Lúc này Nam Minh Thần Đế chậm rãi đi về phía trước, dùng vẻ mặt ôn hoà nói: “Ma Chủ Bắc Vực, phong thái của người dưới trướng ngươi, chúng ta đã rõ như ban ngày, vô cùng sợ hãi thán phục. Chuyện đến bây giờ, không bằng Ma Chủ tạm thời buông ra trước...”
“Nam Minh Thần Đế à.” Vân Triệt trực tiếp lên tiếng, nhưng không quay người nhìn về phía Nam Minh Thần Đế, hờ hững nói: “Con rồng đê tiện này nói năng lỗ mãng, kiêu hoành vô lễ trước mặt bản Ma Chủ, ta tin rằng các ngươi cũng đã rõ như ban ngày. Bản Ma Chủ không hiểu quy củ của Nam Thần Vực các ngươi, nhưng theo theo Bắc Thần Vực, theo quy củ của bản Ma Chủ, đây là tội chết không thể tha thứ.”
“Nói cách khác, đây là việc riêng của bản Ma Chủ, không liên quan đến bất cứ ai trong các ngươi. Ta tin rằng các ngươi cũng không muốn bị dính líu vào.”
Chúng đế Nam Vực không ai lên tiếng.
Ba Diêm Tổ, hai Phạm Tổ, năm lão quái vật đáng sợ gần như không có căn cứ mà xuất hiện. Bên kia còn có Thiên Diệp Ảnh và Cổ, Chúc, mà Vân Triệt lại càng là một quái thai còn đáng sợ hơn, độc ác hơn những lão quái vật kia. Mặc dù đây là địa giới của Nam Thần Vực, nhưng việc không liên quan đến mình, ai dám dính líu vào chứ? Ai muốn dính líu vào chứ!?
Huống chi, Bắc Thần Vực và Tây Thần Vực xé nhau, đây quả thực là chuyện vạn chỗ lợi mà không có một chỗ hại đối với Nam Thần Vực vốn lo sợ bất an... Vân Triệt biểu hiện càng đáng sợ, thì càng như thế.
Nam Minh Thần Đế mỉm cười nói: “Việc riêng của Ma Chủ, bản vương đương nhiên không nên can thiệp, nhưng dù sao nơi đây cũng là địa giới của Nam Minh ta, Hôi Tẫn Long Thần là khách quý bản vương đích thân mời, Nam Minh ta lại qua lại thân thiết với các thế hệ Long Thần giới, nếu ngồi yên không để ý đến, cũng quả thực quá bạc tình bạc nghĩa.”
“Cho nên, thuận tiện lấy chút tình mọn của bản vương, cầu xin Ma Chủ tha cho Hôi Tẫn Long Thần.”
Tuy là cầu xin tha thứ, nhưng giọng điệu của Nam Minh Thần Đế rất nhạt, vừa không uy hiếp rõ ràng, cũng không thành khẩn rõ ràng.
Cầu xin tha thứ? Cả đời Hôi Tẫn Long Thần hắn, chưa từng muốn người khác cầu xin tha thứ vì bản thân hết?
“Bản tôn... nào cần... ngươi cầu xin tha thứ!” Hắn nghiến răng, mắt đầy tơ máu: “Vân Triệt... ngươi dám... giết ta!?”
“Ngươi đã cầu xin tha thứ rồi, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng bản Ma Chủ không tiếp nhận lời cầu xin của ngươi.” Vân Triệt vẫn không quay người lại: “Như thế, đã đủ chưa?”
“Đương nhiên rồi.” Nam Minh Thần Đế cười nhẹ một tiếng, lui lại một bước, lại không nói nữa.
Bóng dáng Tử Vi Thần Đế di chuyển về phía trước, đứng bên cạnh Nam Minh Thần Đế: “Nam Minh, chẳng lẽ thật sự cứ để như vậy...”
Nam Minh Thần Đế lại xua tay, ngắt lời hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, ánh mắt khác thường kia, dường như cảm thấy rất hứng thú với hành động tiếp theo của Vân Triệt.
“Xem ra, cho tới bây giờ, ngươi vẫn không cho rằng bản Ma Chủ dám giết ngươi?” Vân Triệt liếc xéo Hôi Tẫn Long Thần, lời nói rất nhạt, giống như ngay cả châm chọc cũng khinh thường làm.
Con ngươi Hôi Tẫn Long Thần giãn ra như muốn nứt, nhưng uy năng phóng thích ra vẫn đủ để khiến vạn linh hồi hộp như cũ: “Ha... ha ha...”
Thế mà hắn lại cười, mặc dù cười đến vô cùng đau đớn, miễn cưỡng, nhưng lại mang theo khinh miệt sâu sắc: “Là... Ma Chủ Bắc Vực này... ha ha... một chuyện cười lớn cỡ nào. Ngây thơ ngu xuẩn như thế... chỉ bằng ngươi... cũng xứng phạm đến Long Thần ta...”
“Chỉ bằng ngươi... cũng vọng tưởng làm người đứng đầu thần giới...”
“Đứng đầu thần giới?” Vân Triệt nở nụ cười nhàn nhạt, hắn hơi ngửa đầu, nhìn không trung, như nói với Hôi Tẫn Long Thần, lại như đang lầm bầm lầu bầu: “Nếu ta muốn đứng đầu thần giới, năm đó, chỉ cần giữ lại Kiếp Thiên Ma Đế, như thế, cả ngàn thế giới, chư tinh vạn linh này, ai dám không nghe hiệu lệnh của ta! Nếu ta dung túng Ma Thần trở về, vạn tai ách trong trời đất, chỉ có ta bình an vĩnh viễn, muốn cầu an, cho dù Long Thần giới các ngươi, cũng chỉ có thể quỳ cầu xin ta che chở.”
Lời nói này khiến cho trái tim mọi người đột nhiên cứng lại.
Nhất là các thần đế trải qua Ma Đế trở lại năm đó, trong lòng không một lời nào có thể phản bác.
Ánh mắt run rẩy dữ dội của Hôi Tẫn Long Thần cũng đờ đẫn ngắn ngủi.
“Nếu bản Ma Chủ muốn làm người đứng đầu, trên đời này, nào còn có danh của Long Hoàng gì chứ!” Âm thanh của Vân Triệt lạnh xuống: “Bản Ma Chủ muốn giết ai, chỉ vì hắn đáng chết, hiểu không?”
Hôi Tẫn Long Thần không lưu loát lên tiếng: “Được. Vậy ngươi ra tay đi! Giết bản tôn, các ngươi... chắc chắn phải nhận cơn thịnh nộ của Long Thần giới ta! Đến lúc đó, cho dù ngươi có thể trốn, đám ma nhân Bắc Thần Vực ti tiện đi theo ngươi... toàn bộ phải chôn cùng bản tôn!”
“Ha ha.” Vân Triệt lộ ra một nụ cười quỷ dị, yếu ớt nói: “Bản Ma Chủ đưa bọn họ ra khỏi Bắc Thần Vực, không phải vì ban thưởng cuộc đời mới cho bọn họ, mà cho bọn họ trở thành công cụ dùng máu nhuộm thế giới dơ bẩn này!”
“Chết, chính là ý nghĩa lớn nhất của bọn họ trong tay bản Ma Chủ. Ta đã không kịp chờ để nhìn thấy rồi đấy, giây phút bọn họ chết hết, Long Thần giới các ngươi sẽ tàn lụi thành dáng vẻ gì đây.”
Không khí bỗng nhiên đông cứng lại.
Lạnh lẽo vô hình giống như vô số nanh vuốt của ác ma, đâm thật sâu vào tâm hồn của mỗi người.
Đứng ở đỉnh cao đương thời, mỗi người đều có kinh nghiệm và tâm cơ vô cùng sâu đậm, trên tay mỗi người đều nhiễm quá nhiều máu tươi và tội ác.
Nhưng lời truyền đến bên tai lại là thứ ngôn ngữ điên cuồng nhất, âm u nhất bọn họ từng nghe trong cả đời này.
Sắc mặt mỗi người đều đang thay đổi mãnh liệt. Nhìn bóng lưng Vân Triệt, lạnh lẽo trong lòng không thể nào xua tan đi được. Nam Minh Thần Đế vốn định bụng xem kịch vui, nay ánh mắt cũng đột ngột cứng lại.
Hắn đã sớm nói với các Minh Vương, Minh Thần rằng, Vân Triệt là một kẻ điên. Lần này hắn trở về, không phải vì chiếm đoạt, mà là vì báo thù.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà hắn – một là Thần Đế làm càn điên cuồng nhất, lại lựa chọn “thừa nhận sợ hãi”.
Bởi vì trên đời này, kẻ đáng sợ nhất không phải cường giả, mà là kẻ điên.
Nhưng giờ phút này hắn chợt phát hiện, mình vẫn hoàn toàn đánh giá thấp mức độ điên cuồng của Vân Triệt.
“...” Thiên Diệp Ảnh hơi nhíu mày.
Hết chương 1779.