Hắn nhìn về phía Vân Triệt, ánh mắt giống như kính trọng ngưỡng mộ thần linh.
Gương mặt hờ hững và thản nhiên kia, hiển nhiên tất cả đều nằm trong khống chế của hắn… Nhưng hắn hoàn toàn không biết, lúc này Vân Triệt đang ở trong trạng thái cực kỳ hoang mang.
Thái Chi…
Luồng ánh sáng màu đỏ kia…
Chẳng lẽ là…
“Khặc khặc, chết đi!”
Diêm Nhị gào lên dữ tợn, năm ngón tay của hắn mở ra, một quỷ trảo cực lớn chụp về hướng một Minh Thần đang chuẩn bị dùng toàn lực chạy trốn, gắt gao co rút lại kẹp chặt trên yết hầu của hắn.
Toàn thân Minh Thần bốc lên làn khí màu đen, hai mắt của hắn trở nên trắng dã, sau đó đột nhiên chuyển sang màu vàng, tinh huyết toàn thân điên cuồng bốc cháy trong tuyệt vọng, tinh lực bùng lên trong một tiếng gầm thảm thiết, khi xương yết hầu vỡ ra một nửa, hắn giãy thoát khỏi sự kiềm chế của Diêm Nhị.
Nhưng mà, hắn còn chưa thở dốc được nửa hơi, bóng của một cây thương vặn vẹo xé toạc không gian tối đen như mực và xuyên qua từ phía sau, trực tiếp xuyên thủng cơ thể của hắn.
Sau đó sức mạnh của Diêm Ma bùng nổ trong cơ thể hắn hóa thành vô số dòng nước lũ hắc ám, tùy ý xông về phía thân thể Minh Thần đã không còn sức lực phản kháng.
“Thiếu chủ… chạy…”
Ý thức cuối cùng, hắn chỉ có thể thốt lên ba chữ, rồi không còn hơi thở.
Bóng của cây thương vút qua, bỏ qua Minh Thần đã ngã xuống, bóng dáng của Diêm Vũ.
“Lão tổ.” Diêm Vũ nói với Diêm Nhị: “Đừng trêu đùa kẻ địch nữa, giết sạch bọn họ sớm một chút, hoàn thành mong muốn của Ma Chủ.”
Vừa dứt lời, Diêm Vũ đã hóa thành một lưỡi lê lao về hướng Nam Thiên Thu mặt đã không còn chút máu nào từ lâu.
Diêm Nhị vừa muốn quở trách ngược lại tiểu nha đầu Diêm Vũ này, vậy mà lại cả gan dạy bảo một tổ tông như hắn, bỗng thấy ma thương của Diêm Vũ hướng về phía Nam Thiên Thu, nhất thời sợ tới mức toàn thân run rẩy, hí lên một tiếng: “Chủ nhân muốn thằng nhãi con kia sống!”
Hơi thở của Diêm Vũ có chút đình trệ, nhưng ánh sáng màu đen trên cây thương của Diêm Ma vẫn đâm thẳng về phía Nam Thiên Thu y như trước.
Lại là một kẻ Thần Chủ cấp mười… Gương mặt của Nam Thiên Thu không còn một giọt máu, tất cả bộ phận trên khắp cơ thể đều không thể khống chế được mà run rẩy dữ dội.
Dưới tay Vân Triệt, rốt cuộc có bao nhiêu kẻ Thần Chủ cấp mười đây!
Bắc Thần Vực vẫn luôn bị ba Thần Vực áp chế, trăm vạn năm nay ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, tại sao lại tồn tại nhiều quái vật như vậy!
Chuyện này căn bản hoàn toàn không giống như những gì phụ vương nói, càng không giống với Bắc Thần Vực ở trong ghi chép!
Nam Thiên Thu đã bị Diêm Nhị phá hủy gần nửa cái mạng, cộng thêm ý chí sụp đổ, trước sức mạnh của Diêm Vũ chỉ có thể nâng tay lên, thì đã bị cây thương xuyên qua thân thể.
Hai Minh Thần khác cũng đã bị thương nặng, nhìn thấy Nam Thiên Thu bị cây thương xuyên qua thân thể, đôi môi của bọn họ khép mở, muốn lao về phía trước cứu giúp, nhưng thân thể lại chỉ có cảm giác vô lực nặng nề.
Ma sát xâm nhập vào thân thể, chặt đứt vô số gân mạch của Nam Thiên Thu trong nháy mắt, sau đó bị Diêm Vũ quăng ra xa, bay về phía Diêm Nhất.
“Phụ vương… cứu… ta…”
Diêm Nhất duỗi tay ra, năm ngón tay giống như móng vuốt của chim ưng chụp vào trên đỉnh đầu của Nam Thiên Thu, sức mạnh Diêm Ma vô cùng bá đạo xuyên thẳng vào toàn thân của hắn, phong kín tất cả sức mạnh của hắn.
Toàn thân Nam Thiên Thu cứng đờ, sau đó mềm nhũn ngã xuống, giống như một người chết nằm trong tay Diêm Nhất, ngoại trừ thỉnh thoảng thở gấp, cả người cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Diêm Nhất không nhúc nhích, tay túm lấy Nam Thiên Thu. Có hắn đứng bên cạnh Vân Triệt, không có ai dám đến gần nửa bước.
“Thiên… Thu!” Nam Vạn Sinh run giọng gào lên, lại dưới sự phân tâm, bị Diêm Tam dùng một trảo xuyên qua, nội tạng văng tung tóe lần thứ hai, máu trên cơ thể gần như đã khô cạn.
“Các ngươi, còn muốn ra tay không?” Thương Thích Thiên liếc mắt nhìn Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế, sắc mặt miễn cưỡng coi như bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại đang lóe lên sự hỗn loạn.
Bàn tay của Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế đều không khống chế được mà run run, mồ hôi trên trán chảy như thác.
“Thái Sơ Long tộc… sao mà…” Hiên Viên Đế thấp giọng lẩm bẩm.
“Nếu các ngươi vẫn muốn ra tay giúp đỡ Nam Minh như cũ, bản vương tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Ví dụ như, các ngươi có thể giúp Nam Minh thử đoạt lại thiếu chủ của bọn họ từ trong tay lão quái vật kia. Tin chắc Nam Minh Thần Giới và vị Đế trong tương lai của Nam Minh nhất định sẽ nhớ kỹ phần ân tình lớn này của các ngươi… đấy là nếu bọn họ có thể sống sót qua hôm nay, ha ha ha.”
Thương Thích Thiên cười nhẹ một tiếng, đột nhiên bay lên, xông thẳng về phía Nam Vạn Sinh.
Toàn thân Nam Vạn Sinh chảy đầy máu, thân thể dưới sức mạnh của Diêm Ma đã không còn hình người, dưới bước đường cùng hắn bỗng cảm thấy sự đến gần của Thương Thích Thiên, trái tim và linh hồn hỗn loạn có chút thanh tỉnh, nói: “Giúp ta… A!”
Sức mạnh đến từ Thương Thích Thiên không có chặt đứt sức mạnh của Diêm Tam, mà đánh mạnh vào sau lưng của hắn, sau đó xuyên qua trước ngực hắn, tạo ra một cơn mưa máu và các mảnh vụn xương tản ra xung quanh.
“…” Nam Vạn Sinh chậm rãi quay đầu lại, sắc thái trong tầm mắt tan rã, chiếu ra gương mặt tươi cười của Thương Thích Thiên… Trong nụ cười đó không hề có sự áy náy, ngược lại mang theo vài phần sảng khoái không che dấu chút nào.
“Trên thế giới này, không có thứ nào quan trọng hơn sự lựa chọn sáng suốt.” Thương Thích Thiên cười mỉm nói: “Tin rằng hẳn là Nam Minh Thần Đế ngươi sẽ hiểu rõ hơn so với bất kì kẻ nào, đúng không?”
Hết chương 1805.