trong Vương điện, Nam Minh thần đế đã chủ động ra đón, cất cao giọng nói:

- Ha ha ha ha, Ma chủ đại giá, Nam Minh vô cùng vinh quang.

Liếc mắt đảo qua ba diêm tổ ở sau lưng Vân Triệt, cười nói:

- Hồi lâu không thấy, thần tử năm đó đã là Ma chủ hiện giờ, phong thái như vậy, nói là trời ban kỳ tích cũng không quá.

Vân Triệt nhàn nhạt nheo mắt nhìn hắn:

- Thật sao? Phong thái của Nam Minh thần đế ở Phạm Đế Vương thành vài ngày trước cũng khiến bản Ma chủ mở mang tầm mắt.

Sắc mặt Nam Minh thần đế không hề thay đổi, nở nụ cười một tiếng, đảo mắt nói;

- Không biết ba vị này là?

Vân Triệt thật sự chỉ dẫn theo ba người, nhưng ba người này lại khiến tâm hồn Nam Minh thần đế chấn động, thật lâu không thôi, nội tâm không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

Hắn tự nhiên đã nhìn thấy hình chiếu của Trụ Thiên thần giới, trong hình chiếu, ba lão giả này tùy ý giẫm lên xé rách tất cả người thủ hộ cường đại, từ đó áp chế cả Trụ Thiên giới đến không hề có sức phản kháng. Hình ảnh khi đó, cho dù thần đế nhìn thấy cũng không có cách nào không kinh hãi được.

Hiện giờ tận mắt nhìn thấy, tự mình tiếp xúc, thừa nhận trong lòng Nam Minh thần đế nào chỉ có khiếp sợ.

Làm thần đế hạng nhất nam thần vực, hắn tự nhận người duy nhất đương thời xứng đáng được xưng ở trên hắn chỉ có Long Hoàng. Có thể cùng đánh đồng với hắn cơ bản cũng chỉ có Thiên Diệp Phạm Thiên và long thần mạnh nhất Long Thần giới Phi Diệt long thần.

Mà ba lão giả áo đen Vân Triệt mang đến, mặc dù chưa phóng khí tràng ra, nhưng từ khoảnh khắc đầu tiên trong linh giác của Nam Minh thần đế đã hoảng sợ tin tưởng, ba người này lại là tồn tại cùng cấp bậc với hắn.

Nhất là lão giả ở chính giữa kia, lại rõ ràng mang đến cho hắn cảm giác sợ hãi “Ở phía trên hắn”.

Ngoài Long Hoàng, đây tuyệt đối là lần đầu tiên!

Cũng khó trách, Trụ Thiên giới to lớn, lại tan tác triệt để như vậy ở dưới móng vuost của ba lão giả này.

Đối mặt với giọng điệu của Nam Minh thần đế, Vân Triệt lại liếc xéo mắt, cười nhạt nói:

- Hả? Như ngươi thấy, ba lão nô mà thôi. Nam Minh thần đế cuồng ngạo quỷ quái, coi thường tất cả trong truyền thuyết, hiện giờ lại khiêm tốn đến không phân biệt ra được nô bộc đi theo kẻ hèn này đều phải chiếu cố sao? Xem ra đồn đại này quả nhiên không tin được.

- Ha ha ha ha, Ma chủ nói đùa.

Nam Minh thần đế vừa nói xong, ánh mắt chợt động.

Mạnh như ba lão giả này, bất cứ một kẻ nào đều ở cấp bậc thần đế, thậm chí còn siêu việt tuyệt đại đa số thần đế. Thực lực khủng bố đến như vậy, tự nhiên có cuồng ngạo với tôn nghiêm tương ứng, hơn nữa không có bất cứ lý do gì ở dưới người khác.

Nhưng lúc Vân Triệt lại lấy “Lão nô”, “Nô bộc” đến để gọi họ, khí tức của ba người chẳng những không có dị động, ngược lại rõ ràng thu liễm vài phần, kể cả đầu đều không hẹn mà cùng cúi thấp xuống, lấy tư thế cung kính hèn mọn ở trước mặt Vân Triệt.

Áp chế kinh hãi, Nam Minh thần đế nghiêng người nói:

- Ma chủ mời, chư vị thần đế với khuyển tử đã sớm trông mong ngóng chờ.

Đi vào Vương điện, một luồng khí tràng hoảng sợ đập tới ngay mặt. Vân Triệt liếc nhìn Thương Thích Thiên, thấy được hai đại minh vương và một đám minh thần. Bên cạnh chỗ Thương Thích Thiên ngồi, hai người có khí tràng thần đế kia, không thể nghi ngờ đó là hai đại thần đế khác của nam thần vực -- Tử Vi đế với Hiên Viên đế.

Tình huống kinh người như thế, nào có thể chỉ vì sắc phong một thái tử.

Vân Triệt và Nam Minh thần đế nói chuyện ngoài cửa điện, bọn họ đều nghe được rõ ràng. Trong yên tĩnh mang theo một phần đè nén trầm trọng, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Vân Triệt, lại không một ai lên tiếng.

Thương Thích Thiên vốn ngồi nghiêng người cũng chậm rãi thẳng lên, ánh măt không ngừng lưu chuyển giữa Vân Triệt và Diêm Ma tam tổ, sắc mặt biến hóa rất nhỏ.

Năm đó, ở trong mắt bọn họ, người có thực lực kể cả hèn mọn đều không được tính, có thể bị bọn họ dễ dàng nắm vận mệnh ở trong tay, bị bọn họ đẩy vào bắc thần vực, hiện giờ chẳng những ngang nhiên đứng trong tầm mắt bọn họ, còn gây cho bọn họ đè nén với uy hiếp trầm trọng vô cùng.

Dưới uy áp hắc ám của ba diêm tổ, hai minh vương và các minh thần ở nơi sân nhà có khí thế cực thịnh đều kinh hãi biến sắc.

Bắc Ngục minh vương với Đông Ngục minh vương thân là Thần Chủ cấp mười, bọn họ vốn nên dẫn dắt các minh thần triển lộ Nam Minh thần uy ở trước mặt Ma chủ, lấy thị uy chấn nhiếp, nhưng dưới khí tràng của ba diêm tổ lại kinh hồn bạt vía, gần như hít thở không thông, kể cả biểu cảm bình tĩnh trầm tư cũng gần như không cách nào duy trì được.

- Ma chủ, mau mời ghế trên.

Nam Minh thần đế cười hề hề nói, tư thái, giọng điệu đều rất thân thiết.

Vân Triệt không chút khách khí ngồi vào tôn tịch, đây là một ghế đôi, một chỗ hiển nhiên thiết kế vì Ma hậu.

- Đáng tiếc Ma hậu không đến, không khỏi tiếc nuối.

Nam Minh thần đế nói, hắn nhìn lướt qua ba diêm tổ sau lưng Vân Triệt, vung tay lên:

- Nhanh chóng chuẩn bị ghế cho ba vị lão tiền bối.

Nam Minh thần đế vừa nói, Diêm Tam đã buồn bực lên tiếng:

- Không cần, bên cạnh chủ nhân, chúng ta nào có tư cách ngồi xuống.

Lúc hắn nói chuyện vẫn không ngẩng đầu lên, nói ra rõ ràng là lời nói khiêm tốn, nhưng chỉ đối với Vân Triệt, rơi vào trong tai người khác không khỏi là một luồng âm hàn từ thân hình thấm thẳng vào đáy hồn.

Thực lực mạnh hơn thần đế, nhưng ở trước mặt Vân Triệt lại giống như trung khuyển. Rung động như vậy không cách nào hình dung được.

Vân Triệt lạnh nhạt cười cười, nói:

- Nam Minh thần đế cố ý an bài bàn tiệc, cứ để không như vậy, thật sự hơi đáng tiếc. Diêm Tam, ngươi ngồi đi.

- Dạ.

Diêm Tam đáp lời lĩnh mệnh, ngồi xuống bên cạnh Vân Triệt, vẫn không hề liếc nhìn bất cứ kẻ nào. Bàn tay gầy guộc giấu dưới áo bào tro, năm ngón tay khẽ nhếch vận sức chờ phát động.

Một khi có bất cứ biến cố gì, ai trong ba diêm tổ đều sẽ ra tay trước tiên. Mà Diêm Tam ở bên cạnh Vân Triệt, càng có thể bảo đảm không chút sơ hở.

Một luồng khí âm lãnh không tiếng động lan tràn, nơi này rõ ràng là Vương điện của Nam Minh, là thánh địa cao nhất của nam thần vực, nhưng trong lúc vô hình lại bị khí tức hắc ám thẩm thấu.

Mà cũng rõ ràng nói cho mọi người, sự đáng sợ của ba lão giả phía sau Vân Triệt cũng không phải giả dối... Thậm chí còn đáng sợ hơn cảm giác, tưởng tượng của bọn họ.

Nam Minh thần đế ngồi vào vương tọa, hai tay mở ra, khí thế lỗi lạc nói:

- Nam Minh ta lập thái tử mới, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ trong nhà, lại được các vị đích thân tới chứng kiến, may mắn cỡ nào. Nhất là Ma chủ đã đến đây, bổn vương càng rất cao hứng.

Vân Triệt khép hờ đôi mắt:

- Cao hứng? Vì sao?

Nam Minh thần đế nói:

- Hôm nay Ma chủ nguyện ý nể mặt đến đây, ít nhất đã nói rõ Ma chủ không chuẩn bị là địch với Nam Minh ta, với nam thần vực, ở phương diện nào đây đều là chuyện may mắn.

Vân Triệt nở nụ cười, chậm rãi nói:

- Ha ha, Nam Minh thần đế không sợ cao hứng quá sớm sao? Bản Ma chủ luôn là người trừng mắt tất báo. Kết cục của đông thần vực, chắc các ngươi đều đã thấy được. Mà Nam Minh ngươi năm đó đã làm gì bản Ma chủ...

Giọng hắn chậm dần, âm trầm nhàn nhạt:

- Sẽ không nhanh chóng quên sạch sẽ như vậy đó chứ?

Vân Triệt tự mình tới, vả lại chỉ mang theo ba người, giống như biểu hiện chân thành. Nhưng vừa mới tới đã đối chọi gay gắt với Nam Minh thần đế. Một câu sau khiến sắc mặt mọi người thay đổi.

Nam Minh thần đế lại chưa giảm ý cười:

- Con người lúc còn sống nên ân oán thoải mái, chỉ có phế vật vô dụng mới có thể nhịn nghẹn. Một điểm này, bổn vương cực kỳ giống với Ma chủ.

Nam Minh thần đế nhìn Vân Triệt nói:

- Chẳng qua, cho tới bây giờ phương thức báo thù với xả hận cũng không phải chỉ có một kiểu. Bồi thường nào có thể bình ổn hận oán của Ma chủ, chỉ cần Ma chủ nói một lời, bổn vương tuyệt đối không nhíu mày.

Vân Triệt cười to một tiếng, như cao giọng như than thở:

- Ha ha ha ha! Trong truyền thuyết Nam Minh thần đế là nhân vật cuồng ngạo đến như thế nào, không nói đến coi rẻ chúng sinh, vì lợi cho mình, dám không từ thủ đoạn đối với bất kỳ ai, năm đó khi trở mặt với bổn Ma chủ càng không lưu lại đường sống gì. Sao Nam Minh thần đế hiện giờ ngược lại thành đồ sợ sệt chủ động rụt đầu vậy!

Nam Minh thần đế không hề tức giận, chậm rãi nói:

- Thế giới này, cho tới bây giờ đều là thực lực làm chủ. Vân Triệt năm đó có ma đế và Tà Anh là chỗ dựa vững chắc, ai cũng không có can đảm đi động đến. Nhưng khi ma đế và Tà Anh không còn ở đó, lại còn có cái gì?

Ánh mắt hắn chậm rãi nheo lại:

- Công tích cứu thế? Vầng hào quang thần tử? Ha ha ha ha, đây là thứ gì chứ? Không, ngươi chỉ là kẻ yếu, hơn nữa còn là kẻ yếu có tiềm lực vô tận và hậu hoạn vĩ đại. Ai lại sẽ để ý đến cảm nhận của kẻ yếu? Ai sẽ vâng theo ý nguyện của kẻ yếu? Đổi lại nếu ngươi là bổn vương, ngươi sẽ sao?

- Mà bây giờ, đương nhiên khác rồi, ngươi hiện giờ không phải là thần tử, mà là ma chủ cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, thế lực trong tay to lớn, đã có tư cách cùng ngồi cùng ăn với bổn vương, khiến bổn vương không thể không kiêng kỵ.

Nam Minh thần đế rướn người tới trước, ánh mắt thủy chung nhìn thẳng vào Vân Triệt:

- Một sự kiện giống nhau, đối mặt với kẻ yếu và đối mặt với cường giả, tư thái nào giống nhau đâu? Đạo lý dễ hiểu như vậy, thần tử Vân Triệt năm đó có lẽ không hiểu, nhưng Ma chủ hiện giờ nào lại không hiểu chứ?

Ngón tay Vân Triệt cầm lấy cốc ngọc trước mặt, đầu ngón tay thong thả gõ:

- Nói rất hay. Nói như thế, Nam Minh thần giới... A không, là nam thần vực ngươi cam nguyện lui bước trước mặt bản Ma chủ?

Tay của Nam Minh thần đế cũng đặt lên trên cốc ngọc, mỉm cười nói;

- Nam thần vực ta đã nhìn thấy rõ ràng sự cường đại của bắc thần vực, mà thực lực của nam thần vực ta, nói vậy Ma chủ cũng hiểu rõ trong lòng. Nếu như hai bên ác chiến, cho dù cuối cùng là bên nào thắng, đều chỉ có thể là thắng tàn. Giết một ngàn mà thương tổn tám trăm, đều là vạn hại mà không có một lợi cho bắc thần vực hay cho nam thần vực.

- Huống chi, giữa nam thần vực ta và Ma chủ ngươi có thù hận còn kém xa đông thần vực, việc gì phải cá chết lưới rách. Bằng không, hôm nay Ma chủ cũng không thể tự mình đến đây, đúng không?

Nam Minh thần đế cười hề hề nâng cốc ngọc lên, giơ về phía Vân Triệt.

Vân Triệt không lên tiếng trả lời. Nhưng hôm nay hắn đến đây, ở trong mắt bất cứ người nào đều đang biểu đạt ý tứ không muốn khai chiến với nam thần vực.

- Thù phải báo, oán phải trả, Nam Minh ta, còn có nam thần vực năm đó thiếu nợ Ma chủ, chắc chắn sẽ trả lại không thiếu một phần.

Nam Minh thần đế mỉm cười, lời nói kiên quyết, ánh mắt nhìn chung quanh:

- Ba vị thần đế, ý tứ của các vị như thế nào?

Hiên Viên đế nói:

- Không dị nghị. Vì tỏ thành ý, trước hôm nay, Hiên Viên giới ta đã hạ lệnh, không thể lại xằng bậy giết huyền giả hắc ám.

Tử Vi đế chậm rãi gật đầu:

- Ừm. Tử Vi giới cũng không thích phân tranh, như thế rất tốt.

- Hừ.

Thích Thiên thần đế hừ lạnh, nhưng cũng không nói gì.

Nam Minh thần đế thu hồi ánh mắt, lại thong thả nói:

- Rất tốt. Làm sao có thể bình ổn oán hận của Ma chủ, còn phiền Ma chủ nói thẳng ra. Nhưng mà, nếu như nam thần vực ta thật sự không cách nào như ý nguyện của Ma chủ, hoặc Ma chủ cố ý dẫn dắt bắc thần và chiến một trận với nam thần vực ta, Nam Minh ta đây cũng nguyện ý phụng bồi.

- Làm đế cả đời, nếu có được một trận chiến này, cho dù kết quả như thế nào, cũng xem như không uổng công, ha ha ha ha!

Nam Minh thần đế cười lớn một tiếng, bưng cốc ngọc lên, uống một hơi cạn sạch.

Hắn nói thẳng ra, ý nguyện cũng biểu đạt vô cùng rõ ràng. Nam thần vực không muốn khai chiến với bắc thần vực, nhưng nếu thật sự khai chiến, nam thần vực cũng không hề sợ.

Dưới không khí trầm trọng, lực chú ý của mọi người đều tập trung lên người Vân Triệt, quan sát mỗi một phần thay đổi trên khuôn mặt và ánh mắt của hắn, cùng đợi hắn đáp lại.

Mà lúc này, một âm thanh chấn hồn nặng như vạn quân từ xa xa truyền đến:

- Nam Minh, các ngươi mời ta đến là vì để thấy trò hề các ngươi khúm núm như vậy sao!

Giọng nói truyền đến, một luồng long uy bàng bạc cũng theo đó truyền đến, trong sóng khí quay cuồng, toàn bộ Vương điện đều mơ hồ rung động.

Vào lúc này một bóng người màu xám cao lớn đứng ở chính giữa cửa điện, hai mắt nhìn tới đâu, giống như có một đường uy quang vô thượng quét qua từng góc của Vương điện.

Nam Minh thần đế đứng lên, cười híp mắt nói:

- Hôi Tẫn long thần đại giá, Nam Minh vạn phần hoan nghênh, mau mời ghế trên.

Hắn coi như từ đầu đến cuối đều không nghe được câu nói châm chọc kinh không điếc ati kia.

Mà kẻ đến đúng là Hôi Tẫn long thần một trong chín long thần dưới trướng Long Hoàng của Long Thần giới.

Long tộc cường đại nhưng không hiếu chiến, cao ngạo mà không khinh người, vả lại đều tính tình trầm ổn, hỉ nộ không lộ, rồng càng cường đại càng như thế.

Nhưng trong chín long thần lại có một ngoại lệ... đó là Hôi Tẫn long thần.

Một long thần tính tình không hề nội liễm, thậm chí cực kỳ dữ dằn.

Long ảnh chưa đến, châm chọc tới trước, trong các long thần, long quân của Long Thần giới, cũng chỉ có Hôi Tẫn long thần làm được vậy.

Nam Minh thần đế đứng dậy chào đón, không hề tức giận. Ngoài mặt như thế, trong lòng càng như thế... Ngược lại, sâu trong đôi mắt hắn lại xẹt qua chút ánh sáng quỷ quyệt hưng phấn.

Long Thần giới cũng không phải không biết mục đích của “Đại điển” lần này. Long Hoàng vẫn không rõ tung tích, mà lần này Long Thần giới đến dây không phải là Phi Diệt long thần cường đại nhất, không phải là Thương Chi long thần trầm ổn trí tuệ nhất, ngược lại là Hôi Tẫn long thần tính tình cuồng ngạo nóng nảy nhất.

Như thế, sự tình có lẽ còn... đơn giản hơn dự tính!
Hết chương 1773.
Bình Luận (0)
Comment