Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1704 - Chương 1796. Phá Hủy Nam Minh

Chương 1796. Phá hủy Nam Minh
Chương 1796. Phá hủy Nam Minh

Ầm ầm…

Mây đen cuồn cuộn, thiên uy làm thiên hạ phải khiếp sợ, nhưng trước sau lại không hề có một đạo lôi kiếp nào đánh xuống. Bởi vì từ rất nhiều năm trước thì thiên đạo đã biết được, sức mạnh phân xử của nó, căn bản không thể tổn thương đến Vân Triệt chút nào.

“Cho nên, bất kể là bản Ma Chủ, hay là Ma Hậu của bản Ma Chủ, đều quyết định tạm thời không đụng đến Nam Thần Vực. Mãi cho đến khi bản Ma Chủ tình cờ biết được, Nam Minh Thần Giới ngươi ẩn chứa một Minh Thần Đại Pháo nghe nói có sức mạnh cấm kỵ, bản Ma Chủ mới đột nhiên biết, “Hắn chậm rãi nâng tay lên, năm ngón tay mở ra đánh úp về hướng Nam Minh Thần Đế: “Trên đời này có thể giúp bản Ma chủ nhanh chóng phá hủy Nam Thần Vực, chính là Nam Minh Thần Đế ngươi.”

“…!!” Sắc mặt trắng bệch của Nam Minh Thần Đế trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, gần như toàn bộ máu trong cơ thể đều đổ dồn lên đầu một cách điên cuồng, tầm mắt của hắn bắt đầu kịch liệt dừng ở trên người Thiên Diệp Vụ Cổ, dựa vào sự mạnh mẽ của Phạm Đế Thần Giới, sẽ âm thầm biết được, thậm chí xác nhận được sự tồn tại của Minh Thần Đại Pháo, có thể nói không có gì để người khác phải kinh ngạc.

“Ngươi… ngươi giết Hôi Tẫn Long Thần, là vì… vì…” Nam Minh Thần Đế nghiến răng nghiến lợi, cắn nát cả răng, Nam Minh Thần Giới bị phá hủy, tất cả sinh linh bị chôn vùi, tứ đại Minh Vương đều ngã xuống, mười sáu Minh Thần từng kiêu ngạo một thời… trong cảm nhận chỉ còn bốn luồng khí tức còn sót lại, đây là ác mộng trong hàng vạn ác mộng, một cơn ác mộng đủ khiến cho Thần Đế sụp đổ.

“Nếu ta không điên cuồng, làm sao có thể dẫn tới sự điên cuồng của ngươi.” Vân Triệt mỉm cười, tầm mắt cúi xuống mang theo vài phần khen ngợi châm biếm: “Tiêu diệt Nam Minh, tương đương với việc đạp đổ một nửa Nam Thần Vực. Nam Vạn Sinh, hôm nay là đồ chơi của bản Ma Chủ, biểu hiện của ngươi khá lắm, dễ dàng phá huỷ hơn phân nửa chướng ngại vật lớn nhất của Nam Thần Vực, thật không hổ danh là Thần Đế bậc nhất của Nam Vực, ha ha, ha ha ha ha!”

Thiên Diệp Ảnh dùng giọng nói lạnh nhạt nói: “Chờ sau khi Nam Thần Vực trở thành vùng đất dưới chân của Ma Chủ, một đòn công kích to lớn này của Nam Minh Thần Đế cũng sẽ được lưu truyền nghìn đời, sau khi xuống địa ngục, ngươi tuyệt đối đừng quên phần ‘thù hận quang vinh’ này là Ma chủ ban cho ngươi.”

Cảm giác đau đớn từ tận trong linh hồn truyền thẳng đến tim, sắc mặt của Nam Minh Thần Đế rất nhanh đã chuyển từ đỏ sang đỏ đen, cánh tay của hắn cứng ngắt, miệng mồm run rẩy: “Vân… Triệt, ngươi… ngươi…”

Phụt!!

Cả người hắn cứng ngắc, phụt ra mấy ngụm máu.

“Phụ… Phụ vương!”

“Vương thượng!”

Nam Thiên Thu, còn có ba Minh Thần khác đang ở gần đó hoảng sợ xông lên, Nam Minh Thần Đế phun ra khoảng hơn mười ngụm máu rốt cuộc mới có thể hồi khí, nhìn thấy bốn Minh Thần cuối cùng cũng xúm lại, trước mắt hắn lại tối sầm, gắt gao cắn răng mới có thể khống chế được khí huyết đang điên cuồng chạy tán loạn.

Phía xa, vạn cơn sóng lớn đang cuồn cuộn trong lòng của ba Đế Nam Vực.

Hôm nay bọn họ nhìn thấy thái độ vô cùng ngạo mạn của Vân Triệt, ở trong mắt bọn họ, việc hắn giết chết Hôi Tẫn Long Thần chính là hành vi mất trí của kẻ điên bình thường, dã tâm và sự điên cuồng mà hắn biểu hiện ra, hoàn toàn chính là “chó dại” ở trong miệng của Nam Minh Thần Đế, cũng vì vậy, khiến Nam Minh Thần Đế từ bỏ “hòa giải”, lựa chọn không từ một thủ đoạn nào để giết chết hắn.

Nam Minh Thần Đế vốn tưởng rằng vẫn luôn nắm giữ toàn cục trong tay, cũng nắm giữ vận mệnh của Vân Triệt ở trong tay. Lúc này, mọi người mới biết được trong sự run sợ, hóa ra Nam Minh Thần Đế từ đầu tới cuối vẫn luôn bị Vân Triệt đùa bỡn trong lòng bàn tay, gần như không tốn bao nhiêu công sức, mượn bàn tay của Nam Minh phá hủy một nửa Nam Minh.

Đáng sợ nhất chính là, trước khi Vân Triệt đến Nam Minh, thế mà hắn đã xác định được Nam Minh Thần Đế sẽ chuẩn bị sẵn Minh Thần Đại Pháo.

Vô số luồng khí lạnh như băng từ trong mỗi lỗ chân lông điên cuồng tràn vào trong cơ thể bọn họ, xuyên qua từng đốt xương, từng đạo gân mạch.

Đẩy bàn tay của Nam Thiên Thu ra, Nam Minh Thần Đế chậm rãi tiến về phía trước, hai mắt nhuốm máu dày đặc giống như quỷ, miệng vết thương trên toàn thân không ngừng rỉ máu do luồng khí cuồng bạo: “Vân Triệt, Nam Minh ta… Cho dù bị đứt mất hai tay, cũng đủ để biến ngươi trở thành khói bụi dơ bẩn!”

“Vậy sao?” So với tình trạng thê thảm cả người nhuốm máu và dáng vẻ đang dần mất kiểm soát của Nam Vạn Sinh, cả người Vân Triệt lại không nhiễm một hạt bụi nào, vẻ mặt lạnh nhạt khiến người khác không rét mà run, hắn vừa muốn mở miệng, đột nhiên khóe mắt nhếch lên: “Hử?”

Bùm!

Xoạt!

Mặt đất nứt toác ra, theo không gian bị cắt ra vô cùng thô bạo, một bóng người nhợt nhạt giống như một luồng ánh sáng xẹt qua không trung, khói bụi chưa tan đi mà bóng dáng đã xuất hiện ở bên cạnh Nam Vạn Sinh, yên lặng mà đứng, khuôn mặt già nua trắng bệch, không nhiễm chút bụi bặm, đôi mắt giống như hồ cổ, râu trắng dài hơn một thước, tóc trắng như tuyết.

Thân thể của Nam Vạn Sinh run lên, hơi thở nóng nảy trên người hắn lập tức thu lại, hắn không quay đầu, mặt cũng không quay lại, cứ như vậy mà quỳ gối cuống, cúi đầu run giọng: “Phụ… vương…”

Bên cạnh hắn, Nam Thiên Thu và ba Minh Thần cũng quỳ xuống, nhưng thật lâu không thể phát ra tiếng. Bọn họ không thể ngờ rằng, sự xuất hiện trở lại của lão nhân này, lại vào hoàn cảnh như vậy.

“Ha ha.” Vân Triệt hơi híp mắt liếc nhìn lão giả đột nhiên xuất hiện này, sau đó dùng nụ cười chế nhạo để đáp lại.

Thiên Diệp Bỉnh Chúc than nhẹ một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Mấy năm nay, người gánh chịu thần lực Minh Thần vẫn luôn thiếu một người. Nam Quy Chung, quả nhiên ngươi vẫn chưa chết.”

Ánh mắt của lão giả râu trắng chậm rãi quét từ dưới lên, trong mắt lão không thấy một tia gợn sóng, hắn dùng giọng nói cảm thán giống như vậy trả lời: “Chỉ có ‘chết’, mới không thể bị thế gian làm phiền, tĩnh tâm ngộ đạo. Bỉnh Chúc huynh và Vụ Cổ tiền bối không phải cũng như thế sao.”
Hết chương 1796.
Bình Luận (0)
Comment