Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1711 - Chương 1803. Giẫm Đạp

Chương 1803. Giẫm đạp
Chương 1803. Giẫm đạp

Trận ác chiến của thành Nam Minh Vương đã ngừng lại, Long uy bao phủ bầu trời đè ép xuống từng trái tim đang run rẩy. Bọn họ ngẩng đầu nhìn bầu trời, thân rồng trắng xám, Long uy viễn cổ… Nó chỉ thuộc về một chủng tộc, một Long tộc trong nhận thức đáng lẽ không thể xuất hiện ở không gian này.

“Thái… Sơ… Long tộc!?”

Thiên Diệp Bỉnh Chúc và Thiên Diệp Vụ Cổ đồng thanh lẩm bẩm.

Là cường giả tuyệt thế cấp độ Thần Chủ, căn bản bọn họ đều đã từng khiêu chiến với Thái Sơ thần cảnh.

Nhưng, cho dù đã đạt tới cảnh giới Thần Chủ, cũng có rất ít người dám đụng vào vảy ngược của Thái Sơ Long tộc.

Bởi vì đó là bá chủ tối cao của một thế giới khác, một cổ tộc xa xôi mà từ xưa đến nay con người không thể tìm hiểu.

Mà Long tộc viễn cổ tồn tại đã mấy đời, vốn dĩ chỉ nên sống, xưng bá Thái Sơ Thần Cảnh, vậy mà lại vào lúc này, mang theo cả trăm luồng Long uy Thần Chủ, xuất hiện trên bầu trời của Nam Minh Thần Giới.

Trong sự run sợ yên lặng, không gian phía trên Thiên Lang Thánh Kiếm vẫn chưa tan biến hoàn toàn, lúc này, một con Thương Khôi Long Trảo đột nhiên ló ra, mây đen tan biến trong phút chốc, hàng trăm bóng rồng Thần Chủ đồng loạt sà xuống, đầu rồng cúi xuống, giống như nghênh đón Đế Vương.

Ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh trầm xuống: “Chẳng lẽ là…”

Ầm ầm…

Không gian bùng nổ giống như một quả bóng hơi không chịu nổi áp suất cao, không gian kỳ lạ được mở ra bởi Thiên Lang Thánh Kiếm biến mất trong nháy mắt, thay vào đó, là một bóng rồng to vạn trượng nhô ra từ bầu trời, liếc nhìn trời đất.

Thân thể Thương Khôi Long khổng lồ đến mức dường như bao phủ cả thế giới dưới cánh của nó, đôi mắt rồng phóng ra hào quang thiêu đốt linh hồn còn hơn cả mặt trời chói lọi.

Nhìn lên sự tồn tại của nó, đặt mình dưới Long uy của nó, cho dù Huyền Giả chưa từng nhìn thấy, chỉ từng nghe nói đến sự tồn tại của nó, trong lòng cũng sẽ không hề do dự mà hiện ra cái tên tối cao thuộc về một thế giới khác.

“Thái Sơ… Long Đế…” Nam Quy Chung ngước mắt thì thầm, không thể tin nổi.

“Chuyện gì vậy… Đây là gì…” Nam Vạn Sinh thở hổn hển, không ngừng nghi ngờ những gì xảy ra trước mắt liệu có phải là ảo giác phát sinh từ sự hỗn loạn tột độ của khí huyết và tâm hồn chính mình hay không.

Thái Sơ Long tộc… Ngay cả Thái Sơ Long Đế, vậy mà lại xuất hiện ở đây!

Thái Sơ Long tộc, là Long tộc viễn cổ từ xưa đến nay đều tồn tại ở Thái Sơ Thần Cảnh, là bá chủ Thái Sơ người người đều biết.

Chúng nó chưa bao giờ rời khỏi Thái Sơ Thần Cảnh, trong nhận thức dường như cũng tuyệt đối sẽ không rời khỏi Thái Sơ Thần Cảnh. Mà… nếu Thái Sơ Long tộc thật sự rời khỏi Thái Sơ Thần Cảnh tiến vào Thần giới, dù là một con rồng Thái Sơ cấp bậc thấp nhất, dựa vào hơi thở rồng viễn cổ đặc thù này, nhất định sẽ bị Thần giới phát hiện ngay lập tức.

Nhưng, cả trăm con rồng Thần Chủ, cộng thêm Thái Sơ Long Đế dẫn dắt cả Thái Sơ Long tộc lại xuất hiện trong hư không, không có bất kì khí tức, dấu vết, dấu hiệu nào…

Cho dù toàn bộ Long Thần tộc, kể cả Long Hoàng đều xuất hiện trước mắt, thì cũng không bằng một phần nhỏ sự rung động lúc này.

Bầy rồng tách ra, bóng dáng của Thái Sơ Long Đế mang theo Đế uy cuồn cuộn từ từ hạ xuống, trong vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm, dừng lại dưới thân của thiếu nữ y phục sặc sỡ, tùy ý để nàng dùng những mũi chân tinh xảo đạp lên đầu rồng uy nghiêm bề thế của nó.

Thiếu nữ của Tinh Thần và Long Đế của Thái Sơ… cảnh tượng này, gần như đã đánh sâu vào và đập tan nhận thức của một đám Thần Đế.

Thiên Lang Thánh Kiếm chậm rãi buông xuống, một tầng hắc khí dày đặc quấn quanh thân kiếm, phóng ra ma sát hắc ám vốn không nên thuộc về Thiên Lang Tinh Thần.

Mũi kiếm xiêu vẹo, chỉ thẳng về phía Nam Minh, đôi môi mềm giống như được bao phủ bởi một lớp phấn ngọc trai khẽ mở, những lời nói ra, lại là ác mộng tăm tối nhất của Nam Minh:

“Diệt!”

Một tiếng hạ lệnh, rồng Thái Sơ chưa từng tranh chấp với Thần giới đột nhiên xông về phía thành Nam Minh Vương đã bị bao phủ trong tai ương, móng vuốt rồng từ xưa đến nay không tranh với đời phóng thích hoàn toàn sức mạnh viễn cổ của sự hủy diệt và tai ương.

Trăm con rồng Thần Chủ là khái niệm gì đây?

Thần Chủ cảnh, ở trên Tinh Giới có thể làm vua, ở Vương Giới làm trụ cột trấn giới. Mạnh như Nam Minh Thần Giới, vào thời kì đỉnh cao nhất, số lượng Thần Chủ cũng chưa từng vượt qua trăm người.

Là chủng tộc mạnh nhất của Thái Sơ Thần Cảnh, chỉ riêng bầy rồng Thái Sơ phá giới này, đã đủ để áp chế thành Nam Minh Vương... Huống chi còn có nhóm người Vân Triệt, hơn nữa Nam Minh đã gặp phải thiệt hại nghiêm trọng dưới Minh Thần Đại Pháo.

Khi bóng rồng giống như bầu trời đè ép xuống, vào khoảnh khắc đầu tiên thì Nam Quy Chung và Nam Vạn Sinh trước đó vẫn đang tận lực chiến đấu anh dũng, đã đánh hơi được sự tuyệt vọng hoàn toàn.

Sức mạnh hủy diệt từ trên trời giáng xuống, lập tức xé nát không gian của thành Nam Minh Vương thành hàng ngàn hàng vạn vết nứt, mang theo vô số vòng xoáy hủy diệt còn đáng sợ hơn lúc trước. Giờ khắc này, tất cả Huyền Giả của Nam Minh đều cảm nhận vô cùng rõ ràng, đó là hiện tại Nam Minh căn bản không thể nào có sức mạnh để chống đối lại… Không có một chút khả năng nào hết!

Grào…

Dưới tiếng rồng ngâm, thiên địa đều run rẩy, từ Minh Thần cho đến Huyền Giả của Nam Minh thề sẽ bảo vệ cho đến chết, ý nghĩ chiến đấu và ý chí chiến đấu gần như bị đánh nát, vỡ tan trong giây lát, trái tim và linh hồn rơi thẳng xuống vực sâu của bóng tối vô tận.

“… Chuyện này đúng là thú vị thật đấy.” Thiên Diệp Ảnh nhìn thấy Thái Chi đạp lên Thái Sơ Long Đế, thốt ra một câu khi đang lơ đãng suy nghĩ.

Gương mặt của Nam Quy Chung co rúm, tầm mắt của hắn không hề buông xuống, trăm con rồng Thái Sơ, hắn có thể tưởng tượng thành Nam Minh Vương phía dưới phải hứng chịu là tai họa đáng sợ ra sao. Hắn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Thái Sơ Long Đế, kìm nén hơi thở gào lên:

“Thái Sơ Long Đế, Nam Minh ta… tự nhận không hề có ân oán gì với Long tộc viễn cổ ngươi, ngay cả tông điển cũng đã nhắc nhở, khi tìm kiếm Thái Sơ Thần Cảnh, tuyệt đối không thể mạo phạm đến Thái Sơ Long tộc. Tại sao hôm nay… lại xâm phạm vào Nam Minh ta!”
Hết chương 1803.
Bình Luận (0)
Comment