Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1702 - Chương 1794. Ác Mộng Thần Quang

Chương 1794. Ác mộng thần quang
Chương 1794. Ác mộng thần quang

Bùm….

Tiếng nổ vang xé tan sự đờ đẫn và sợ hãi của mọi người, Nam Minh Đại Pháo rõ ràng đã đánh về hướng Vân Triệt, nhưng ánh sáng này lại bắn vào người của Nam Minh Thần Đế và hai Minh Vương.

Thần Đế số một của Nam Thần Vực, còn có hai Minh Vương mạnh mẽ nhất dưới trướng của hắn, dưới ba luồng sức mạnh tối cao đương thời, hào quang của Minh Thần Đại Pháo từ từ ngưng lại.

Giống như, là thần uy của Minh Thần Đại Pháo bị bọn họ ngăn cản lại.

Nhưng cơn ác mộng của Nam Minh, chỉ vừa mới bắt đầu.

“A… A a a a a…” Trên tay của Bắc Ngục Minh Vương, là huyền khí bảo vệ mạnh nhất của Nam Minh Thần Giới hắn, hắn kiên quyết chống đỡ ánh sáng màu vàng trước người, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Két… Két…

Trong nháy mắt, huyền khí trong tay tràn đầy vết nứt, xương cốt của hắn vỡ vụn từng tấc, trong mắt tràn đầy các tơ máu, hắn nhìn thấy rõ ràng hai tay của chính mình bị nuốt vào trong ánh sáng màu vàng, hai tay nhanh chóng mất đi da thịt, giống như băng tuyết lặng lẽ mà tan chảy.

Vừa rồi hắn còn đang hồi hộp về thần uy của Nam Minh Đại Pháo, nằm mơ cũng không ngờ được, vậy mà lại đến lượt bản thân hắn đón nhận!

“Vương thượng…mau…đi… A a!” Gương mặt của Đông Ngục Minh Vương đã co rúm lại giống như ác quỷ, mỗi một từ thốt ra từ miệng đều mang theo sự đau đớn vô tận… cùng với sự tuyệt vọng sâu sắc.

Bọn họ nhìn thoáng qua sức mạnh của Minh Thần Đại Pháo trong chốc lát, nhưng chỉ đến khi đối mặt với luồng sức mạnh này bọn họ mới thật sự biết được thần uy này đáng sợ ra sao… Có thể khiến hắn một nhân vật đứng ở vị trí đỉnh cao đương thời phải tuyệt vọng trong nháy mắt!

Đôi mắt của Nam Minh Thần Đế trừng muốn nứt ra, máu trên hai tay chảy ra như suối, đương nhiên hắn muốn chạy trốn, nhưng dưới sức mạnh áp chế của thần uy, hắn căn bản không có sức lực để chạy trốn.

“A a a a!!”

Tiếng gào quyết tử vang lên, đám Minh Thần lúc trước vẫn đang ở phía sau đợi lệnh của Nam Minh Thần Đế lúc này cũng xông lên, thần lực toàn thân phát ra, vững vàng chắn ở trước mặt Nam Minh Thần Đế, sau khi vượt qua sự kinh ngạc lúc đầu, những Minh Thần ở phía xa tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất xông tới.

“A!!”

Tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu tâm hồn, không được bao lâu, cùng với hai tay của Đông Ngục Minh Vương và Bắc Ngục Minh Vương bị hủy hoại hơn phân nửa, chỉ còn một bộ phận nhỏ đang chống đỡ đau đớn như trước, Minh Thần ở gần nhất chẳng mấy chốc thì toàn thân đã nhuộm máu, vốn dĩ sức mạnh của bọn họ đủ để che trời kiêu ngạo với thiên hạ, nhưng giờ phút này, vậy mà lại yếu ớt không chịu nổi như thế.

Hai mắt của Nam Minh Thần Đế hiện ra vô số tơ máu… Hoang đường? Kỳ dị? Không thể tin nổi? Hắn không thể nghĩ ra được bất kì lời nói nào để giải thích tất cả những chuyện xảy ra trước mắt này. Giống như một cơn ác mộng đột nhiên ập xuống, một cơn ác mộng mà căn bản hắn không thể hiểu được.

Phía xa, Hiên Viên Đế đột nhiên bay xuống, quát: “Mau ra tay!”

Nhưng lập tức, hắn đã bị Tử Vi Đế gắt gao bắt lấy: “Ngươi muốn chết sao!”

Trong nháy mắt đã tàn phá hai đại Minh Vương và một đám Minh Thần thành bộ dáng như vậy, đây tuyệt đối là sức mạnh mà Thần Đế bọn hắn cũng không thể chống đỡ chính diện!

“Giúp đỡ ta!” Hiên Viên Đế bắt ngược lại Tử Vi Đế, cùng nhau bay xuống.

Tử Vi Đế cắn răng một cái, không có giãy dụa, cùng Hiên Viên Đế nhanh chóng bay về hướng của Nam Minh Thần Đế.

Khuôn mặt của Thương Thích Thiên vặn vẹo, không hề nhúc nhích.

Mơ hồ cảm nhận được hai Thần Đế dùng tốc độ nhanh nhất để tới gần, tâm trạng của Bắc Ngục Minh Vương chấn động, trong cổ họng phát ra tiếng gào đẫm máu: “Mau… cứu… Vương…Thượng.”

Tay áo dài của Hiên Viên Đế vung lên, một thanh Khôi Kiếm mang phong cách cổ xưa xuất hiện ở trước người, sau đó, bàn tay của hai đại Thần Đế Hiên Viên, Tử Vi cùng lúc đặt lên phía trên thân kiếm.

Sát!

Một bóng kiếm màu xám xuyên thẳng vào bên trong ánh sáng màu vàng, dưới không gian được bao phủ bởi thần uy của Minh Thần Đại Pháo, đục ra một lối đi dài và hẹp.

Phụt!

Bóng kiếm màu xám ở giữa ngực của Nam Minh Thần Đế, sức mạnh dồi dào đến từ hai đại Thần Đế bùng nổ mãnh liệt ở trên người của Nam Minh Thần Đế, đục thành một lỗ máu nhìn thấy mà giật mình ở trên người hắn… Đồng thời, cũng kéo hắn ra khỏi sức mạnh trung tâm của Minh Thần Đại Pháo.

Đông Ngục Minh Vương và Bắc Ngục Minh Vương nhìn thấy tình hình, trong con ngươi sắp nứt toác đột nhiên lóe lên vài tia sáng kỳ lạ, trong khoảnh khắc đang gắt gao chống đỡ, bọn họ không hẹn mà cùng có những hành động hoàn toàn giống nhau, ngay cả tiếng gào thét trong miệng cũng giống nhau như đúc:

“Vương thượng, lui!!”

Bọn họ dùng nửa thân chống đỡ, dùng hơn phân nửa sức mạnh, cùng nhau hướng về phía Nam Minh Thần Đế.

Nam Minh Thần Đế không có chút do dự, trở mình một cái, ánh sáng vàng trên cơ thể thân đập mạnh về hướng sức mạnh của hai Minh Vương.

Ầm…

Sức mạnh của Nam Minh Thần Đế và hai Minh Vương quá mạnh mẽ, dưới sự chồng chéo của lực đẩy và lực phản chấn cực lớn, Nam Minh Thần Đế thoát khỏi sự áp chế của thần uy Minh Thần Đại Pháo, sau đó dùng toàn bộ sức lực của bản thân, mang theo cơ thể nhuốm máu chạy trốn.

“Hự!” Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế đồng thời quát khẽ, ra tay một lần nữa, cuồn cuộn nổi lên một luồng khí xoay chuyển không gian, cuốn lấy Nam Minh Thần Đế vừa mới thoát ra đến trước người.

Cơn ác mộng bất ngờ ập xuống, hai đại Thần Đế thành công trợ giúp Nam Minh Thần Đế thoát khỏi chỗ chết, nhưng vẫn đang còn bàng hoàng y như cũ.

Còn Nam Minh Thần Đế… Trên nửa thân người của hắn chảy đầy máu tươi, xương cốt lộ ra ở khắp nơi, bàn tay phải đã không còn năm ngón, chỉ còn lại một ít xương ngón tay bị gãy, trên mặt cũng không còn bất kì sự uy nghiêm và kiêu ngạo nào, dưới máu thịt bê bết, chỉ có sự sợ hãi run rẩy giống như đang bị vạn ma cắn nuốt linh hồn.

Không còn sức mạnh của Nam Minh Thần Đế, cộng thêm việc hai Minh Vương cưỡng ép tách ra hơn phân nửa sức mạnh vừa rồi, bọn họ đã không thể tiếp tục chống đỡ thần uy của Minh Thần Đại Pháo.

Gần như vào giây phút tiếp theo sau khi Nam Minh Thần Đế chạy ra, hào quang Minh Thần ngưng trệ trong giây lát rồi đột nhiên nuốt chửng thân thể của hai Minh Vương, sau đó giống như cầu vồng cắt ngang bầu trời, đột nhiên đè ép xuống.
Hết chương 1794.
Bình Luận (0)
Comment