Đối mặt lời nói và ánh mắt nhìn thẳng của Vân Triệt, máu toàn thân Nam Thiên Thu đông lại trong nháy mắt, vô ý thức liếc mắt nhìn về phía Nam Minh Thần Đế.
Đối diện với ánh mắt của hắn, Nam Minh Thần Đế chưa hề nói giúp lời nào, ngược lại còn hơi nhíu mày.
Nam Thiên Thu rùng mình, vội vàng ngưng thần tĩnh khí, khi đối mặt lại với Vân Triệt, ánh mắt đã hơi chút lạnh nhạt thong dong: “Ma Chủ đã hỏi, Thiên Thu nhất định biết gì nói nấy.”
“Rất tốt.” Mí mắt Vân Triệt hơi rũ xuống, âm thanh mơ hồ trầm thấp hơn: “Nam Minh thái tử, vài ngày trước bản Ma Chủ vô tình được nghe nói, năm đó, trước khi ngươi kế thừa thần lực Minh Thần, ngươi đã từng cố ý theo phụ vương của ngươi tới Đông Thần Vực thì phải.”
“...?” Nam Minh Thần Đế nhàn nhạt liếc Thiên Diệp Ảnh một cái.
“Bản Ma Chủ muốn hỏi, lần đó ngươi đến Đông Thần Vực, mục đích là gì vậy?” Ánh mắt Vân Triệt vẫn nhàn nhạt chăm chú nhìn hắn. Tuy đang hỏi thăm, nhưng dường như lại không cho đối phương cơ hội cự tuyệt trả lời.
Nam Thiên Thu đương nhiên sẽ không quên chuyến đi Đông Vực trước khi tiếp nhận truyền thừa Minh Thần. Hắn không đổi sắc, đầu óc xoay chuyển, nghĩ ngợi mục đích Vân Triệt hỏi thăm việc này.
Mà sự im lặng ngắn ngủi của hắn lại khiến ánh mắt Vân Triệt hơi thay đổi, giọng nói cũng âm u hơn chút: “Sao nào? Chẳng lẽ khó mở miệng tới vậy à?”
Ánh mắt mọi người âm thầm ngưng lại, việc Hôi Tẫn Long Thần bị hủy diệt gây chấn động vẫn đang hiển hiện trước mắt. Vân Triệt đột nhiên hỏi đến vấn đề này, nhất định có gì đó không bình thường.
Nam Thiên Thu khẽ nhấc mắt, lại nở nụ cười: “Nam Thiên Thu ta đã là Nam Minh thái tử, thì không có chuyện gì không thể nói, chỉ có người không có tư cách lắng nghe mà thôi. Ma Chủ đã hỏi, sao Thiên Thu lại che giấu chứ.”
Thân thể của hắn hơi động, đối mặt đám người, hắn thản nhiên cao giọng: “Sau khi Thiên Thu đạt đến Thần Vương cảnh, cuối cùng được thần lực Minh Thần thừa nhận, có tư cách trở thành Minh Thần, cũng từ đó trở đi, phụ vương có suy nghĩ lập Thiên Thu làm thái tử.”
Những việc này, mọi người trong phạm vị cấp cao của Nam Thần Vực đều biết.
“Trước khi nhận lấy thần lực Minh Thần, quả thật Thiên Thu đã cố ý theo phụ vương tới Đông Thần Vực một chuyến, có hai mục đích.”
“Một, là thăm hỏi bốn vị Thần Đế của Đông Thần Vực, cũng báo trước cho người thừa kế tương lai của Nam Minh thần giới ta.”
“Hai, là tìm một số lượng lớn Mộc Linh Châu tươi mới để tinh lọc nguyên khí và huyền khí, đạt đến mục tiêu kế thừa và dung hợp thần lực Minh Thần càng hoàn mỹ hơn.”
Khi Nam Thiên Thu nói xong câu đó, tâm hải của Vân Triệt đột nhiên truyền đợt từng đợt dao động linh hồn kịch liệt không thể khống chế được của Hòa Lăng.
Nam Thiên Thu nói ra trực tiếp ngay thẳng như thế, lại vượt quá dự đoán của Vân Triệt. Hắn cười nhẹ: “Những Mộc Linh Châu này do ai đến săn bắt?”
“Đương nhiên là Thiên Thu tự săn bắt.”
Vân Triệt vừa dứt lời, ngay sau đó Nam Thiên Thu đã trả lời, không có bất cứ chần chờ do dự gì, ánh mắt càng không gợn sóng hay tránh né: “Nếu việc này còn phải mượn tay người khác làm thì Thiên Thu nào có xứng với sự mong chờ của phụ vương.”
Trong lòng Nam Thiên Thu biết, Vân Triệt đột nhiên hỏi đến chuyện này, nhất định là đã biết toàn bộ. Năm đó khi hắn theo Nam Minh Thần Đế đi Đông Thần Vực, vương giới đầu tiên đến thăm chính là thần giới Phạm Đế. Với năng lực của thần giới Phạm Đế, biết được hành tung kỹ càng của hắn năm đó là không hề kỳ lạ chút nào.
Bây giờ Thiên Diệp Ảnh ngay bên cạnh Vân Triệt, Thần Đế Phạm Đế cũng coi như rơi vào trong tay Vân Triệt... Sau khi Nam Thiên Thu suy nghĩ trong giây lát, không những không che giấu chút nào, mà lại đáp lại vô cùng trực tiếp ngay thẳng.
Huống chi đối với hắn, hành trình Đông Vực lần đó hoàn toàn là một chuyện rất nhỏ.
Nam Minh Thần Đế luôn không nói gì, đáy lòng hài lòng đôi chút với biểu hiện của Nam Thiên Thu khi đối mặt Vân Triệt. Dù sao, vừa rồi Vân Triệt hành hạ Hôi Tẫn Long Thần đến chết, sức ép của hắn tuyệt đối không dưới bất kỳ một Thần Đế nào đương thời.
“Câu trả lời không tệ.” Vẻ mặt và lời nói của Vân Triệt khó mà phân biệt cảm xúc, hắn nói tiếp: “Theo bản Ma Chủ được biết, ngươi thu hoạch tương đối khá trong tiểu tinh giới nào đó gần Trụ Thiên giới, phải không?”
Thiên Diệp Ảnh ở bên cạnh, Nam Thiên Thu lại không quá kinh ngạc với việc Vân Triệt hiểu rõ đến mức này, hắn hơi suy nghĩ, nói: “Ma Chủ nói đúng. Dù Thiên Thu đã quên mất tên của Tinh giới kia, nhưng quả thật là nó gần Trụ Thiên giới.”
Vân Triệt: “...”
“Thiên Thu biết mộc linh còn lại trên đời cực ít, vốn cho rằng hành trình Đông Vực sẽ khá nhọc lòng. Nhưng dường như thiên đạo ban ân, trong một Tinh Giới nho nhỏ, tìm được gần ngàn mộc linh đồng hành, đương nhiên vui sướng mà lấy, trong chốc lát, đã lấy được Mộc Linh Châu tươi mới vượt gấp mấy lần số lượng cần thiết.”
“Mặt khác.” Nam Thiên Thu tiếp tục nói: “Hai người dẫn đầu của những mộc linh kia chẳng những có tu vi khá cao, mà khí tức còn có sự khác biệt rõ ràng với mộc linh khác. Sau này ta hỏi phụ vương, biết được đó có lẽ là Vương tộc mộc linh vốn đã tuyệt tích. Đáng tiếc năm đó Thiên Thu kiến thức nông cạn, không coi trọng, bị bọn họ tự bạo Mộc Linh Châu mà tiêu vong.”
Nói rồi, hắn thản nhiên lắc đầu, nói: “Với mức độ trân quý của Mộc Linh Châu của Vương tộc bên trong ghi chép, dù giờ phút này nghĩ đến, cũng không khỏi tiếc nuối.”
Tiếng lòng Vân Triệt đang run rẩy... Đó là run rẩy đến từ linh hồn của Hòa Lăng.
Hoàn toàn hợp lý, hợp lý đến mức ngay cả chút xíu nghi ngờ cũng không chêm vào được.
Hết chương 1784.