“Tĩnh tâm ngộ đạo ư?” Vân Triệt cười nhạo nói: “Lại là một lão bất tử giấu đầu hở đuôi, hang ổ sắp bị người khác dỡ bỏ mất mới xách theo cái đuôi nhảy ra ngoài!”
Nam Quy Chung, cho dù hắn đã “rời khỏi thế gian” nhiều năm, nhưng từng là Đế của Nam Minh, chúa tể của Nam Thần Vực, Thần giới làm sao dám lãng quên uy danh của hắn.
Mà hôm nay hắn lại xuất hiện một lần nữa giống như thần thoại, uy danh lừng lẫy như ngàn sao vẫn còn đó, vậy mà thứ hắn nhận được lại không phải sự cúi người kính trọng của vạn linh, mà là hình ảnh bi thảm của Nam Minh giống như một cơn ác mộng, cùng với… sự trào phúng vô tình của một chàng trai trẻ.
“Hừ, quả nhiên.” Thiên Diệp Ảnh quát khẽ một tiếng, đối với việc Nam Quy Chung vẫn còn sống trên đời, nàng cũng không quá ngạc nhiên.
Những cường giả ở vị trí Huyền Đạo chí tôn đã trải qua nhiều thăng trầm của thế gian, ham muốn lớn nhất vào giai đoạn cuối của cuộc đời bọn họ, thường đều là tìm kiếm thế giới đằng sau giới hạn của Huyền Đạo, cho nên sẽ sử dụng “cái chết” để thoát ly trần thế và ngộ đạo, lịch sử Thần giới từng có quá nhiều tiền lệ như vậy rồi.
Chỉ tiếc, bọn họ thoát ly trần thế đến cuối đời, cũng chưa từng có người nào có thể nhìn thấu giới hạn Huyền Đạo giống như ý nguyện.
“Vân… Triệt!!” Nam Vạn Sinh chậm rãi ngẩng đầu, dòng máu phẫn nộ không ngừng trào ra từ trong thất khiếu của hắn, có thể tưởng tượng được sự tức giận và thù hận của hắn đã đến mức độ nào: “Bản vương… phải đích thân… đem ngươi… A!”
Trước mắt tối sầm, hắn mạnh mẽ cắn răng một cái, mới có thể kiềm chế được dòng máu chảy ngược suýt nữa đã phun mạnh ra.
Mặc dù cả đời Nam Vạn Sinh kiêu ngạo, nhưng hắn lại lại cực kỳ kính trọng phụ thân mình, với địa vị và uy danh của phụ thân hắn, đương thời có ai dám sỉ nhục hắn như thế.
Nam Quy Chung nhìn Vân Triệt một cái thật sâu, lại cúi mắt mắt xuống nhìn Nam Minh Thần Đế nói: “Vạn Sinh, năm đó vi phụ vì muốn rèn luyện tính tình của ngươi, đã dốc hết tâm huyết vạn năm, hiện giờ lại tan tác hỗn loạn đến như vậy. Cho dù hôm nay Nam Minh có vẹn toàn, thì ngươi ở trước mặt Vân Triệt, cũng đã thất bại thảm hại.”
“…” Nam Vạn Sinh chậm rãi nhắm mắt, nói: “Phụ thân, ta vô dụng, vì ghen ghét nhất thời, sử dụng Minh Thần Đại Pháo, một phen trọng tội như vậy… ta đã không còn mặt mũi nào để đối mặt với liệt tổ liệt tông, không còn mặt mũi nào để đối mặt Nam Minh.”
Nam Quy Chung lại lắc đầu, dịu giọng nói: “Tất cả những chuyện xảy ra trong hôm nay, vi phụ đều đã nhìn thấy. Nếu là vi phụ, đối mặt với một ma nhân điên cuồng ngang tàng như vậy, cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như ngươi. Nếu không, chuyện liên quan đến Minh Thần Đại Pháo, vi phụ đã truyền âm ngăn cản từ lâu rồi… ngươi thất bại không oan ức đâu.”
Đúng là vậy, Minh Thần Đại Pháo - sức mạnh cấm kỵ vượt khỏi giới hạn, khiến Long Hoàng cũng không dám bước vào cửa Nam Minh, vậy mà sức mạnh của nó lại bị dội ngược trong chớp mắt, đánh về phía Thần Đế và Thần vực của Nam Minh… Nam Vạn Sinh không thể ngờ tới được, Nam Quy Chung cũng không thể ngờ tới được, dù là tất cả tổ tiên của Nam Minh Thần Giới đều sống lại xuất hiện vào lúc này, cũng tuyệt đối không thể ngờ tới được.
Nam Vạn Sinh cắn răng một cái, sự phập phồng của ngực hắn có chút dịu lại, sau đó cúi đầu trầm giọng nói: “Tất cả chỉ là tai nạn của Nam Minh Đại Pháo mà thôi, Nam Minh ta không thua! Hiện giờ có phụ vương tọa trấn, nhất định có thể băm thây vạn đoạn Vân Triệt…!”
Trong cảm nhận của hắn, khí tức của bốn Minh Vương đã không còn nữa rồi, khí tức của mười sáu Minh Thần cũng chỉ còn lại có bốn. Nam Quy Chung thở ra một hơi thật dài… Đây chính là thần uy của Minh Thần Đại Pháo. Quả nhiên có thể hủy thiên diệt địa, giết thần giết phật, nhưng thần uy như vậy, vậy mà lại đánh ngược vào trong huyết mạch của Nam Minh hắn.
“Hiên Viên, Tử Vi.” Nam Quy Chung đột nhiên nói: “May mắn có các ngươi ra tay, vừa rồi mới có thể bảo vệ được tính mạng của Vạn Sinh, Nam Minh ta nợ hai giới các ngươi một ân huệ lớn. Chỉ là hôm nay, ta còn muốn dựa vào sức mạnh tương trợ của hai giới các ngươi nữa.”
Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế hành lễ cùng lúc, Hiên Viên Đế nói: “Tiền bối nói gì vậy, Ma Chủ Vân Triệt là kẻ thù chung của cả Nam Thần Vực ta, cục diện hiện tại, sao lại có lý không cùng đồng tâm hiệp lực chứ!”
“Đúng vậy.” Tử Vi Đế ngưng mắt gật đầu.
Nam Quy Chung liếc mắt nhìn về phía Thích Thiên Thần Đế - người vẫn chưa nói câu nào, nói: “Thương Thích Thiên, con cháu cuối đời của ngươi đã nhiều vô kể, ngươi vẫn không chịu buông bỏ Đế vị y như trước. Xem ra, quả nhiên ngươi rất lưu luyến si mê với cái danh Thần Đế,.”
“Ha ha ha ha.” Thương Thích Thiên cười to một tiếng: “Làm Thần Đế, có thể khống chế hết thảy linh, giẫm đạp thiên hạ, tha hồ muốn làm gì thì làm đó, vui sướng biết bao, làm sao có thể nỡ buông bỏ. Tính cách của bản vương, còn lâu mới dám so sánh với Quy Chung huynh… À không, Quy Chung tiền bối.”
“Ồn ào dong dài hơn nửa ngày như vậy, vẫn chưa nói xong lời trăn trối sao?”
Giọng nói của Vân Triệt giống như gai độc đâm xuyên qua linh hồn, cuối cùng Nam Quy Chung cũng dời mắt, hắn nhìn vào Vân Triệt, mặt không có chút biểu cảm, chậm rãi nói: “Ma Chủ đọa ma gây hại cho thế gian, ba Tổ Diêm Ma trong truyền thuyết, hai Phạm Đế vốn dĩ nên yên nghỉ từ lâu, còn có Thần Nữ và tôi tớ của nàng… Quả thật là khiến thế tục phải sợ hãi, đủ để khiến cho quỷ thần đều phải run sợ.” “Nhưng, chỉ dựa vào bấy nhiêu đó mà đã muốn giẫm đạp Nam Minh ta rồi ư!” Giọng nói của Nam Quy Chung đột nhiên sắc bén, bên trong đôi mắt già nua phóng ra ánh sáng màu vàng giống như mặt trời chói lọi: “Vậy thì các ngươi cũng quá xem thường Nam Minh Thần Vực đã sừng sững hàng chục vạn năm này rồi!”
Vài câu ngắn ngủi, khí huyết của vạn sinh linh Nam Minh đã rung động cuồn cuộn, đám người Nam Vạn Sinh, Nam Thiên Thu đều đứng thẳng người lên, máu tươi được dẫn dắt bởi lửa giận, bùng lên những luồng khí đáng sợ trên người bọn họ.
Hết chương 1797.