Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1695 - Chương 1787. Át Chủ Bài Của Nam Minh

Chương 1787. Át chủ bài của Nam Minh
Chương 1787. Át chủ bài của Nam Minh

“Cho nên, không ai muốn trêu chọc kẻ điên. Còn nếu đụng tới kẻ điên mạnh mẽ, dù cho là bản vương, cũng sẽ lựa chọn trấn an nhượng bộ.”

Một trận gió rét thổi tới, khiến không gian xung quanh bỗng vắng lặng hơn mấy phần.

“Kẻ điên trong miệng Nam Minh Thần Đế, chẳng lẽ là bản Ma Chủ?” Vân Triệt hỏi nhàn nhạt.

“Không, ngươi không thuộc về bốn loại này.” Nam Minh Thần Đế lại lắc đầu, hắn chậm rãi quay người, một đôi mắt mang theo ánh vàng âm trầm nhìn Vân Triệt chăm chú: “Lúc trước bản vương quả thật cho rằng Ma Chủ Bắc Vực ngươi là kẻ điên, cho nên thời điểm đối lập, tự nguyện lui ba bước.”

Vân Triệt cũng chậm rãi chuyển mắt qua, đối chọi với Nam Minh Thần Đế, rất hứng thú mà hỏi: “Nếu không phải kẻ điên, vậy nên là gì đây?”

Nam Minh Thần Đế nheo mắt lại, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt trông rất bình thản, chậm rãi nói: “Là chó dại.”

Âm thanh trò chuyện của Vân Triệt và Nam Minh Thần Đế không lớn, nhưng người trên thần đàn là nhân vật nào, bọn họ đều nghe thấy rõ ràng mỗi một chữ.

Hai chữ “chó dại” vừa thốt ra, toàn bộ không gian trên thần đàn như bị phong kết trong nháy mắt. Tất cả mọi người từ sóng mắt đến hô hấp, lại đến máu chảy đều ngừng lại trong nháy mắt.

Ba Thần Đế vốn đang nhìn phương hướng khác nhau chợt xoay người, nhìn về phía Nam Minh Thần Đế và Vân Triệt, trên mặt đều ngưng tụ vẻ kinh sợ sâu sắc.

Vân Triệt không tức giận chút nào, gương mặt bao phủ khí đen nhàn nhạt của hắn không nổi lên chút dao động cảm xúc, khóe môi còn mơ hồ cười mỉm: “Không biết kẻ điên và chó dại, thì có gì khác biệt đây?”

“Đơn giản.” Nam Minh Thần Đế mỉm cười trả lời: “Cho dù kẻ điên lại điên cuồng, nhưng ít nhất còn giữ mấy phần nhân tính và lý trí, có thể có rất nhiều loại phương pháp hồi phục và trấn an.”

“Nhưng nếu chó dại muốn cắn người...” Nam Minh Thần Đế lắc đầu: “Thì có ai ngăn được đâu?”

“Cho nên?”

“Cho nên...” Nam Minh Thần Đế đã híp hai mắt lại thành hai khe hở hẹp dài: “Kẻ điên có thể trấn an, nhưng chó dại, thì nhất định phải không tiếc tất cả thủ đoạn... hoàn toàn bóp chết!”

Trong chớp nhoáng này, không chỉ là thần đàn, mà dường như toàn bộ bầu trời Nam Minh thần giới đều trở nên âm u, lạnh lẽo, tĩnh mịch.

Không chỉ đám người Thích Thiên Thần Đế, Hiên Viên Đế, Tử Vi Đế, cho dù một đám minh thần cũng lộ ra kinh sợ rõ ràng vì không kịp ứng phó.

Lần trở mặt bất ngờ này thực sự quá nhanh, quá bất ngờ, mà rất không sáng suốt. Mặc dù người bên cạnh Vân Triệt chỉ là mấy người rải rác, nhưng thực lực kinh khủng và thủ đoạn tàn nhẫn của bọn họ như cơn ác mộng bóng tối. Sao Nam Minh Thần Đế lại bỗng nhiên đắc tội con ác quỷ ngay cả Long Thần cũng không để vào mắt này, ở nơi này, thời khắc này chứ!

Chỉ có Bắc Ngục Minh Vương và Đông Ngục Minh Vương không quay người, trong đôi mắt chứa đựng kim quang càng sâu, càng nồng đậm.

Nam Thiên Thu chậm rãi ngẩng đầu, sau nháy mắt khiếp sợ, hắn lập tức hiểu được điều gì, khóe miệng hơi cong, than nhẹ: “Không hổ danh là phụ vương.”

“Nam Minh Thần Đế.” Hiên Viên Đế nói với phía trước: “Trước việc trọng đại, cớ gì cần làm những trò đùa không đúng lúc này.”

“Trò đùa?” Nam Minh Thần Đế cười nhẹ nói: “Bản vương chưa từng nói đùa. chẳng những phải trừ khử chó dại, mà phải làm càng sớm càng tốt, phải xóa sổ đến mức một cái xương chó, một cái lông cũng không thể để lại. Nếu không, không biết chừng Nam Thần Vực chính là Đông Thần Vực, kế tiếp Ma Chủ cho rằng thế nào?”

“Không sai, không sai chút nào.” Vân Triệt mỉm cười, âm thanh âm u lạnh lẽo: “Khi một người sống sờ sờ bị ép thành chó dại, ngay cả bản Ma Chủ, cũng thường xuyên cảm thấy hoảng hốt sợ hãi, mà Nam Minh ngươi, hiện tại có phải linh hồn ngươi cũng đang run lẩy bẩy hay không?”

Không nổi giận, hung ác hay cười điên cuồng trong dự đoán của mọi người, Vân Triệt phản ứng bình thản đến mức khiến người khác rùng mình.

Phản ứng của Thiên Diệp Ảnh đang đứng bên cạnh Vân Triệt cũng khá bình thản. Nàng chỉ yên tĩnh lắng nghe, thậm chí không liếc nhìn về phía Nam Minh Thần Đế một lần, như thể chuyện không liên quan đến mình.

Ngược lại, ba Diêm Tổ, trong đôi mắt già nua của bọn họ bất ngờ phóng ra ánh đen đáng sợ, giống như ném cả thành Nam Minh vương trên không này xuống sáu vực sâu hắc ám, đủ để cắn nuốt tất cả trong nháy mắt.

Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc liếc nhau, sau đó ánh mắt đồng thời liếc nhìn dưới chân, sắc mặt dần dần trở nên nặng nề.

Nam Minh Thần Đế không hề thấy quái lạ với phản ứng của Vân Triệt. Bảy Thần Chủ cấp mười đi theo bên cạnh hắn, trong đó năm Tổ càng kinh khủng đến chấn động đương thời. Đổi thành ai, đối mặt sự “trở mặt” bất ngờ này, đều hoàn toàn không kinh hoảng và phẫn nộ, không biết chừng sẽ chỉ cảm thấy buồn cười.

“Đúng vậy.” Nam Minh Thần Đế chậm rãi giơ cánh tay lên: “Có thể khiến cho bản vương run lẩy bẩy từ tận linh hồn. Vân Triệt, ngươi, con chó dại này quả thực không tầm thường! Bản vương cũng không ngờ tới, ngươi lại thật sự... thẳng thừng như vậy, ép bản vương đến một bước này!”

Trước đó còn như là “ám chỉ”, lần này Nam Minh Thần Đế mở miệng đã hoàn toàn nói toạc ra. Khi hắn vừa dứt lời, ánh mắt ba đế Thích Thiên, Hiên Viên, Tử Vi đồng thời xuất hiện chấn động kỳ dị, mà kim quang trên người Nam Minh Thần Đế đột nhiên lóe lên. Hắn nâng tay lên, cánh tay tràn ra một cái kim ấn chói mắt, đánh ra trong nháy mắt.

Mà cái kim ấn này, lại không đánh về phía Vân Triệt gần trong gang tấc, mà đánh thẳng hậu phương, đập vào ba người Thích Thiên Thần Đế, Hiên Viên Đế, Tử Vi Đế đang đứng cùng nhau.

Mà kỳ lạ là ba đại Nam Vực Thần Đế, không một ai chống cự hay tránh đi. Ngược lại, khi kim ấn bao phủ thân thể, họ đồng thời mượn lực lui lại một cách trật tự, như ba luồng ánh sáng bắn ra, bay xa khỏi thần đàn trong nháy mắt.

Trong giây phút ba đế bị bỗng nhiên đánh ra khỏi thần đàn, một vệt đỏ vàng trải rộng ra trên bầu trời thành Nam Minh vương, im ắng bao phủ trên thần đàn chọc thủng tầng mây.

“Hửm?” Thấy Nam Minh Thần Đế dùng một chưởng đánh bay ba đế, Vân Triệt dường như rất ngạc nhiên.
Hết chương 1787.
Bình Luận (0)
Comment