Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1688 - Chương 1780. Tàn Khốc (2)

Chương 1780. Tàn khốc (2)
Chương 1780. Tàn khốc (2)

Mắt rồng vốn mở to của Hôi Tẫn Long Thần xuất hiện co rút kịch liệt... Long tộc mạnh mẽ không ai dám xâm phạm, Long tộc cao ngạo cũng khiến bọn họ chưa từng ức hiếp bất kỳ ai của Long tộc. Cho nên Long Thần giới đứng đầu thần giới trăm vạn năm, vẫn luôn được vạn linh ngưỡng mộ, chưa từng có ngoại lệ.

Nếu như chúng ma Bắc Thần Vực dưới tay Vân Triệt thật sự không tiếc lấy mạng nhuộm Long Thần giới bằng máu... Mặc dù hắn tuyệt đối không cho rằng chúng ma Bắc Vực là đối thủ của Long Thần giới. Nhưng với thực lực mà Bắc Thần Vực bày ra ngày trước mắt này, nếu chư ma Bắc Vực đều chôn cùng, không cần phải nghi ngờ, Long Thần giới cũng phải gánh chịu tổn thất nặng nè mà từ xưa đến nay chưa hề có.

Yên lặng trong thời gian ngắn ngủi, mắt rồng của hắn chợt chuyển động, cười khàn ra tiếng: “Ha ha... Ha ha ha ha... mấy lão ma Bắc Vực các ngươi đã nghe chưa! Các ngươi bán mạng vì hắn... Hắn lại coi các ngươi là công cụ chôn thân... Ha ha ha ha... Các ngươi còn không... Á a!”

Rắc!

Âm thanh của mấy nhánh xương rồng đứt gãy vang lên, nặng nề như núi lớn sụp đổ.

Diêm Nhất nhấc đôi mắt già nua lên, ma quang dọa người: “Vì chủ nhân mà chết, là vinh quang lớn nhất của chúng ta!”

Diêm Nhị nâng cánh tay khô bẻ gãy xương rồng: “Chỉ cầu xin được chết muôn lần vì chủ nhân!”

Khóe miệng Diêm Tam nhếch lên, lộ ra hàm răng màu xám đáng sợ: “Khà khà, tâm nguyện của chủ nhân, chính là lý do sống của chúng ta! Ngươi, con rồng đê tiện này, nói nhảm gì đó!”

Hôi Tẫn Long Thần ngẩn ngơ. Cổ họng của tất cả mọi người như bị thứ gì ngổn ngang làm nghẹn lại, không thể nào phát ra âm thanh gì nữa.

Khi ba Diêm Ma Tổ nói ra những lời này, chẳng những không có bất kỳ sự không cam lòng và miễn cưỡng nào, ngược lại còn mang cảm giác vinh quang như bắt nguồn từ trong xương tủy và tận đáy linh hồn!

Nam Minh Thần Đế tê dại cả da đầu.

Ba lão quái vật đáng sợ không nên tồn tại trên đời này lễ độ cung kính với Vân Triệt, đã khiến trong lòng hắn khó có thể hiểu được. Lần này, lời nói của bọn họ, càng khiến hắn không thể tưởng tượng rồi lại... ao ước, đố kị đến gần như phát điên.

Thần Đế, tồn tại vì để ra lệnh cho hàng vạn sinh vật, sẽ không ở dưới bất cứ sinh linh nào. Mỗi một Thần Đế đều phải vô cùng coi trọng người thừa kế thần lực dưới trướng, lôi kéo và đối xử tử tế, còn phải cân nhắc điều hòa đủ kiểu.

Cho dù như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không hy vọng xa vời bọn họ sẽ thành tâm cống hiến sức lực mà không ngại chết muôn lần.

Bởi vì kẻ mạnh mẽ như bọn họ sẽ là nền tảng của một giới, lại vĩnh viễn không thể là kẻ nguyện trung thành.

Nhưng bên cạnh Vân Triệt, lại có kẻ nguyện trung thành ở cấp độ Thần Đế, tự nguyện vì hắn mà chết muôn lần!

Mà còn là ba người!

Hắn không thể nào hiểu được, càng không thể nào tiếp thu được.

“Thủ... đoạn... hay...” Hôi Tẫn Long Thần than nhẹ một tiếng: “Thật sự là thủ đoạn hay lắm... Cái gọi là Diêm Ma lão tổ... lại tự nguyện làm con chó trung thành cho một kẻ ngu xuẩn... Á!”

Ánh mắt Diêm Tam lập lòe ma quang, hiển nhiên là tức giận, nhưng lại không dám tự tiện hành động, mà xin chỉ thị của Vân Triệt: “Chủ nhân, hiện tại làm thịt con rồng đê tiện này hả?”

Âm thanh rợn người, không khiến Hôi Tẫn Long Thần sinh ra chút sợ hãi nào, bị năm Tổ áp chế, hắn vẫn thốt ra từng chữ ngoan lệ, âm thanh ngạo nghễ như cũ: “Tới... Giết bản tôn... Vân Triệt... có giỏi... thì... ra tay đi…a …”

Vân Triệt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên lãnh đạm cười một tiếng: “Cả đời này, trong số những người bản Ma Chủ đã gặp, phần lớn đều sợ chết. Người có địa vị càng cao, thì càng sợ chết. Kẻ không sợ chết như ngươi, quả là số ít.”

“Nếu ngươi đã không sợ chết, sao bản Ma Chủ có thể dễ dàng ban chết đây.”

Mắt rồng của Hôi Tẫn Long Thần mở to, miệng tùy tiện phát ra tiếng cười khàn trào phúng: “Ha ha... Ha ha ha ha... Ngươi quả nhiên vẫn không dám giết bản tôn... lá gan vừa rồi đâu? Hả!? Ha ha ha ha...”

“Muốn chết cũng được.” Vân Triệt không nhanh không chậm mà nói: “Đến cầu xin bản Ma Chủ đi. Khi ngươi học được phải uốn gối trước bản Ma Chủ thế nào, thì mới có tư cách được bản Ma Chủ ban chết, nghe hiểu rồi chứ?”

“Ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha ha...” Sắc mặt Hôi Tẫn Long Thần đầy đau đớn, nhưng miệng lại cười điên cuồng: “Ma nhân ti tiện... lại vọng tưởng khiến bản tôn khuất phục... ngươi mơ mộng hão huyền rồi!”

“Diêm Nhất, Diêm Nhị, Diêm Tam” Vân Triệt quay người, không nhìn Hôi Tẫn Long Thần them một lần: “Nên làm thế nào để một con rồng đê tiện muốn chết, chuyện đơn giản như vậy, các ngươi sẽ làm được chứ?”

Mệnh lệnh trầm thấp, lại đang thiêu đốt sự âm u và hung ác sâu sắc bên trong bản chất của ba Diêm Tổ, cắp mắt già nua của bọn họ phóng ra ánh sáng hưng phấn, ngay cả lời nói cũng nhiều thêm mấy phần nóng bỏng: “Xin tuân mệnh lệnh của chủ nhân!”

“A…”

Ba Diêm Tổ vừa dứt lời, một tiếng gào rít thống khổ xuyên thấu linh hồn gần như đánh nát bầu trời thành Nam Minh vương.

Lấy vuốt quỷ của ba Diêm Tổ đâm vào thân rồng làm trung tâm, vô số vết đen trên người Hôi Tẫn Long Thần bỗng nhiên phát xạ lan tràn, như ngàn vạn thanh dao ma quỷ tăm tối, tàn nhẫn cắt đứt, đâm xuyên, tàn ác cắn nuốt mỗi một góc trong thân rồng khổng lồ.

Hắc ám cắn nuốt, vốn là một loại cực hình.

Huống chi cực hình là đến từ vuốt quỷ Diêm Ma của ba Diêm Tổ.

Mỗi một vết trong vô số vết đen, thậm chí mỗi một mũi nhọn màu hắc, đều đủ để khiến bất cứ sinh linh nào biết rõ ràng thế nào là sống không bằng chết trong nháy mắt.
Hết chương 1780.
Bình Luận (0)
Comment