Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1700 - Chương 1792. Ác Mộng Thần Quang

Chương 1792. Ác mộng thần quang
Chương 1792. Ác mộng thần quang

Lời nói của Thiên Diệp Ảnh cũng không khiến cho Nam Minh Thần Đế phẫn nộ, hắn ngẩng đầu lên, giống như bình thản, giống như thương tiếc nói: “Diệp Ảnh, ngươi là người đẹp nhất của thế gian này, bản vương từng vì muốn có được ngươi mà có thể không tiếc hết thảy thủ đoạn và cái giá phải trả, cho dù bị ngươi lợi dụng nhiều lần, tự dẫm đạp tôn nghiêm, ta đều vui vẻ chịu đựng.”

Hắn chậm rãi nâng tay, lòng bàn tay hướng về phía của Thiên Diệp Ảnh, giọng nói dần trở nên miên man hơn: “Thứ càng xinh đẹp, nếu có được dễ như trở bàn tay, cũng sẽ tẻ nhạt vô vị. Còn ngươi hoàn mỹ như vậy, lại khiến bản vương dùng tất cả các thủ đoạn mà cũng khó có thể chạm đến, cho nên, trên đời này, cũng chỉ có ngươi mới xứng để bản vương điên cuồng.”

“Tự tay hủy diệt vật hoàn mỹ này, lại chẳng phải… chẳng phải một cách yêu cái đẹp cực đoan khác ư.”

Hắn chậm rãi lẩm bẩm, chỉ là hắn không tự chủ mà xiết chặt các đốt ngón tay, dường như chứng tỏ trong lòng của hắn không hề bình thản và “hưởng thụ” giống như hắn thể hiện.

“Ha ha.” Thiên Diệp Ảnh cười nhẹ một tiếng, khinh thường đáp lại.

“Vân Triệt.” Các ngón tay của Nam Minh Thần Đế buông xuống, giờ phút này ở trước mặt Vân Triệt, hắn bày ra dáng vẻ thẩm lí và phán quyết vô cùng cường thế và ngạo nghễ: “Một khi Minh Thần Đại Pháo khởi động, trên đời này không có bất kì sức mạnh gì có thể ngăn nó lại, ngươi còn một cơ hội cuối cùng để nói lời trăn trối. Đương nhiên, ngươi cũng có thể tranh thủ hiện tại để gào thét cho sảng khoái, bởi vì dưới sức mạnh ‘giết thần’ này, có lẽ ngươi ngay cả cơ hội để kêu thảm thiết cũng sẽ không có.”

Khi những lời này vừa dứt, bầu không khí bên ngoài thần đàn đột nhiên thay đổi, hai đại Minh Vương, khí tức của toàn bộ đám Minh Thần đều bộc phát ra ngoài, bảo vệ trước người, ba Thần Đế của Nam Vực cũng không dám có bất kì sự coi thường nào, đồng thời sử dụng sức mạnh để che chở.

Không có ai đã thật sự chứng kiến qua uy lực của Minh Thần Đại Pháo, nhưng cái tên ‘giết thần’ trong ghi chép cũng đã đủ khiến cho bất kì sinh linh đương thời nào cảm thấy khiếp sợ.

Xa xa phía dưới, người của thành Nam Minh Vương đều đã dùng toàn lực chạy trốn dưới sự chỉ dẫn của đông đảo Minh Vệ, tuy rằng cách xa nhau rất xa, lại có sự ngăn cách của Minh Hoàng kết giới, nhưng ai cũng không thể đoán trước được uy lực còn lại của Minh Thần Đại Pháo đáng sợ đến mức độ nào.

Nhìn thấy thành Nam Minh Vương ở phía dưới, Bắc Ngục Minh Vương và Đông Ngục Minh Vương đều thầm than một tiếng, một khi Minh Thần Đại Pháo khởi động, Nam Vực thánh địa đã kiêu ngạo hơn mười vạn năm nay ắt phải hứng chịu sự hủy diệt khó lường… Nhưng nếu có thể hủy diệt đi sự uy hiếp đáng sợ trước mắt này, mặc dù cái giá này có đau đớn, nhưng cũng rất có giá trị.

Cánh tay của Vân Triệt nâng lên một cách chậm chạp, Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm thoáng hiện, dưới thần uy của Minh Thần Đại Pháo vẫn tỏa ra ánh kiếm màu đỏ thẫm y như trước.

“Chủ… nhân…” Diêm Nhất cắn răng phát ra tiếng, hắn vô cùng muốn che chở ở trước người Vân Triệt, nhưng ý chí của hắn lại không thể chống lại mệnh lệnh của Vân Triệt, chỉ có thể lui về phía sau. Sự run rẩy không thể khống chế này đã cho hắn biết rõ rằng Minh Thần Đại Pháo gần trong gang tấc kia khủng bố đến mức độ nào.

Với thanh kiếm trước người, Vân Triệt nhíu mày khẽ nói: “Dòng dõi Nam Minh, hôm nay sẽ bị cắt đứt, bị bóng tối vô tận cắn nuốt vĩnh viễn, không vào được luân hồi.”

“Ha ha ha ha!” Lời này của Vân Triệt, khiến Nam Minh Thần Đế phải cất tiếng cười to, mỉa mai nói: “Bản vương tưởng rằng một con chó dại đại họa như ngươi, trước khi chết sẽ hét lên những lời nói khác với người bình thường, hóa ra cũng giống như vô số sinh linh ti tiện khác ở phàm thế, chỉ biết gào lên vài câu thấp hèn đáng thương và buồn cười. Xem ra, cuối cùng bản vương đã đánh giá cao ngươi rồi.”

“Hầy, bỏ đi.” Đồng tử của Nam Minh Thần Đế giãn ra, kim quang dày đặc chiếu xuống, bàn tay nâng lên rồi từ từ thu lại: “Vân Triệt, dưới thần uy viễn cổ của Nam Minh ta, hóa thành tro bụi dơ bẩn đi!”

Bùm!

Một chùm ánh sáng màu vàng không hề gây chói mắt bắn tung tóe từ lòng bàn tay của hắn, không hề gây ra động tĩnh mãnh liệt, nhưng lại xuyên thẳng vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn của mọi người trong nháy mắt.

Ầm ầm…

Trung tâm thần đàn, hàng vạn hàng ngàn huyền trận nối tiếp nhau mà sụp đổ ầm ầm từng cái một, không gian của Nam Minh lấy thần đàn làm trung tâm điên cuồng khuấy động lên, không gian gợn sóng lan ra trong một cái chớp mắt, dữ dội giống như biển cả dậy sóng dưới một cơn lốc lớn.

Chấn động mãnh liệt của Nam Minh, thiên địa biến sắc, dưới sự chấn động dữ dội của không gian, là vô số tiếng gào thét hoảng sợ phát ra từ linh hồn của cường giả Nam Minh.

Minh Thần Đại Pháo hiện thế đã làm cho cả Tinh vực khổng lồ đều phải run rẩy, lúc này rốt cuộc cũng đã khởi động, chỉ là khoảnh khắc đầu tiên của thần uy, gần như đã tiêu diệt vô số ý chí của sinh linh Nam Minh, rót vào trong tâm hồn của bọn họ sự hèn mọn và sợ hãi vô tận.

Bên ngoài Nam Minh Thần Giới, sự phát xạ của không gian chấn động vẫn đang điên cuồng lan rộng, vô số tinh tú đã lệch khỏi quỹ đạo bay mà chúng đã tuân theo hàng vạn năm, một số tinh tú yếu ớt đã trực tiếp tan vỡ, còn những Tinh giới lân cận đều long trời lở đất, hàng vạn sinh linh gào thét kinh sợ.

“Bảo vệ thiếu chủ!” Bắc Ngục Minh Vương rống to một tiếng, một bức thành che chở thật lớn được nâng lên ngay trước người, không dám buông lỏng chút nào, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào thần đàn đang khởi động ở phía trên, đang đánh thức “hung thú” viễn cổ, tầm mắt không dám lệch hướng chút nào trong giây lát… tất cả mọi người đều như thế. Bởi vì, lần đánh vỡ giới hạn này, đến từ sức mạnh của viễn cổ, cả cuộc đời của bọn họ, cũng không thể nhìn thấy được lần thứ hai.
Hết chương 1792.
Bình Luận (0)
Comment