Mà ngay lúc này, bóng người vẫn không hề lay động của Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc đồng thời lắc lư, bóng dáng của bọn họ làm vỡ vụn không gian, cánh tay ẩn chứa thần lực Phạm Đế khổng lồ bắt lấy một người...
Mà mục tiêu khiến hai Phạm Tổ đồng thời ra tay bất ngờ, rõ ràng Nam Thiên Thu ở trung tâm thần đàn!
Nhưng hai đại minh vương hiện có của Nam Minh thần giới đều đứng trong phạm vi mười bước gần Nam Thiên Thu. Bọn họ như đã sớm dự đoán được cảnh tượng này, gần như cùng một lúc hai đại Phạm Tổ ra tay, bóng dáng của bọn họ đột nhiên quay ngược lại, sức mạnh đã bí mật trước đó ngưng tụ phóng ra trong nháy mắt, hóa thành một bức màn bảo vệ màu vàng chói lọi, không chút hốt hoảng đón lấy lực lượng của hai đại Phạm Tổ.
Coong!
Lực lượng của bốn Thần Chủ cấp mười trực tiếp va chạm, trong giây lát, âm thanh lực lượng nổ tung như muốn xé rách bầu trời.
Dù cùng là Thần Chủ cấp mười, nhưng cuối cùng lực lượng của Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc quá hùng hậu bàng bạc, Đông Ngục Minh Vương và Bắc Ngục Minh Vương không thể sánh bằng. Nhưng một bên bất ngờ ra tay, một bên vận sức chờ phát động, lực lượng và thân hình hai của đại Phạm Tổ vẫn bị lực lượng của hai đại minh vương cản trở, chưa thể gần người, càng chưa có thể khiến Nam Thiên Thu bị thương chút nào.
Mà một nháy mắt cũng đã đủ, cánh tay hai minh vương đồng thời đẩy ra, mượn lực nhanh chóng lùi lại, mang theo Nam Thiên Thu mặt không chút hoảng hốt, bay lên tránh xa khỏi thần đàn.
Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc không đuổi theo, cũng không tiếp tục nhìn về phía Nam Thiên Thu đã trốn xa lần nào nữa. Lấy bối phận và thân phận của mình, bọn họ lại liên thủ ra tay bất ngờ với một tiểu bối, đây là chuyện họ tuyệt đối không bao giờ làm khi bọn họ “còn sống”.
“Muộn rồi.” Thiên Diệp Vụ Cổ than ngắn một tiếng.
Thiên Diệp Bỉnh Chúc chuyển mắt, thản nhiên nói: “Nam Minh, thủ đoạn được lắm.”
“Ha ha, hai vị tiền bối quá khen.” Nam Minh Thần Đế cười ha hả nói: “Thời điểm phi thường, người phi thường, dùng thủ đoạn phi thường thôi.”
Lúc hắn nói chuyện, toàn bộ các minh thần trong thần đàn đã thuấn thân về phía sau Nam Minh Thần Đế, kim quang trên người lóe lên, phóng ra uy thế giống như thần linh hàng thế trong mắt người đời.
“Các ngươi đang làm gì vậy hả?” Vân Triệt hơi híp mắt, nhìn chăm chú về phía Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc, giọng điệu không tốt lắm, hiển nhiên đang trách tội bọn họ chưa được mệnh lệnh mà đã tự tiện ra tay.
“Kết... Giới... Minh... Hoàng.” Thiên Diệp Ảnh hé mở cánh môi, chậm rãi nói ra bốn chữ.
“Đó là gì vậy?” Vân Triệt liếc qua cái màn đỏ vàng nhàn nhạt bao phủ trên thần đàn. Một loạt biến cố này, không làm nhạt đi chút bừa bãi trong mắt của hắn, mà trong mắt hắn, kết giới trên thế gian này đều như một trò hề.
Thiên Diệp Ảnh cụp mắt nói: “Ngươi hẳn là không quên ‘Tinh Hồn tuyệt giới’ mà Tinh Thần giới bỗng nhiên mở ra trước khi Tà Anh ra xuất thế đó chứ? kết giới Minh Hoàng này, đại khái tương tự với Tinh Hồn tuyệt giới kia.”
Nàng hơi ngước mắt, âm thanh trầm hơn mấy phần: “Nó cũng có cường độ sức mạnh nhận biết mà đương thời không thể bẻ gãy, hủy diệt, cũng chỉ có người có huyết mạch và thần lực tương ứng mới có thể xuyên qua.”
Vân Triệt: “...”
Năm đó, khi Tinh Thần giới chuẩn bị hiến tế Mạt Lỵ và Thái Chi thì mở Tinh Hồn tuyệt giới ra, theo giải thích, không có bất kỳ lực lượng nào có thể mạnh mẽ phá vỡ, một đám Thần Đế nghe danh tiếng mà đến đều bị ngăn cách bên ngoài, chỉ có người có được thần lực Tinh Thần hoặc huyết mạch Tinh Thần mới có thể ra vào.
Đương nhiên, cuối cùng nó đã bị lực lượng của Tà Anh thức tỉnh phá vỡ.
“Không hổ danh là Ảnh Nhi, Nam Minh ta chưa từng mở ra kết giới Minh Hoàng mấy vạn năm, ngươi nhất định chưa bao giờ thấy được, lại nhận ra chỉ bởi một ánh mắt. Xem ra cho dù bị hắc ám ô nhiễm, sự thông tuệ của ngươi cũng không bị cắn nuốt.” Nam Minh Thần Đế mỉm cười tán thưởng. Từ khi Nam Thiên Thu được mang đi một cách bình yên, nụ cười trên mặt hắn đã trở nên bình yên thong dong, thần quang trong mắt cũng dần dần trở nên sâu thẳm.
Bên ngoài thần đàn, ánh mắt ba Thần Đế của Nam Vực căng thẳng đông cứng, trước khi Nam Minh Thần Đế ra tay, bọn họ đã được truyền âm, cho nên rất phối hợp thoát ra khỏi thần đàn trong nháy mắt trước khi kết giới Minh Hoàng mở ra.
Tuy nhiên, bọn họ lại nhìn thấu Nam Minh muốn làm thế nào.
Qua lời nói và sát khí bỗng nhiên bùng nổ Nam Minh, không thể nghi ngờ gì, hắn không tiếc bất cứ thứ gì để giết chết Vân Triệt.
Nhưng không nói đến thực lực quỷ thần khó lường của bản thân Vân Triệt, bảy người bên cạnh hắn cũng có thực lực đáng sợ. Cho dù Nam Minh thần giới là vương giới đứng đầu Nam Thần Vực cũng tuyệt đối không có khả năng mạnh mẽ giết Vân Triệt dưới tay bảy người này.
Mặc dù kết giới Minh Hoàng không gì phá nổi, nhưng điều có thể làm cũng chỉ là giam cầm đối phương... Chẳng lẽ, hắn muốn giam cầm bọn họ ở đây, sau đó chờ Long Hoàng và các Long Thần nổi giận giáng lâm nơi đây, hợp lực tiêu diệt hay sao?
Nhìn kết giới Minh Hoàng lưu chuyển ánh sáng nhạt, đây đại khái là khả năng duy nhất mà ba đế Nam Vực có thể nghĩ tới.
Chỉ là kết giới Minh Hoàng mạnh mẽ, đồng thời điều không thể nghi ngờ là năng lượng cần thiết để tiêu hao cũng vô cùng to lớn, mỗi một hơi đều tiêu hao lớn đến mức người thường không thể tưởng tượng nổi... Thật sự phải mạnh mẽ duy trì đến khi Long Hoàng và các Long Thần từ Long Thần giới xa xôi mà đến sao?
“Ha ha” Khác với ba đế Nam Vực nghiêm nghị, Nam Thiên Thu lại phát ra một tiếng cười nhẹ: “Cuối cùng cái tên ma quỷ này vẫn phải chết trên tay phụ vương.”
Ba đế Nam Vực đồng thời nhíu mày chuyển mắt.
“Hầy, giá quá lớn.” Đông Ngục Minh Vương khẽ than thở một tiếng: “Không phải vạn bất đắc dĩ, vương thượng tuyệt đối không muốn đi một bước này, đều do Vân Triệt kiêu ngạo vô độ, tự tìm đường chết!”
Hết chương 1788.