Giọng nói của Nam Quy Chung trầm mạnh vô biên, từng chữ giống như tiếng chuông trấn vang. Chỉ là, bất kì ai cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và xót xa đang tận lực ẩn dấu ở trong đó.
Mà câu trả lời của Thái Sơ Long Đế, là Thương Khôi Long trảo đột nhiên đánh úp xuống.
Chỉ bàn về sức mạnh, Thái Sơ Long Đế không bằng Long Bạch có huyết mạch Long Thần, nhưng Đế uy viễn cổ này không hề thua kém, trong nháy mắt khi Long trảo đánh úp xuống, khu vực vạn dặm hoàn toàn trở thành chân không, vạn sinh linh hồi hộp.
Mặc dù Nam Quy Chung chưa bao giờ giao thủ với Thái Sơ Long Đế, nhưng trong khoảnh khắc khi tiếp xúc với Long uy, hắn đã biết rất rõ ràng, thực lực của nó tuyệt đối không dưới Phi Diệt Long Thần - Cửu Long Thần đứng đầu Long Thần giới.
Long uy còn chưa đến, ánh sáng đã đột nhiên biến mất, thiếu nữ phía trên đầu rồng đáp thẳng xuống, dáng người mảnh khảnh yếu ớt đến mức khiến người khác phải thương tiếc, lại phát ra sát khí hắc ám đáng sợ, Thiên Lang Thánh Kiếm trong trí nhớ, nhưng giờ lại hoàn toàn khác biệt, phát ra tiếng sói tru như sảng khoái, như oán hận, đánh thẳng vào Thiên Linh của Nam Quy Chung.
Tất cả mọi chuyện hôm nay đều khó tin như vậy đấy, vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong cơn ác mộng trước, thì cơn ác mộng tiếp theo đã nối gót tới.
Hai tay của Nam Quy Chung giơ lên trời, đôi mắt lồi muốn nứt ra, một vầng sáng màu vàng mãnh liệt đến mức chói mắt lan ra xung quanh thân thể, đánh về hướng sức mạnh của Thái Sơ Long Đế và Thiên Lang Ma hóa… Mà Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc trong ký ức và nhận thức tuyệt đối sẽ không liên thủ với người khác, vậy mà lại ra tay vào lúc này, hai bàn tay già nua vung về phía ngực hắn dưới ánh mắt vẩn đục của hắn.
Rắc!
Từng là Đế của Nam Minh, không có ai nghi ngờ thực lực của hắn đứng hàng đỉnh cao đương thời, nhưng, Thái Sơ Long Đế, Thiên Lang Ma hóa, hai Phạm Tổ… Đây là sức mạnh do dù là hai người như hắn, cũng không thể chính diện lay động.
Bùm!
Vầng sáng màu vàng nhanh chóng thu nhỏ lại, biến mất trong vòng một hơi, sức mạnh của Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc ập tới, lồng ngực của Nam Quy Chung đột nhiên lõm xuống, vô số xương gãy, sau đó trước mắt tối sầm…
Thiên Lang Thánh Kiếm mang theo ma sát hắc ám đánh vào trên Thiên Linh của hắn.
Ầm…
Một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, hắn liếc nhìn đôi mắt của thiếu nữ…. Lạnh nhạt đến mức linh hồn cũng cảm thấy rét buốt, sau đó thế giới ý thức sụp đổ, hóa thành hắc ám nhợt nhạt hỗn loạn mà tản ra.
Cả người giống như một pho tượng gỗ không có ý thức, bay vụt xuống dưới.
Ầm!
Với một tiếng nổ lớn giống như bầu trời đổ sụp, thân thể của Nam Quy Chung văng tung tóe khắp nơi, nện sâu xuống nền đất.
“Phụ vương!!”
Đôi mắt của Nam Vạn Sinh như sắp nứt ra, tiếng gào thét của hắn vừa mới thốt ra, thì đã biến thành tiếng rên rỉ mang theo sự phẫn nộ và oán hận, bởi vì quỷ trảo giống như ấu trùng ở xương mu bàn chân đã túm thẳng vào xương đầu của hắn.
“Thằng nhãi con, lo cho bản thân ngươi trước đi, khặc khặc khặc khặc!!”
Diêm Tam cười điên cuồng, trái tim và linh hồn của hắn đã sớm méo mó mấy chục vạn năm, cực kỳ hưởng thụ khoái cảm được giết người… Hơn nữa người bị giết còn là Nam Minh Thần Đế không ai bì nổi.
“A a a a a!!”
Nam Vạn Sinh tức giận giống như phát điên, nhưng thân thể bị thương nặng cộng thêm khí tức bạo loạn, hắn đã gần mất đi lý trí, thân mình còn lo chưa xong.
Mà xung quanh, Nam Minh rộng lớn như vậy, Vương thành đã đứng ngạo nghễ hàng vạn năm, lại không có một người có thể giúp đỡ hắn.
“Khặc khặc, không hổ danh là chủ nhân, vậy mà còn có một quân bài tẩy như thế này. Đám nhãi nhép của Nam Minh, tha hồ kêu khóc trong hắc ám đi, ha ha ha ha ha!”
Diêm Nhị cười ha hả, gương mặt vốn đã ghê sợ càng thêm điên cuồng dữ tợn. Đối diện với hắn, trong lòng bốn Minh Thần vốn đã rơi vào tình thế xấu sụp đổ, càng không có sức đánh trả, dần dần nội tâm của bọn họ chỉ còn lại sự sợ hãi, tuyệt vọng, và… chạy trốn.
Chạy trốn, đây là một suy nghĩ chưa bao giờ xuất hiện, cũng tuyệt đối không nên xuất hiện trên người Minh Thần.
Nhưng ngay lập tức, bọn họ càng tuyệt vọng hơn khi nhận ra rằng, sau khi Thái Sơ Long tộc và đám Diêm Ma đến, ngay cả chạy trốn thì cũng đã thành hy vọng xa vời đối với bọn họ.
Khi Thái Chi và Thái Sơ Long tộc xuất hiện, Diêm Thiên Hưu vốn đã bị dọa một phen, thần kinh toàn thân căng thẳng như muốn đứt ra, nhưng ngay lập tức đã chuyển từ kinh sợ thành hả hê, sau đó lại trở thành sự sùng kính và cuồng nhiệt vô tận.
Ma Chủ đã tạo ra vô số kỳ tích khiến thế gian phải khiếp sợ, mà vẫn còn giữ lại con át chủ bài đáng kinh ngạc như này! Quả nhiên Ma Chủ là Ma thần viễn cổ tái thế, thủ đoạn và lòng dạ quả thực giống như ma nguyên vô tận, sâu không lường được… sâu không lường được!
Thật buồn cười khi lúc trước chính mình còn mưu toan chống lại Ma Chủ, quả thực là ngu xuẩn tới cực điểm.
Diêm Thiên Hưu dưới tất cả sự sùng bái và kích động, giọng nói cũng càng thêm ngân vang: “Các đệ tử Diêm Ma, dưới bàn tay Ma Chủ, cái gọi là Nam Minh cũng chỉ là một đám có tiếng mà không có miếng, để ta thỏa sức chém giết! Để vùng đất Nam Minh dơ bẩn này, không còn một gốc cây ngọn cỏ nào giống như mong muốn của Ma Chủ!”
Khi Diêm Thiên Hưu đang gào to, thành Nam Minh Vương đã trở thành một biển máu bao phủ bởi hắc ám… thậm chí, hắn chợt phát hiện một Diêm Đế như hắn lại căn bản không có chỗ cần thiết để ra tay.
Trước khi đến Nam Thần Vực, Diêm Thiên Hưu hơi hưng phấn, vốn dĩ là hồi hộp thấp thỏm. Bởi vì Nam Minh chính là Vương giới bậc nhất của Nam Thần Vực, khi làm Đế của Bắc Thần Vực, cho dù tình cờ hai chữ “Nam Minh”, đều sẽ cảm nhận được một sức ép vô hình khiến người khác khó thở.
Mà hiện tại hắn đứng trên bầu trời của thành Nam Minh Vương, trong tầm mắt, thành Nam Minh Vương đang sụp đổ thành từng mảnh, bốn Minh Thần còn lại bị một mình Diêm Nhị bạo hành, Nam Minh Thần Đế từng kiêu ngạo với thiên hạ bị Diêm Tam đâm thành từng lỗ hắc ám trên thân thể Thần Đế, Nam Quy Chung lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, còn chưa oai phong được mấy hơi thì đã bị đánh đến mức có lẽ mẹ ruột còn sống cũng không thể nhận ra.
Một đám trưởng lão Nam Minh cảnh giới Thần Chủ, còn có vô số cường giả Nam Minh liều chết xông lên, dưới sức mạnh của Thiên Diệp Ảnh, Cổ Chúc và rồng Thái Sơ, còn chưa kịp đến gàn thì đã chết bất đắc kỳ tử.
Cách đó không xa, còn có ba Thần Đế của Nam Vực đang run lẩy bẩy.
Xương ngón tay của Diêm Thiên Hưu co rút lại, cơn đau nhẹ lại khiến tầm mắt của hắn trở nên mờ mịt… Vậy mà tất cả những chuyện này đều là sự thật, Bắc Thần Vực ta, lại đang không kiêng nể gì mà giẫm đạp lên Nam Minh Thần Giới!
Hết chương 1804.