“A!!!!”
Một tiếng kêu thảm thiết mà ngay cả sự tuyệt vọng cũng không kịp để trút bỏ, hào quang Minh Thần nuốt chửng hoàn toàn một đám Minh Thần liều chết ngăn cản và hai Minh Vương cuối cùng của Nam Minh Thần Giới.
Trong ánh sáng vàng rực rỡ, tinh khiết đến mức giống như không nên tồn tại trên thế gian, đã không còn tiếng nói và bóng dáng của Minh Vương và Minh Thần, ngay cả khí tức cũng bị dập tắt không còn một chút dấu vết, cho dù là một tro tàn hay tàn tích sót lại cũng không còn.
Bùm…
Ánh sáng màu vàng xuyên qua trời đất, hạ xuống thành Nam Minh Vương, trong phút chốc vạn vật bị hủy diệt, tất cả sự sống đều bị chôn vùi, theo quỹ đạo của hào quang Minh Thần, từ trung tâm đến rìa phía bắc của Nam Minh Thần Giới – vùng đất tối cao này, bị cắt ra vô cùng ngay ngắn.
Nhưng dưới thần uy thậm chí có thể nuốt chửng cả ánh sáng và âm thanh, tai họa hủy diệt vô cùng đáng sợ này, lại không hề kèm theo tiếng nổ vang lớn, chỉ là trong mắt và tâm hồn của vô số sinh linh Nam Minh, nó lại khắc xuống dấu ấn khủng bố vĩnh viễn cũng không bao giờ xóa nhòa được.
Hào quang Minh Thần đã phá hủy Nam Minh Thần Giới vẫn chưa biến mất hoàn toàn, bay về Tinh vực phía xa xa… Giờ khắc này, gần nửa Tinh giới của Nam Thần Vực, đều có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng màu vàng đẹp đẽ lạ thường bay qua từ các hướng khác nhau trên trời cao.
Chỉ là bọn họ có nằm mơ cũng sẽ không ngờ đến, dưới quỹ đạo của ánh sáng màu vàng đẹp đẽ này, là các Tinh giới lần lượt bị xuyên qua hoặc bị hủy diệt.
Ầm ầm ầm ầm…
Dưới uy thế còn sót lại, vô số kiến trúc của thành Nam Minh Vương đang sụp đổ điên cuồng, xen lẫn với sự hỗn tạp, là tiếng hét thảm thiết hoảng sợ mãnh liệt đến mức rung trời.
Nhưng, phía trên trời cao, lại xuất hiện một cảnh tượng yên tĩnh đến đáng sợ, bất kể là Nam Minh, hay là cường giả của ba vương giới khác, đều giống như bị rút ra thất hồn lục phách, thật lâu cũng không thể cử động và phát ra âm thanh… Nhưng chỉ vài giây trước đó, trong lồng ngực và con ngươi của bọn họ còn phóng thích ra sự hưng phấn vô tận, cùng đợi để tận mắt nhìn thấy thần uy của Minh Thần Đại Pháo và cái chết của Ma Chủ Vân Triệt.
Mà giờ phút này, nhìn thấy hào quang Minh Thần dần dần tản đi, không nhìn thấy một chút tro tàn còn sót lại nào của Minh Vương và Minh Thần trong hư không vặn vẹo hết.
Giọng nói không nhanh không chậm, lúc này lại khiến trái tim của mọi người chấn động, Vân Triệt cụp mắt, nhìn thấy những Tinh vực đổ nát ở phía xa: “Nhưng mà nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Vương Giới đứng đầu Nam Minh này, cũng có thể miễn cưỡng nhìn tiếp được đấy.” Phía sau hắn, ba Diêm Tổ đều há to miệng, mắt trừng lớn đến mức muốn nứt ra, giống như nhìn thấy quỷ thần. Giọng nói của Vân Triệt vang lên, thân hình của ba người bọn họ đều đồng loạt soàn soạt quỳ phục xuống đất, đầu cúi xuống thật sâu.
Diêm Nhất: “Thần uy của chủ nhân lừng lẫy xưa nay, dù là thiên địa cũng phải khuất phục.”
Diêm Nhị: “Không hổ danh là chủ nhân, cái gọi là Minh Thần Đại Pháo, ở trước mặt chủ nhân cũng chỉ là chính một món đồ chơi nhỏ nhoi.”
Diêm Tam: “Ta khinh! Ngôn ngữ đương thời, căn bản không thể chứng minh được một phần nhỏ thần uy của chủ nhân, có thể cống hiến sức lực bên chân chủ nhân, là vinh quang mười đời của ba người bọn ta, may mắn muôn đời.”
“…” Thiên Diệp Ảnh chậm rãi thở ra một hơi.
“…” Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc một lúc lâu cũng không nói gì. Cho dù vào lúc Minh Thần Đại Pháo phóng thích thần uy, bọn họ cũng không lộ vẻ xúc động quá mức dữ dội, nhưng giờ phút này, tất cả những gì bọn họ vừa mới nhìn thấy, lại hoàn toàn vượt khỏi nhận thức vốn đã vượt xa người thường của bọn họ.
“Đó rốt cuộc… là… cái gì…” Thiên Diệp Vụ Cổ thất thần lẩm bẩm.
Ánh mắt của mọi người đờ đẫn mà dời đi theo giọng nói của Vân Triệt, nhìn thấy Vân Triệt không hề bị thương một chút nào, sắc mặt của mỗi người đều đang thay đổi vô cùng dữ dội, bọn họ không dám tin, càng không thể hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Nếu mắt của bọn họ hoàn toàn không xuất hiện ảo giác, những gì vừa mới nhìn thấy khi nãy, là Minh Thần Đại Pháo đánh về hướng Vân Triệt, dưới một kiếm nhẹ nhàng bâng quơ của Vân Triệt, đánh ngược về hướng của Nam Minh Thần Đế!?
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì… Đó rốt cuộc là yêu thuật gì?” Hiên Viên Đế run giọng líu ríu, là Đế của Vương Giới, vậy mà trong miệng hắn lại thốt lên hai chữ “yêu thuật”.
Trước mắt của Thích Thiên Thần Đế đột nhiên vút qua hình ảnh bên ngoài Lam Cực Tinh của năm đó, sau khi Mộc Huyền Âm chết, sức mạnh của đám Thần Đế cuồn cuộn đánh về hướng Vân Triệt bị một cảnh tượng kỳ dị dội ngược trở về, đến nay hình ảnh đó cũng không có người nào có thể hiểu được.
Trong đầu của Nam Minh Thần Đế cũng chợt hiện lên cảnh tượng của năm đó. Chỉ là có ra sao thì hắn cũng không thể tin, cảnh tượng tương tự, vậy mà lại tái hiện trên Minh Thần Đại Pháo vượt qua khỏi giới hạn đương thời.
Hắn muốn nắm chặt hai tay, nhưng lại không cảm giác được sự tồn tại của ngón tay, dưới sự sợ hãi tột độ, thậm chí gần như không cảm thấy được sự đau đớn. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt run rẩy không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào trên người Vân Triệt, bắt gặp nụ cười mỉa mai ở trên miệng hắn, lý trí của Nam Minh Thần Đế đang bên bờ vực tan rã bắt đầu nảy sinh ra một ý nghĩ vô cùng đáng sợ: “Ngươi… ngươi… cố ý…” Đây là câu nói khó khăn nhất mà hắn từng nói từ lúc chào đời cho tới nay.
“Ha ha.” Vân Triệt cười trầm thấp, hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn trời, mây đen trên bầu trời vẫn đang cuồn cuộn dữ dội y như trước, không hề bởi vì sự tan biến của thần uy Minh Thần Đại Pháo mà tản đi, giống như từ lúc bắt đầu đã không xuất hiện vì Minh Thần Đại Pháo: “Sau khi chiếm được Đông Thần Vực, ta biết không thể lấy phương pháp giống như vậy để đối phó Nam Thần Vực ngươi. Bản Ma chủ trong lúc nhất thời, đúng thật là không nghĩ ra phương pháp có thể tiêu diệt Nam Thần Vực trong khoảng thời gian ngắn.”
Hết chương 1795.