“Vậy mà Minh Thần Đại Pháo… lại khủng bố đến mức độ này!” Hiên Viên Đế mất hồn trố mắt, lẩm bẩm ra tiếng, đột nhiên hắn cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về hướng phía trên.
Ầm ầm!!
Bầu trời vốn dĩ vẫn đang sáng sủa bỗng nhiên tối sầm xuống, mây đen che lấp mặt trời trong nháy mắt, sấm sét rung trời, giống như tiếng gầm thét dưới cơn phẫn nộ, lại giống như run rẩy dưới sự hoảng sợ.
Nam Minh Thần Đế ngẩng đầu lên trời, cười to: “Nhìn thấy chưa, đây chính là sức mạnh viễn cổ của Nam Minh ta, là sức mạnh khiến thiên đạo đều phải khiếp sợ, trên thế gian này ai có thể đạt đến, ai xứng để sánh kịp, ha ha ha ha!”
“Phụ thân nói đúng lắm!” Thân thể của Nam Thiên Thu đang phát run, máu đang sôi sùng sục, trong lòng chỉ còn lại sự kích động và hưng phấn vô tận: “Minh Thần Đại Pháo cuối cùng cũng được hiện thân, dưới thần uy như vậy, thế gian này còn có ai dám phạm vào Nam Minh ta!”
Rầm rầm rầm rầm…
Theo sự sụp đổ của từng tầng huyền trận, thần uy của Minh Thần Đại Pháo vẫn đang tăng lên với tốc độ đáng sợ, những đám mây đen trên trời cao cuồn cuộn càng thêm dữ dội, sấm sét rung trời, nhưng trước sau như một, không hề có một đạo sấm sét nào đánh xuống… Bởi vì thần uy của Minh Thần Đại Pháo, đã vượt khỏi lĩnh vực mà nó có thể ngăn chặn.
Bùm!
Tầng huyền trận cuối cùng sụp đổ, cả thần đàn đều bị nuốt sạch dưới ánh sáng màu vàng.
“Chết đi.” Nam Minh Thần Đế gào lên một tiếng, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt lại.
Ngay lúc đó, không gian đột nhiên ngừng rung động, mây giông ngừng quay cuồng, tất cả các âm thanh đều biến mất không còn tung tích, vạn vật trên thế gian giống như hoàn toàn đứng im vào một khắc này.
Chỉ có trung tâm thần đàn, một luồng ánh sáng màu vàng có thể cắn nuốt tất thảy màu sắc xung quanh bắn ra, giống như một con thoi xuyên qua thời không, đến từ ma thần hủy diệt thời viễn cổ, đánh về phía Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh.
Trên đời này, luôn ẩn chứa rất nhiều sự ngạc nhiên.
Giống như Minh Thần Đại Pháo trước mắt.
Vân Triệt vốn tưởng rằng sau khi không còn Kiếp Thiên Ma Đế và Mạt Lỵ, sức mạnh vượt qua giới hạn đương thời chỉ có thể xuất hiện ở trên người mình, xem ra, lúc trước hắn đã xem thường thế giới này rồi, xem thường Nam Minh Thần Giới của Nam Thần Vực đã hùng mạnh hơn mười vạn năm.
Vào khoảnh khắc đầu tiên khi Minh Thần Đại Pháo hiện thế, Vân Triệt liền biết, Minh Thần Đại Pháo xứng đáng với sự miêu tả của Thiên Diệp Vụ Cổ về nó, bởi vì, sức mạnh đó hoàn toàn không kém gì sức mạnh mà hắn bùng nổ khi đốt Nguyệt Thần Giới cưỡng ép mở “thần tẫn” ra lúc trước.
Chỉ là, sức mạnh vượt qua giới hạn đương thời này… Lại vượt qua được kẻ có sức mạnh Tà Thần sao.
Minh Thần Đại Pháo khởi động, tất cả mọi người đều mở to con mắt chứng kiến sức mạnh thần thánh dường như hủy diệt tất cả kia, mà Vân Triệt bị hào quang bao phủ, trên mặt lại là vẻ bình tĩnh đến đáng sợ, không có một tia sợ hãi nào, suy cho cùng, trên đời này thứ không khiến hắn sợ hãi nhất, đó chính là cái chết.
“Rốt cuộc là người đời quá mức ngu xuẩn, hay là hiện giờ ta quá mức điên cuồng.”
Lẩm bẩm một tiếng, Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm trong tay nhẹ nhàng vung ra, hướng về thần quan của Minh Thần phía trước.
Không có bất kỳ dự báo nào, phóng thích ra thần uy đáng sợ, trong khoảnh khắc tiếp theo, thần quang của Minh Thần có thể tiêu diệt toàn bộ đám người Vân Triệt đột nhiên chuyển hướng, trực tiếp đánh thẳng vào trên kết giới Minh Hoàng.
Bùm!!!!
Kết giới Minh Hoàng mà ba Diêm Tổ hợp lực cũng không thể phá vỡ, ngay lập tức xuất hiện hàng vạn hàng ngàn vết nứt dưới ánh sáng màu vàng, sau đó giống như bọt nước tan vỡ ầm ầm, ánh sáng màu vàng xuyên không rơi xuống, bắn thẳng đến Nam Minh Thần Đế.
Đây là cảnh tượng mà cho dù Nam Minh Thần Đế có nằm mơ mười đời cũng không thể ngờ đến.
Hắn tự tay chuẩn bị, tự tay khống chế và khởi động… Minh Thần Đại Pháo mà chỉ có hắn mới có thể khởi động, lại trong khoảnh khắc sắp tiêu diệt được Vân Triệt kia, bắn về phía chính mình!
Ngay cả sức ép đáng sợ kia, cũng kiên quyết áp chế, bao phủ trên thân thể và linh hồn của hắn.
Là Nam Minh Thần Đế, phản ứng đầu tiên của hắn lại là ngây người, tất cả mọi người cũng ngớ ra tại chỗ… Sau đó, là một tiếng gào thét đến mức khản cả giọng.
“Lui!!!!”
Suy cho cùng thì kết giới Minh Hoàng cũng vô cùng mạnh mẽ, mặc dù không có khả năng chống lại sức mạnh của Minh Thần Đại Pháo, nhưng cũng tạo thành vài sự cản trở nhỏ, hơn nữa dưới sức ép đáng sợ của Minh Thần Đại Pháo thì đám người Nam Minh đều lui ra rất xa, cho nên thời điểm mà bọn họ sợ mất mật, lại có thời gian phản ứng cực kỳ ngắn ngủi.
Ầm!
Bắc Ngục Minh Vương đánh ra một chưởng, mạnh mẽ đánh vào người của Nam Thiên Thu, khiến hắn văng ra xa, và dựa vào lực phản chấn của chính mình liều mạng đánh về phía Nam Minh Thần Đế… Cũng là hướng ánh sáng của Minh Thần Đại Pháo. Bị bao phủ vô cùng chính xác bởi ánh sáng trung tâm của Minh Thần Đại Pháo, mạnh như Nam Minh Thần Đế, cũng cảm thấy thân thể của chính mình giống như đã bị phá hủy thành từng mảnh, hắn căn bản không kịp hoảng sợ và suy nghĩ, càng không thể chạy trốn, sức mạnh của toàn thân gần như đã điên cuồng tuôn trào theo bản năng, trong tiếng gào thét bảo vệ trước người.
“Bảo vệ Vương Thượng!!”
Không ở trong sức mạnh trung tâm, Đông Ngục Minh Vương và Bắc Ngục Minh Vương có cơ hội rất lớn để thoát khỏi tai họa toàn bộ đều phát ra tiếng gào thét đẫm máu, ánh sáng vàng trên người bọn họ bùng nổ, giống như hai vòng mặt trời chủ động nghênh đón về phía hào quang của Minh Thần Đại Pháo.
Hết chương 1793.