Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1689 - Chương 1781. Tàn Khốc (3)

Chương 1781. Tàn khốc (3)
Chương 1781. Tàn khốc (3)

Nhưng tiếng gào rít của Hôi Tẫn Long Thần chỉ tiếp tục trong một chớp mắt, đã kiên quyết dừng lại. Đừng nói là cầu xin tha thứ muốn chết, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra thêm chút nào, chỉ có âm thanh vỡ vụn rợn người không ngừng phát ra từ răng của hắn trong sự thống khổ cùng cực.

“Hử?”

Nhiệm vụ đơn giản như vậy, Diêm Ma lực tàn nhẫn nhất lại không làm cho con rồng này khuất phục. Điều này không thể nghi ngờ gì khiến cho ba Diêm Tổ thầm giận trong long. Động tác tay của bọn họ đồng thời thay đổi. Thoáng chốc, vết đen trên thân Hôi Tẫn Long Thần bỗng nhiên thay đổi, từng chiếc xương rồng vỡ vụn, thân rồng vốn không thể phá vỡ trực tiếp bị vỡ ra mấy ngàn vết nứt.

Trong nháy mắt đó, máu rồng chảy ào ra, giống như mưa to.

“Kẹt…”

Toàn thân Hôi Tẫn Long Thần co rút, răng hắn bị cắn nát thành từng mảnh. Trong vương điện, số lớn cường giả bị kinh hãi đến nghẹn ngào, lại chỉ không nghe thấy tiếng kêu thảm của Hôi Tẫn Long Thần.

“Ha... Ha ha...”

Tra tấn như địa ngục lửa, nỗi thống khổ của xương rồng đứt đoạn, không những không có cách nào bẻ gãy sự kiêu ngạo của Long Thần hắn. Ngược lại hắn lại đang cười, dù cả khuôn mặt đã vặn vẹo dữ tợn đến không còn hình dáng.

“Muốn... khiến... bản... tôn... cầu xin tha thứ... chỉ bằng ngươi cũng xứng...”

“Kết quả của ngươi... chắc chắn... Thê thảm hơn gấp nghìn lần vạn lần... so với bản tôn… Ha ha... Ha... Ha ha...”

Không chỉ đang cười, hắn vẫn có thể nói thành lời.

Vài phút trước, bọn họ sợ hãi vì đau đớn mà Hôi Tẫn Long Thần phải chịu. Giờ phút này, trong lòng bọn họ không thể không sinh ra rung động và khâm phục sâu sắc.

Đây chính là ý chí của rồng, linh hồn của rồng, sự ngông nghênh của rồng.

“Không cần nôn nóng như vậy, giữ lại thêm chút sự lực để hưởng thụ cho tốt.” Vân Triệt chậm từ tốn nói: “Bản Ma Chủ có nhiều thời gian. Tra tấn một hình tượng gọi là Long Thần, có lẽ cũng ít khi thấy được. Người đang ngồi đây, ai mà không muốn thưởng thức thêm một lát, ngươi nhất định phải kiên trì lâu một chút đấy.”

Khi hắn vừa dứt lời, gân rồng của Hôi Tẫn Long Thần cũng bị xé đứt từng cái một, sau đó lại bị cắn nuốt từng chút một thành mảnh vụn tối đen.

Mỗi một hơi thở, âm thanh răng rồng bị cắn đứt đáng sợ đều đang tiếp tục, nhưng từ đầu đến cuối không nghe thấy bất kỳ âm thanh kêu thảm và cầu xin tha thứ nào.

“Ma Chủ Bắc Vực” Cuối cùng, Nam Minh Thần Đế mở miệng: “Tội mạo phạm của Hôi Tẫn Long Thần, đến đây cũng đã trả giá đủ giới lớn rồi. Ma Chủ và long tộc đã có ngọn nguồn đặc biệt, lại không thù sâu hận lớn gì với Hôi Tẫn Long Thần, ngươi liền ban ân tha thứ như vậy, thì thế nào?”

“Mạo phạm”, “ban ân”... Lời nói của Nam Minh Thần Đế chẳng những không làm Hôi Tẫn Long Thần cảm kích, lại khiến hắn càng thêm phẫn nộ. Cổ họng hắn tràn ra tiếng gào thét khàn khàn đã hoàn toàn vặn vẹo: “Nam Minh... Bản tôn không cần ngươi đến cầu xin tha thứ!”

“Vân Triệt... có gan thì giết bản tôn... đến đi!”

“Muốn chết? Cầu xin đi.” Vân Triệt cười nhạt nói.

“Ta... thèm vào!” Một cái răng rồng cuối cùng của Hôi Tẫn Long Thần cũng bị hắn miễn cưỡng cắn nát, nhưng trong âm thanh ngạo nghễ kia, lại như không tan rã chút nào: “Phế vật hèn nhát... Một con chó dại đọa ma... chỉ bằng ngươi cũng xứng ư!”

Vân Triệt nghiêng mắt, lạnh lùng liếc Hôi Tẫn Long Thần một cái.

Nói thật, ý chí của Hôi Tẫn Long Thần quả thật vượt qua dự đoán của hắn... hơn nữa là vượt xa.

Hắn vô cùng rõ ràng Diêm Ma lực của ba Diêm Tổ có tàn khốc cỡ nào. Giờ phút này sự đau khổ mà Hôi Tẫn Long Thần phải thừa nhận, đâu chỉ là linh hồn đau đớn như muốn chết.

Nhưng hắn không cầu xin thì thôi, ngay cả tiếng kêu thảm cũng kiên quyết nhịn xuống.

Chín Long Thần của Long Thần giới thực sự cần đánh giá một lần nữa.

“Chỉ là Long Thần, cần gì phải lãng phí quá nhiều thời gian trên người hắn.”

Thiên Diệp Ảnh bỗng nhiên mở miệng, nàng không nhanh không chậm mà nói: “Lấy ý chí của Long Thần, e là dằn vặt hắn đến chết, hắn cũng sẽ không thật sự cầu xin tha thứ.”

Nàng đứng dậy, đón ánh mắt của Vân Triệt nói: “Muốn khiến hắn khuất phục, phá hủy điều hắn coi trọng nhất không phải là được rồi sao.”

“Nói đi.” Vân Triệt nói. Nói về sự hiểu rõ đối với Long Thần giới, hắn đương nhiên kém xa Thiên Diệp Ảnh.

“Thật đơn giản.” Thiên Diệp Ảnh Nhi đứng dậy: “Đối với bọn họ, hai chữ ‘Long Thần’ cao hơn tất cả, cho dù ngàn lần muôn lần chết, cũng sẽ không vứt bỏ, càng sẽ không tự giẫm đạp tôn nghiêm và kiêu ngạo của một Long Thần.”

“Như vậy...” Khóe môi nàng hơi cong, đôi môi tuyệt mỹ thì thầm lời nói như ác mộng Vực thẳm đối với Hôi Tẫn Long Thần: “Đập nát Long Đan của hắn, lột da rồng của hắn, khắc lên chữ ấn hắc ám sỉ nhục nhất trên thân rồng của hắn, sau đó treo hắn lên trụ trời, chiếu hình đến trước mắt vạn linh trong thiên hạ.”

“Khiến cho tất cả mọi người thưởng thức bộ dạng thê thảm của hắn, khiến những con sâu kiến mà cả đời này hắn khinh thường nhìn một lần đều sẽ thương hại hắn. Như thế, Hôi Tẫn Long Thần sẽ trở thành sỉ nhục của Long Thần giới, hơn nữa là sỉ nhục vĩnh viễn.”

“Ghi chép về Hôi Tẫn Long Thần ở bất kỳ thời đại nào sau này, trong bất kỳ chủng tộc nào cũng sẽ vĩnh viễn khắc hai chữ ‘sỉ nhục’.”

“Ngươi...” Thân thể Hôi Tẫn Long Thần bỗng nổi lên run rẩy hỗn loạn, một đôi mắt rồng cũng nhanh chóng chuyển từ màu xám tro thành màu máu.

Lạnh lẽo vô hình đâm vào xương sống lưng của tất cả mọi người.

Năm đó thần nữ Phạm Đế vốn cực kỳ đáng sợ. Sau khi trở về từ Bắc Thần Vực, rõ ràng nàng đã trở nên tàn nhẫn, hung ác hơn.

“Rất tốt.” Vân Triệt khẽ gật đầu, nói thẳng: “Diêm Nhất, Diêm Nhị, Diêm Tam, làm như Ảnh Nhi nói đi. Trước hết, đập nát xương rồng, Long Đan của hắn, khiến hắn muốn chết cũng không được. Còn chữ ấn hắc ám... Hừ, khắc hai chữ ‘tiện long’ đi.”

“Tuân mệnh!”

Diêm Ma Tam tổ cùng lên tiếng trả lời, phóng thích hắc ám. Xương rồng đang bị cắn nuốt tàn phá chậm rãi trở thành bị bẻ gãy hung ác, âm thanh đứt gãy giống như sấm rền.

“A…”

Đau đớn do bẻ gãy mạnh kém xa hắc ám chậm rãi cắn nuốt tàn phá, nhưng Long Thần không chịu phát ra một tiếng rên rỉ lúc trước, lúc này lại phát ra một tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết, theo sau đó là tiếng gầm rú vặn vẹo: “Giết ta... Giết ta!”

Âm thanh gầm rú này không có sự bất khuất ngạo mạn lúc trước. Chẳng những vậy, trong sự gấp gáp vô cùng, còn rõ ràng có một chút sợ hãi và run rẩy mà ai cũng nghe được.
Hết chương 1781.
Bình Luận (0)
Comment