Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1710 - Chương 1802. Long Ảnh Phá Giới (2)

Chương 1802. Long ảnh phá giới (2)
Chương 1802. Long ảnh phá giới (2)

“Mơ mộng hão huyền?” Thương Thích Thiên nói: “Với tình hình hiện tại của Đông Thần Vực, kẻ Vân Triệt cực hận, kẻ phản kháng tất cả đều có kết cục thê thảm. Còn những kẻ ngoan ngoãn quy thuận, vẫn còn sống yên lành. Đặc biệt là Lưu Quang Giới, Phúc Thiên Giới và Tinh Thần Giới lụi bại, dưới sự chủ động đầu hàng, bọn họ không hề bị tổn thương một chút nào, chậc chậc.”

Gương mặt của Hiên Viên Đế run rẩy, sau đó trực tiếp tức giận đến mức cười ra tiếng: “Ác ma ở ngay trước mặt, Nam Minh gặp phải ta ương, là Đế của Nam Vực, suy nghĩ đầu tiên của ngươi không phải là tương trợ, ngược lại là… đầu hàng? Ha… Ha ha ha, Thương Thích Thiên, mặc dù mấy năm nay bản vương vẫn luôn xem thường ngươi, nhưng cũng không ngờ tới, vậy mà ngươi lại đến mức này!”

Tử Vi Đế cũng nghiến răng nói: “Chỉ dựa vào lời này, ngươi đã là nỗi nhục của Nam Vực, càng là nỗi nhục của Thập Phương Thương Lan Giới!”

Thương Thích Thiên không hề tức giận, ngược lại cười mỉm nói: “Vừa rồi, lời của Thiên Diệp Vụ Cổ thật sự rất thú vị, thế nào là đúng sai, thế nào là thiện ác, càng lớn tuổi, lại càng không nhìn rõ. Nhưng bản vương không giống như vậy, trong mắt bản vương, tuân theo những gì kẻ thắng quyết định, đó là đúng sai và thiện ác tuyệt đối.”

Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế sửng sốt một hồi.

“Trận chiến hôm nay, nếu chúng ta ra tay, kết quả tốt nhất, cũng chỉ là đuổi bọn họ đi, căn bản không thể nào tạo thành thiệt hại nghiêm trọng cho bọn họ, sau đó, sẽ là kẻ thù không đội trời chung.”

“Mà không ra tay, Nam Minh tan tác, chúng ta đánh mất tôn nghiêm, nhưng rất có thể được bảo toàn. Sau đó, chân chính có thể tiêu diệt được Vân Triệt, chỉ có Long Thần Giới. Hôm nay Hôi Tẫn Long Thần chết thảm, Long Thần Giới ra tay với Bắc Thần Vực đã là chuyện chắc chắn, nếu Bắc Thần Vực cứ như vậy bị ép vào chỗ chết, chúng ta lại ra tay xóa bỏ nỗi nhục hôm nay. Nhưng lỡ như… Cuối cùng ngay cả Long Thần Giới cũng không làm gì được Vân Triệt…”

Giọng nói của Thương Thích Thiên trầm xuống: “Lúc này các ngươi ra tay, là không thể chờ được mà muốn đào phần mộ cho chính mình sao!”

“Hoang đường!” Sắc mặt của Hiên Viên Đế vẫn giận dữ y như trước, nhưng hơi thở trên người không tự giác thu lại, rõ ràng đã xuất hiện sự dao động.

Lúc này, bầu trời vốn đã âm u bỗng tối tăm thêm nữa.

Bóng dáng của Vân Triệt chậm rãi bay lên không trung, hai cánh tay của hắn mở ra, tóc đen bay phấp phới, sương mù hắc ám dày đặc lượn lờ khắp toàn thân, ánh sáng thế gian giống như đang bị đôi mắt u ám của hắn cắn nuốt điên cuồng, trở nên càng lúc càng âm u lạnh lẽo, càng lúc càng ảm đạm.

“Dòng máu Nam Minh dơ bẩn.” Vân Triệt khẽ mấp máy môi, giọng nói giống như ác ma nguyền rủa thì thầm bên tai mọi người: “Mãi mãi ở trong bóng đêm đi!”

Ánh sáng trên bầu trời của Nam Minh bị dập tắt hết, mây đen cuồn cuộn, luồng khí cực kỳ hỗn loạn hóa thành vô số cơn gió bão hắc ám quay cuồng, các nguyên tố hắc ám trong thiên địa tăng lên với biên độ vượt quá mức bình thường, muốn cắn nuốt hết tất cả.

Kiếp Ma Họa Thiên!

Trên người của Diêm Nhất, Diêm Nhị, Diêm Tam, Thiên Diệp Ảnh đều đang chuyển hóa một làn sương mù hắc ám giống nhau, tốc độ của luồng sức mạnh hắc ám vốn đã khủng bố lại tăng lên lần thứ hai, lập tức dẫn đến tiếng kêu thảm thiết liên tiếp của bốn Minh Thần… Tiếng gào thét của Nam Minh Thần Đế rõ ràng còn mang theo sự sợ hãi và một chút tuyệt vọng.

Cùng lúc đó, hơn mười luồng khí tức hắc ám đang áp sát rốt cuộc cũng đến, Diêm Thiên Hưu tới trước, khi hơi thở của Diêm Đế đâm vào thành Nam Minh Vương, khiến Nam Minh không có ánh sáng lại được bao phủ một tầng tuyệt vọng tăm tối.

“Đây… đây là cái gì?” Tử Vi Đế hoảng sợ nhìn lên bầu trời.

“Ra tay!” Toàn thân Hiên Viên Đế phát run, hàng ngàn hàng vạn ánh kiếm phóng ra từ trên người hắn: “Nếu không ra tay, sẽ hoàn toàn không kịp nữa…”

Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Hắc ám vô tận trên bầu trời, vào lúc này đột nhiên bị xé ra một cái khe hở, hiện ra một luồng… khí tức của một kẻ Thần Chủ cấp mười!

Vô số tầm mắt trên chiến trường không tự chủ được mà dời đi, khí tức của cấp độ Thần Đế, nhưng bên trong khe hở hắc ám, lại hiện ra một bóng dáng nhỏ xinh đến mức khiến người khác không dám tin.

“Đó… đó là!?” Những tiếng hô hào kinh ngạc nổi lên ở khắp nơi, bởi vì người xuất hiện, nàng có uy danh mà đương thời không ai không biết.

Động tác của Thiên Diệp Ảnh ngừng lại, nhìn về phía thiếu nữ đột nhiên xuất hiện, sắc mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Vân Triệt từ từ ngước mắt lên, ánh sáng kỳ lạ đặc biệt phát ra từ trong đôi mắt đen như mực, giữa môi phát ra một tiếng thì thầm: “Thái… Chi…”

Thần Chủ… cấp mười!?

Sự tiến bộ của nàng, vậy mà lại… đáng sợ đến như thế!

“Hả… Thiên Lang… Tinh Thần!” Thân thể của Nam Vạn Sinh lay động, lại một khí tức Thần Chủ cấp mười xuất hiện, hắn cầu xin là cứu tinh, nhưng sự thật lại là một cơn ác mộng.

Thái Chi mang vẻ mặt hờ hững đứng trên bầu trời, bên trong hai con ngươi gần như không có bất kì tình cảm gì, nàng nhìn xuống phía dưới, Thiên Lang Thánh Kiếm trong tay chậm rãi nâng lên, chỉ thẳng lên bầu trời.

Xoẹt!

Mắt sói ở trên mũi kiếm toả sáng, nhưng đó không phải là Huyền Quang màu xanh thuộc về Thiên Lang thần lực, cũng không phải là ánh sáng màu đen sau khi dị hoá, mà là một thứ ánh sáng đỏ thẫm từ từ tràn ra.

“…!?” Chân mày của Vân Triệt hơi nhíu lại.

Ánh sáng màu đỏ này…

Ánh sáng màu đỏ lan ra, tản ra khắp trên bầu trời, trong cơn choáng váng, lại trải ra một không gian độc lập vô cùng to lớn.

Grào…

Bên trong không gian kỳ dị được trải ra kia, truyền đến một tiếng rống chấn động tâm can, mà ai cũng đều có thể nhận ra trong nháy mắt, đó rõ ràng là tiếng rống của rồng, là tiếng rồng ngâm uy phong mà bất kì sinh linh nào cũng không thể so sánh!

Dưới tiếng rồng ngâm, là một bóng rồng cực lớn xuyên qua không gian, xuất hiện phía trên bầu trời.

Bóng rồng to ngàn trượng, thân thể rồng màu trắng xám, đó là một loại vô cùng cổ xưa, giống như màu trắng xám lắng đọng lại từ sự thăng trầm vô tận của mặt trời và mặt trăng, thứ nó mang theo, rõ ràng là long uy của Thần Chủ trung kỳ.

Dị biến đột nhiên xuất hiện này khiến chiến trường trở nên ngột ngạt trong nháy mắt, nhưng, sự xuất hiện của con rồng Thần Chủ này chỉ mới là khởi đầu.

Mọi người vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần từ sự kinh ngạc, bóng rồng thứ hai đã xuất hiện trong nháy mắt, thân rồng to ngàn trượng giống như vậy, màu trắng xám cổ xưa giống như vậy, cũng bao phủ khí tức rồng Thần Chủ nhấn chìm vạn vật hệt như vậy.

Sau đó con thứ ba, con thứ tư… con thứ mười… hai mươi con… năm mươi con… một trăm con!

Rồng cấp độ Thần Chủ vô cùng hiếm thấy, trong tầm mắt của mọi người, nhanh chóng xuất hiện trong không gian kỳ dị, đôi cánh khổng lồ mở ra che kín bầu trời, trăm luồng khí tức của rồng cấp độ Thần Chủ nặng nề đến mức từng hạt cát bụi nhỏ bé cũng bị giam cầm trên không trung.
Hết chương 1802.
Bình Luận (0)
Comment