“…” Vân Triệt không nói gì, chậm rãi di chuyển các ngón tay, dường như đang kiểm tra xem rốt cuộc sức ép đến từ Minh Thần Đại Pháo có thể áp chế hắn tới mức độ nào.
“Nam Minh!” Thích Thiên Thần Đế trầm giọng nói: “Vậy mà các ngươi vẫn luôn cất giấu… thứ như này!”
Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, khẽ nói: “Khó trách… Khó trách Long Hoàng thường xuyên đến thăm hỏi Đông Thần Vực, nhưng lại không đặt chân vào Nam Minh Thần Giới của ngươi nửa bước!”
Nam Minh Thần Đế không hề đáp lại, hắn đang hưởng thụ cảm giác run rẩy do thần uy của Nam Minh Đại Pháo mang lại cho hắn, quan trọng hơn chính là muốn thưởng thức sự sợ hãi kế tiếp của Vân Triệt… cùng với tử vong!
Thiên Diệp Bỉnh Chúc và Thiên Diệp Vụ Cổ liếc nhau, sau đó bước về phía trước, đứng cùng vị trí với Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Thiên Diệp Vụ Cổ nói: “Lão hủ vốn tưởng ra, nghi thức sắc phong thái tử chỉ là vội vàng mượn cớ, hóa ra vậy mà lại có nguyên nhân này. Thần đàn này được dâng lên để tế trời cho thái tử, bên dưới nó lại là… nơi tồn tại nguồn năng lượng của Minh Thần Đại Pháo này.”
Tòa tháp cao nâng thần đàn khổng lồ này lên, nguồn năng lượng ẩn chứa trong đó, lại to lớn đến mức một người bình thường cả ngàn đời cũng không thể tưởng tượng nổi.
“Đúng vậy.” Nam Minh Thần Đế cười ngạo nghễ, hắn nâng bước chân lên, nhưng cuối cùng không hạ xuống, bởi vì sức ép đến từ Minh Thần Đại Pháo kia lại khiến hắn không dám tới gần. Nhưng loại sợ hãi này lại làm cho hắn càng thêm hưng phấn, giọng nói cũng bắt đầu trở nên liều lĩnh: “Các ngươi có biết, phần đại lễ này, bản vương không nỡ biết bao không hả! Đáng tiếc, đáng tiếc, so với cái giá này, bản vương không thể không làm thịt con chó dại này!”
“Bàn về tâm cơ và độ hung ác, ngươi thắng cha của ngươi.” Thiên Diệp Bỉnh Chúc nói: “Nhưng mà, ngươi có từng nghĩ tới, nơi này là trung tâm của Nam Minh Thần Giới, phía dưới Minh Thần Đại Pháo, Nam Minh ngươi sẽ phải nhận lấy tai họa cực lớn.”
“Vậy thì sao?” Nam Thiên Thu ngạo nghễ nói: “Đông Thần Vực to lớn lại thảm hại tan tác dưới ma trảo của Vân Triệt, xấu xí không chịu nổi, hiện giờ cả Thần giới đều đang đang chìm trong nỗi sợ hãi ma nhân ở Bắc Vực này, mà Nam Minh ta hôm nay giết chết Ma Chủ Vân Triệt, phần công lao này, sẽ được đương thời ca ngợi, đời sau khắc ghi, dù cho Nam Minh bị tổn hại, cũng là vì thiên hạ mà tổn hại!”
“Ha ha, nói hay lắm.” Nam Minh Thần Đế khen ngợi nói.
“Việc đã đến nước này, nói thêm cũng vô ích.” Thiên Diệp Vụ Cổ nâng hai tay lên, thấp giọng nói: “Thần Đế…”
Sau khi dừng lại một chút, giọng nói của hắn lại nhẹ hơn vài phần: “Diệp Ảnh, Minh Thần Đại Pháo chắc chắc không thể thể hiện được một trăm phần trăm sức mạnh như thời viễn cổ, dựa vào sức mạnh của ba Diêm Tổ chúng ta, có lẽ sẽ có khả năng chống lại. Nếu có một phần cơ hội sống, nhất định phải dùng toàn lực chạy trốn, tuyệt đối không thể cậy mạnh.”
Giọng nói vừa dứt, bên trong con ngươi của Thiên Diệp Bỉnh Chúc và Thiên Diệp Vụ Cổ cùng lúc ngưng tụ kim quang âm u…
Đó rõ ràng là đang chuẩn bị cưỡng ép thiêu đốt linh hồn.
“Lui xuống!” Thiên Diệp Ảnh lạnh lùng lên tiếng: “Ta nói lại một lần nữa, nơi này không đến lượt các ngươi tự quyết.”
Giọng nói lạnh lùng, nhưng ánh mắt của nàng lại dịu đi một chút, cuối cùng còn truyền âm nói: “Tự hắn có tính toán, các ngươi lui ra phía sau.”
“…” Một chút kinh ngạc thoáng qua nơi sâu nhất trong mắt của bọn họ, sau một khoảng thời gian do dự ngắn ngủi, cuối cùng hai người cũng nghe lệnh.
“Vân Triệt, phần đại lễ này, ngươi cảm thấy như thế nào?” Nam Minh Thần Đế nhìn vào Vân Triệt, thong thả nói.
“Cũng không tệ.” Vân Triệt mỉm cười nói: “Tóm lại cũng không để ta quá thất vọng.”
“Thất vọng?” Nam Minh Thần Đế cười tít mắt.
“Rốt cuộc uy lực hiện tại của Minh Thần Đại Pháo này ra sao, thiết nghĩ Nam Minh Thần Đế ngươi cũng chưa từng được tận mắt chứng kiến đâu nhỉ?” Vân Triệt vẫn mang theo vẻ mặt mỉm cười y như cũ, bất kể là kẻ nào cũng không thể nhìn thấy một tia sợ hãi trên mặt hắn: “Ngươi vững tin như vậy, nó có thể giết chết ta được sao?”
Ý cười của Nam Minh Thần Đế càng sâu: “Nói thẳng ra thì đúng là bản vương không nắm chắc một trăm phần trăm, dù sao thì mấy con chó trung thành ở bên cạnh ngươi đã vượt xa sự mong đợi của bản vương. Nếu bọn họ toàn lực dùng mạng mình để bảo vệ ngươi, có lẽ ngươi thật sự sẽ chút khả năng sống sót nhỏ nhoi.”
Lời nói này, không ai cảm thấy ngạc nhiên hết.
Ba Diêm Tổ, hai Phạm Tổ, còn có Cổ, Chúc và Thiên Diệp Ảnh, nếu bọn họ thật sự dùng toàn lực bảo vệ một mình Vân Triệt, ai cũng không dám bảo đảm liệu hắn có khả năng sống sót dưới Minh Thần Đại Pháo hay không.
“Nhưng cho dù ngươi thật sự có thể sống sót, chẳng qua cũng chỉ còn một cái mạng tàn, có thể thoát khỏi Nam Minh ta được nữa sao?”
“Cùng lắm cho dù cuối cùng ngươi có thể sống sót rời khỏi chỗ này, không có mấy con chó trung thành này, ngươi dùng gì để trấn giữ Đông Thần Vực, lấy gì để chống lại Nam Thần Vực ta và Long Thần Giới đã bị ngươi triệt để xúc phạm đây?”
“Chỉ là…” Nam Minh Thần Đế chậm rãi lắc đầu, một tiếng than ngắn: “Đáng tiếc cho Diệp Ảnh của bản vương. Nhưng mà, so với việc hiện giờ ngươi bị ma làm cho ô uế, bản vương sẽ khắc ghi Diệp Ảnh của năm năm trước trong trí nhớ, mặc dù hương tiêu ngọc vẫn, nhưng vẫn cô độc kiêu ngạo y như trước, trong sạch không tỳ vết.”
Thiên Diệp Ảnh nhếch nhẹ môi, chỉ một động tác nhỏ nhoi, nhưng lại phác họa cử chỉ khiến cho người khác mất hồn, nàng tiến lên phía trước nửa bước, nhẹ nhàng tựa vào bên cạnh của Vân Triệt, thản nhiên nói: “Thiên Diệp Ảnh ta tình nguyện làm đồ chơi của ác ma, cũng không muốn bị Nam Minh ngươi liếc thêm một cái, dù sao thì ngươi trong mắt của ta, trước sau đều chỉ là một con chó đồ chơi với cái đuôi vẫy vẫy mà thôi. Được ngươi nhớ đến ư, đúng là khiến người ta thấy ghê tởm.”
Hết chương 1791.