Nam Thiên Thu và Đông Ngục Minh Vương khiến ba đế Nam Vực càng thêm kinh ngạc, nghi ngờ. Lúc này, con ngươi Thích Thiên Thần Đế bỗng co rụt lại, nghẹn ngào mà nói: “Chẳng lẽ là...”
Lời nói chưa ra khỏi miệng, hắn đã đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thần đàn, đồng tử chấn động mãnh liệt, thình lình hơi run rẩy.
“Là cái gì!?” Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế đồng thanh truy hỏi.
Nhưng Thương Thích Thiên lại không phản ứng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, trong nháy mắt hai tay đã nắm chặt đến trắng bệch.
Vân Triệt nhìn lướt qua bốn phía, bỗng nhiên cười một tiếng điên cuồng: “Ha ha ha ha, Nam Minh, bản Ma Chủ còn chờ mong sau một hồi nói năng ngông cuồng, ngươi sẽ bày ra thủ đoạn cao minh cỡ nào, kết quả chỉ trải một cái mai rùa như thế?”
“Chẳng lẽ, ngươi muốn bản Ma Chủ cười đến chết vì hành động ngu xuẩn khiến người ta cười đến rụng răng của ngươi hay sao? Ha ha ha ha ha!”
Nam Minh Thần Đế nhếch miệng cười, không nhanh không chậm nói: “Vân Triệt, ngươi đoán hôm nay thần đàn này, rốt cuộc dâng lên vì ai đây?”
“Sau đó thì sao?” Vân Triệt cười nhạt lạnh lẽo.
Nam Minh Thần Đế quay lưng đi, chậm rãi đi đến biên giới kết giới: “Mặc dù đã chuẩn bị thật lâu, nhưng bản vương vẫn hy vọng nơi này chỉ là nơi con ta phong thiện. Đáng tiếc, thật đáng tiếc, Vân Triệt ngươi không phải là kẻ điên, mà là chó dại, vậy thì để ma huyết bẩn thỉu của ngươi tuyệt diệt vĩnh hằng, dưới thiên uy viễn cổ của Nam Minh ta đi.”
Lời vừa dứt, bóng dáng hắn đã đi tới trước kết giới, sau đó không chút ngăn trở xuyên qua, đi tới bên ngoài thần đàn.
Dưới sự ra hiệu của của hắn, toàn bộ các minh thần rút lui, đồng thời lui đến đến bên ngoài kết giới mà không chút trở ngại.
Vân Triệt không có ý đồ ra tay, thần đàn là một nơi lớn như vậy, muốn ép buộc giữ lại minh thần dùng hết sức rút lui, là chuyện hoàn toàn không thể làm, chứ đừng nói chi là Nam Minh Thần Đế.
“Chỉ bằng ngươi? Chỉ bằng một mai rùa buồn cười như thế?” Vân Triệt cười giễu cợt. Hắn chậm rãi híp mắt. Trong tầm mắt, khí tức của kết giới Minh Hoàng yếu ớt, như có như không, nhưng chính một chút hơi thở nông cạn kia lại mang đến cảm giác “không thể phá vỡ” vô cùng rõ ràng cho hắn.
Tinh Hồn tuyệt giới mạnh mẽ, là bởi vì lực lượng của nó liên kết Tinh Thần Nguyên lực của các tinh thần, mà kết giới Minh Hoàng này lại hiển nhiên không phải như vậy. Nơi phát ra lực lượng của nó, khả năng lớn nhất chính là thần đàn dưới chân và thần tháp chọc thủng mây phía dưới thần đàn.
“Ma Chủ.” Thiên Diệp Vụ Cổ lên tiếng: “Còn nhớ rõ lúc trước lão hủ báo cho ngươi...”
“Ngậm miệng!” Vân Triệt lại cất tiếng nói lạnh lùng trầm thấp, cắt ngang lời nói của Thiên Diệp Vụ Cổ, sau đó chỉ về phía trước, khinh miệt nói: “Diêm Nhất, Diêm Nhị, Diêm Tam, đi thử mai rùa này xem.”
Sự ngạo mạn và xúc phạm của Nam Minh Thần Đế đã sớm khiến trong lòng ba Diêm Tổ lệ khí ngập trời, nhưng cho đến khi Nam Minh Thần Đế và các minh thần bình yên đi ra kết giới, Vân Triệt vẫn không hạ lệnh ra tay, bọn họ suýt nữa nghẹn đến ma huyết nổ tung.
Lúc này, dưới hiệu lệnh của Vân Triệt, ba Diêm Ma Tổ đồng thời thét lên một tiếng, ba vuốt quỷ hắc ám mờ ảo thoáng hiện, xé thẳng đến kết giới Minh Hoàng không thể phá vỡ trong nhận biết của người đời trước mặt.
Bùm…
Sức mạnh của ba Diêm Tổ oanh tạc kết giới Minh Hoàng, tiếng nổ vang trong nháy mắt giống như vạn giới sụp đổ, ngân hà rạn nứt, kết giới thuần một màu vàng đột nhiên bị nổ tanh bành phát ra chùm kim quang che khuất cả một vùng trời, hàng vạn hàng ngàn vết nứt màu vàng kia đang kịch liệt trải dài trên các vùng lồi ra, kèm theo đó là một trận than khóc của những linh hồn bị xé nát.
Nhưng lập tức, một lực phản kích vô cùng to lớn cắn trả lại từ kết giới Minh Hoàng, mạnh mẽ hất tung ba Diêm Tổ, cả ba Diêm Tổ kêu lên một tiếng đau đớn, văng ra xa, cánh tay tê dại dữ dội.
Khi bọn họ ngã xuống đất, kim quang trên kết giới đã nhanh chóng kết thúc, sau đó, những vết nứt màu vàng lan tràn cũng biến mất không còn tung tích.
“Ài…” Cùng lúc đó, ba Diêm Tổ than nhẹ một tiếng. Bọn họ thấy kết giới không những không nứt ra mà còn khôi phục lại hệt như ban đầu trong nháy mắt, trong mắt họ lóe lên vẻ kinh ngạc và và hắc ám vô cùng đáng sợ.
“Ồ?” Vân Triệt dường như có chút bất ngờ, thấp giọng nói: “Ngay cả ba lão quỷ bên người của ta cũng phá không được, xem ra cái mai rùa này cũng được việc ghê đấy.”
Sắc mặt của Thiên Diệp Bỉnh Chúc và Thiên Diệp Vụ Cổ không hề có xao động, theo như bọn họ thấy thì kết quả này không hề có gì bất ngờ.
Dưới sức mạnh của ba Diêm Tổ, kết giới Minh Hoàng không hề có tổn thương nào, nhưng cả Nam Minh lại không có mội ai dám cười nhạo ra tiếng, ngược lại còn tỏ vẻ chấn động sâu sắc hệt như nhau.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng, dưới móng vuốt của ba Diêm Tổ, kết giới Minh Hoàng lại xuất hiện vết nứt!
Tuy rằng ngắn ngủi, khôi phục ngay lập tức… Nhưng đó là vết nứt rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn được nữa!
Bọn họ đã nghe nói đến sự đáng sợ của ba Diêm Tổ từ lâu, dưới tình hình Trụ Thiên giới có sáu người bảo vệ canh giữ, vậy mà vẫn bị nghiền ép rồi hủy diệt, nguyên nhân chính cũng bởi ba lão quái vật này. Hôi Tẫn Long Thần mạnh mẽ, dưới sự áp chế của bọn họ cũng không hề có sức phản kháng.
Nhưng cộng những thứ này lại cũng không chấn động bằng việc tạo thành vết nứt vừa rồi, bởi vì ai nấy đều quá hiểu rõ sự mạnh mẽ của kết giới Minh Hoàng, trong nhận thức của bọn họ, căn bản kết giới Minh Hoàng không thể nào bị đánh đến nứt vỡ - cho dù là cựu Nam Minh Thần Đế đời trước!
Hết chương 1789.