Trong nháy mắt, khi kết giới Minh Hoàng bị tấn công một cách mạnh mẽ, dường như mỗi một minh thần đều cảm thấy trái tim bản thân như nổ tung, vết nứt chằng chịt kia, cũng lan tràn lên trên lòng dũng cảm của bọn họ.
Nét mặt của Nam Minh Thần Đế cũng hơi lộ ra vẻ cứng nhắc, nhưng sau đó lại nhanh chóng khôi phục nụ cười thờ ơ kiêu ngạo: “Vân Triệt, ngươi cứ việc lãng phí sức lực, mấy lão quái vật bên người của ngươi quả thật là rất giỏi, nhưng muốn phá vỡ kết giới Minh Hoàng, cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.”
Trong lòng hắn không hề bình tĩnh giống như vẻ bề ngoài, một đòn vừa rồi của ba Diêm Tổ đã tạo thành vết nứt cho kết giới Minh Hoàng, đồng thời cũng đã để lại một vết nứt không cách nào xóa đi được trong lòng hắn, khiến hắn nảy sinh ra một ý nghĩ đáng sợ…
Nếu ba lão quái vật này tấn công liên tục, nói không chừng thật sự có thể cưỡng ép phá vỡ… Một canh giờ? Không, thậm chí có thể còn ngắn hơn ấy chứ!
Quái vật như vậy, sự uy hiếp như vậy… Sao có thể giữ lại!
“Ha ha ha.” Vân Triệt nhíu mày cười chế nhạo: “Một cái mai rùa nhỏ nhoi, vậy mà lại khiến ngươi tự tin đến mức vậy. Nam Minh Thần Đế, ngươi chỉ có ngần ấy năng lực và tiền đồ thôi sao? Nếu ngươi đã tâm đắc về cái mai rùa này đến thế, chi bằng ngươi đổi tên Nam Minh Thần giới của ngươi thành ‘mai rùa giới’, cũng được đấy nhỉ?”
“Hừ, chết đến nơi rồi còn dám kiêu ngạo.” Người lên tiếng chính là Nam Thiên Thu, hắn không còn dáng vẻ dè dặt và sợ sệt của lúc trước, trên mặt tỏ vẻ ung dung cùng với vô số sự mong đợi khó lòng che giấu, giọng nói của hắn mang theo sự thương hại: “Nhưng mà, nếu muốn cười, thì cứ việc cười đi, bởi vì dưới địa ngục, sợ là vĩnh viễn cũng không thể cười nổi.”
“Vương thượng.” Đột nhiên Bắc Ngục Minh Vương thấp giọng nói: “Đêm dài lắm mộng.”
Dễ nhận thấy, cảnh tượng ba Diêm Tổ tấn công khiến kết giới Minh Hoàng xuất hiện vết nứt cũng khiến hắn vô cùng sửng sốt.
Đôi mắt vàng của Nam Minh Thần Đế híp lại, chậm rãi chìa tay ra, năm ngón tay gân guốc hướng về phía Vân Triệt, giống như đã không chế chặt chẽ vận mệnh của tất cả bọn họ: “Vân Triệt, mở to mắt của ngươi ra, đây chính là đại lễ lớn nhất bản vương đã ban tặng trong cả cuộc đời, tận hưởng thật tốt vinh quang tuyệt vọng này đi!”
Năm ngón tay của hắn đột nhiên khép lại.
Ầm ầm!
Trung tâm thần đàn, một luồng kim quang đột nhiên bắn ra, xuyên qua kết giới, xông thẳng lên trời cao. Mà bên trong ánh sáng màu vàng đột phá trời xanh kia, một hình ảnh màu vàng khổng lồ chậm rãi hiện ra từ trung tâm thần đàn bị chia cắt.
Ánh sáng màu vàng này, đến từ vô số các liên kết chồng chất, huyền trận lấp lánh lưu chuyển, còn trung tâm của những huyền trận này, một hố tối đen như mực hướng về phía Vân Triệt đang đứng, không tới nửa trượng, nhưng lại giống như đã đủ để thôn tính cả vạn giới chư tinh trong nháy mắt.
Ầm ầm ầm ầm ầm…
Thần đàn đang chấn động, thành Nam Minh Vương đang chấn động, cả Nam Minh Thần Giới đều đang chấn động… Thậm chí, bên ngoài Nam Minh, vô số các Tinh vực cũng bắt đầu run rẩy, cuồn cuộn nổi lên từng cơn tai ương bão táp phong ba bão táp vũ trụ.
“Hả!!”
“A…”
“Đây… Đây là!?”
Ba đế của Nam Vực hoảng sợ đến mức biến sắc, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc ánh sáng màu vàng xuyên thẳng lên không trung, dường như bọn họ bị một cây búa nặng nề đập thẳng vào người, khiến cả linh hồn đều bị chấn động.
Bởi vì, thứ bao phủ cơ thể và linh hồn của bọn họ, là một luồng sức mạnh đến mức vượt khỏi tầm hiểu biết, vượt khỏi giới hạn đương thời. Sau khi Kiếp Thiên Ma Đế rời đi, đáng lẽ không còn tồn tại một sức ép nào mới đúng!
“Minh… Thần… Đại… Pháo…” Thích Thiên Thần Đế nghiến răng, giữa hai hàm răng phát ra âm thanh run rẩy và méo mó.
Ghi chép bí mật từ đầu đến cuối bị hắn xem là chuyện vô căn cứ, vậy mà ngày hôm nay, trở thành sự thật ngay trước mắt hắn!
“….” Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế không lên tiếng, bởi vì bọn họ căn bản đã không thể phát ra âm thanh gì nữa rồi.
Minh Thần Đại Pháo, là một Thần Đế của Nam vực, đương nhiên bọn họ biết đến cái tên này. Nhưng, Minh Thần Đại Pháo mà bọn họ biết, là bảo khí trấn tộc của Nam Minh tộc vào thời kì thượng cổ, trong ghi chép, có một cái tên “giết thần trong chớp mắt”, là một thứ đáng sợ và kiêng kỵ nhất trong số các bảo khí của thần tộc.
Thứ đáng sợ như thế, làm sao có thể lưu giữ đến hiện tại!
Bọn họ không biết, cũng không dám tin tưởng thứ hiện ra trước mắt kia chính là món vũ khí giết thần trong truyền thuyết thời viễn cổ, nhưng, giờ phút này, uy thế bao phủ quanh thân nó, cho dù là cách một tầng kết giới Minh Hoàng, vẫn khiến thân thể và linh hồn của bọn họ đều đang run rẩy dữ dội.
Bên trong kết giới, bão táp đột nhiên trỗi dậy, bộ đồ đen, tóc đen của Vân Triệt bị thổi mạnh lên, bay phất phới, cả ba Diêm Tổ biến sắc, đối mặt với cái hố đen như mực kia, gương mặt vốn đã đáng sợ nay còn bị bóp méo và còn hung ác dữ tợn hơn cả ác quỷ địa ngục.
“A!” Cổ Chúc lảo đảo lùi về phía sau một bước, thân thể lắc lư một trận rồi mới đứng vững một lần nữa.
Tuy rằng nguyên khí của Cổ Chúc vẫn chưa khôi phục lại toàn bộ, nhưng dù sao hắn cũng là Thần Chủ cấp mười, lại bị sức ép đơn thuần ép lui lại một bước, có thể tưởng tượng được mức độ đáng sợ có nó như thế nào.
Giống như có vô số ngôi sao sinh sôi bao phủ lấy cơ thể, mặc dù Vân Triệt đang đứng ngạo nghễ bất động, nhưng đã không thể hít thở, hắn chậm rãi nâng tay… Chỉ là động tác nâng tay này, đã cực kỳ gian nan.
“Chủ nhân, thứ này… Không hợp lý lắm!” Diêm Nhất vừa chuyển mắt, khàn giọng thét lên.
“Ha ha ha ha!” Nam Minh Thần Đế mở hai tay ra, cất tiếng cười to: “Vân Triệt, phần đại lễ này bản vương đặc biệt tặng cho ngươi như thế nào? Ha ha ha ha ha ha!”
Hắn cũng lần đầu tiên chân chính cảm nhận được thần uy của món vũ khí đáng kiêng dè của Nam Minh này! Thân thể hắn đang phát run, nhưng linh hồn của hắn lại đang hưng phấn, máu giống như đang sôi sùng sục cuồn cuộn!
Bởi vì, đây là sức mạnh thuộc về Nam Minh hắn.
Hết chương 1790.