Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1691 - Chương 1783. Cuồng Ma (2)

Chương 1783. Cuồng ma (2)
Chương 1783. Cuồng ma (2)

Nam Minh Thần Đế thuấn thân, đã về đến ghế vương, so với khuôn mặt cứng nhắc của ba Thần Đế khác và các Minh Thần, hắn lại có vẻ ung dung cười nhạt: “Ma Chủ Bắc Vực, việc riêng với Hôi Tẫn Long Thần đã qua, tiếp theo, nên là việc quan trọng của của Nam Minh ta. Các vị quý khách, xin ngồi xuống một lần nữa...”

Ầm!

Nam Minh Thần Đế còn chưa dứt lời, một tiếng vang trầm truyền đến, theo một sợi màu xám không bình thường lướt qua, mang theo một luồng long khí nồng đậm mà bàng bạc.

Diêm Nhị chậm rãi nâng lên vuốt quỷ, trong tay là một Long Đan hắn vừa lấy ra.

Hôi Tẫn Long Thần bị Vân Triệt lấy hồn uy của Long Thần chân chính chấn nát, bị năm Tổ đè ngang, từ khi hắn bị áp chế đến tử vong, toàn bộ hành trình không có bất cứ lực phản kích giãy dụa nào. Từ đó, Long Đan của hắn không chút hao tổn, hoàn mỹ hoàn hảo.

Mà, đây là Long Đan đến từ Long Thần!

Là thần vật các Thần Đế ở đây cũng chưa từng thấy bao giờ!

Bởi vì trong lịch sử thần giới, các đời Long Thần đều là thọ hết chết già, Long Đan cũng theo chết già mà tự tan đi, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể mạnh mẽ giết một Long Thần.

Lui ngàn vạn bước mà nói, nếu thật sự có người có năng lực, có gan ép một Long Thần bức đến đường chết, lấy sự cao ngạo của Long Thần, chắc chắn sẽ tự hủy Long Đan trước khi chết, tuyệt đối sẽ không để sức mạnh trung tâm của mình rơi vào trong tay đối phương.

Nhưng đáng tiếc, Hôi Tẫn Long Thần bị lực lượng của năm Tổ áp chế hoàn toàn, trước khi chết muốn hoàn toàn tự hủy là chuyện hoang đường viển vông.

Thứ trong tay Diêm Nhị, có lẽ là viên Long Đan của Long Thần đầu tiên của thần giới từ trước tới nay... hơn nữa còn vô cùng hoàn mỹ.

Dưới hơi thở của nó, ngay cả Nam Minh Thần Đế đều ngừng nói chuyện, ánh mắt đột nhiên cứng lại.

Bóng đen của Diêm Nhị lóe lên một cái. Hắn đã quỳ trước Vân Triệt, hai tay nâng cao Long Đan: “Chủ nhân, vật này giải quyết thế nào?”

Vân Triệt đưa tay, Long Đan của Hôi Tẫn lập tức rơi nhẹ vào lòng bàn tay hắn.

Hắn thoáng phóng thích uy thế của Long Thần, khí tức Long tộc vô chủ đã vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, không dám có chút xao động nào nữa.

Vân Triệt hơi phóng thích linh giác, Long Đan có độ lớn chỉ khoảng một thước, lại như đang chứa một thế giới không có tận cùng bên trong, long lực bàng bạc, phảng phất không ngừng không nghỉ, vô cùng vô tận.

Thiên Diệp Ảnh nhìn Vân Triệt. Từ ánh mắt của hắn, nàng đã biết hắn sẽ lấy Long Đan này làm gì. Nhưng dù sao đây cũng là lực lượng cấp độ Long Thần, với lực “hư vô” của Vân Triệt bây giờ, thật sự luyện hóa được sao?

Vân Triệt lật bàn tay, ném Hôi Tẫn Long Đan vào trong Thiên Độc châu. theo đó mắt mọi người đột nhiên nhảy một cái, như mới tỉnh từ trong mộng, trong lòng có ngàn vạn gợn sóng.

Chỉ có mạnh mẽ giết Long Thần mới có thể lấy được Long Đan của Long Thần... Đây vốn là đồ vật trước giờ không có khả năng xuất hiện trên đời này!

Vân Triệt khoát tay chặn lại, thản nhiên nói: “Dọn thi thể của nó đi, nhìn mà chướng mắt.”

Diêm Nhị lĩnh mệnh, bàn tay túm lấy, trong nháy mắt thân rồng vỡ vụn của Hôi Tẫn Long Thần bị thu vào trong một viên hắc quang, theo năm ngón tay của Diêm Nhị nắm lại, hắc quang co vào, hóa thành một viên kết tinh không gian đen nhánh lớn khoảng nửa tấc.

Vân Triệt cầm lấy kết tinh hắc ám chứa thi thể của Hôi Tẫn Long Thần, bỗng cười một tiếng quỷ dị, khuôn mặt hơi thay đổi, ánh mắt chuyển hướng về người trẻ tuổi đứng bên cạnh Nam Minh Thần Đế.

Thân là Nam Minh thái tử, tâm cảnh của Nam Thiên Thu đương nhiên đã có kinh nghiệm dày dặn từ lâu rồi, tuyệt đối không tầm thường.

Nhưng chuyện vừa xảy ra, khiến các Thần Đế chưa tỉnh hồn thật lâu, huống chi hắn chỉ là một thái tử!

Khi hắn bỗng phát hiện, ánh mắt Vân Triệt lại nhìn chằm chằm trên người mình, Nam Thiên Thu từ đầu đến cuối không kiêu ngạo không tự ti, ung dung thanh nhã trước mặt bất kỳ ai khi trước bỗng cứng đờ người, máu toàn thân như lập tức ngừng tuần hoàn. Hai tay hắn bất giác nắm lại, không kiềm chế được bắt đầu run rẩy, dù xiết thật chặt năm ngón tay cũng không thể ngừng run.

Nhìn Nam Thiên Thu, Vân Triệt như cười như không, chậm chạp nói: “Bản Ma Chủ đã từng nói, lần này đến đây chắc chắn dâng lên một món quà lớn vì Nam Minh thái tử mới phong.”

Hắn chậm rãi đưa tay, hai ngón tay kẹp viên kết tinh không gian chứa đựng thi thể của Hôi Tẫn Long Thần: “Máu, thịt, gân, xương của Long Thần, thứ nào cũng là trân bảo đời đời. Cho dù là phụ vương ngươi, cũng không dám hi vọng xa vời có được.”

“Nam Minh thái tử, ngươi có dám nhận món quà lớn này không?”

“...” Nam Thiên Thu sửng sốt, lưng phát lạnh, tóc run lên, không thể nói nên lời.

Hắn vừa tận mắt nhìn thấy một Long Thần chết thảm. Đối mặt Vân Triệt nhìn thẳng mình, thân là Nam Minh thái tử, hắn lại nảy sinh một cảm giác vô cùng đáng sợ: Tính mạng của mình như đang bị hắn cầm nắm trong tay, chỉ cần hắn muốn, chỉ cần hắn không vui một chút, thì có thể lấy đi bất cứ lúc nào.

Đám người kinh hãi... Vân Triệt lại lấy thi thể của Hôi Tẫn Long Thần, làm quà sắc phong tặng cho Nam Minh thái tử!?

Đây chính là “quà lớn” mà hắn nói lúc trước? Đây chính là lý do vì sao hắn sẽ nói với Hôi Tẫn Long Thần câu “chỉ tiếc, e là ngươi không nhìn thấy”?

Chờ một chút, chẳng lẽ lúc đó... không, ngay từ đầu, hắn đã định giết Long Thần đến từ Tây Thần Vực!?

Toàn bộ những người nghĩ chuyện này đều lạnh lẽo trong lòng.

Đến giờ phút này, bọn họ vẫn không rõ, mục đích Vân Triệt đến lần này, vốn hoàn toàn khác biệt với suy nghĩ của bọn họ. Thậm chí có thể là hoàn toàn trái ngược.

“Ha ha ha ha!”

Một tiếng cười to vang lên, như trống chiều chuông sớm, chấn động đến tâm hồn Nam Thiên Thu run rẩy dữ dội. Nam Minh Thần Đế cất cao giọng nói: “Dù tuổi tác Thiên Thu còn trẻ, nhưng đã là thái tử của Nam Minh ta, thế gian này không e ngại chuyện gì, sao có thể không dám nhận món quà lớn này.”

“Thiên Thu, máu xương của Long Thần, quả thật là bảo vật quý báu mà vi phụ cũng không dám yêu cầu xa vời, ngươi phải cám ơn món quà lớn này của Ma Chủ cho tốt.”

Nam Thiên Thu vội vàng ổn định tâm hồn, hắn biết vừa rồi mình lộ ra sợ hãi, nhất định đã khiến phụ vương thất vọng.

Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, mắt khôi phục tỉnh táo, sau đó đón ánh mắt của Vân Triệt chậm rãi vươn tay ra phía trước, nhận lấy kết tinh không gian trong tay Vân Triệt... Từ đầu đến cuối, hắn đều nhìn thẳng vào hai mắt của Vân Triệt, không hề tránh đi.

“Thiên Thu cảm ơn món quà lớn này của Ma Chủ, phần di thể của Long Thần này, Thiên Thu chắc chắn sử dụng hiệu quả.” Hắn thoáng cúi người thi lễ, âm thanh âm vang chứa uy nghiêm.

“Rất tốt.” Vân Triệt liếc hắn một cái, khẽ gật đầu, như một một trưởng bối khen ngợi vãn bối... Mặc dù lấy thọ nguyên để nói, thì Nam Thiên Thu còn lớn tuổi hơn tổ phụ của hắn.

“Không hổ là người thừa kế Nam Minh Thần Đế lựa chọn, không chỉ có vẻ bề ngoài lỗi lạc, khí phách cũng phi phàm, ít nhất còn đáng yêu hơn nhiều so với con rồng đê tiện vừa rồi.” Vân Triệt chậm rãi nói: “Ngươi đã nhận món quà lớn của bản Ma Chủ, vậy thì thuận tiện trả lời mấy vấn đề của bản Ma Chủ, thế nào?”
Hết chương 1783.
Bình Luận (0)
Comment