Ác chiến bị tách ra, một nửa Huyền Giả của Nam Minh đang chạy trốn, một nửa Huyền Giả của Nam Minh thì đang lao về phía Vương Thành dưới sự nhiệt huyết.
Nền tảng là gì? Nền tảng đủ lớn mạnh, có thể đúc ra tháp cao chọc trời.
Nhưng nếu nền tảng bị phá vỡ, dù cho tháp cao có đâm thủng bầu trời, cũng sẽ sụp đổ trong tích tắc.
Nền tảng của Nam Minh Thần Giới, không hề nghi ngờ gì đó chính là Minh Vương và Minh Thần. Nhưng với sự diệt vong của bốn Minh Vương và hơn phân nửa Minh Thần, sức mạnh nòng cốt của Nam Minh Thần Giới chỉ còn sót lại bốn Minh Thần, Nam Vạn Sinh, Nam Quy Chung, căn bản không thể chống lại nhóm người Vân Triệt… Dù cho đối phương chỉ có tám người!
Chiến trường cảnh giới Thần Chủ quá đáng sợ, dù là Thần Quân, cũng khó có thể tiếp cận. Số lượng khổng lồ và lợi thế sân nhà, trước trận ác chiến ở cấp độ này, hoàn toàn không hề có chỗ dụng võ, những Huyền Giả của Nam Minh đang ùa đến này, muốn lấy sức mạnh và sinh mạng của bản thân để bảo vệ thánh địa, căn bản là trò cười của một đám vô tri không biết sợ, còn chưa kịp đến gần chiến trường, thì đã đột chết dưới dư âm của sức mạnh Thần Chủ.
Bùm! Bùm! Ầm ầm ầm…
Cả Nam Minh Thần Giới đều đang run rẩy, bầu trời bị sức mạnh phá vỡ liên tục xuất hiện những vết nứt không thể hàn gắn lại được.
Nhưng trong vòng nửa khắc ngắn ngủi, bốn Minh Thần liên thủ đều đã bị thương dưới tay của Diêm Nhị, dưới hắc ám xâm chiếm thân thể và cả linh hồn, không chỉ khiến thân thể của bọn họ phát lạnh, mà ý chí chiến đấu và sự ngông nghênh cũng nhanh chóng bị khủng bố chiếm đoạt.
Nam Vạn Sinh gào lên từng cơn, lại bị Diêm Tam áp chế đến mức không hề có sức đánh lại, thân thể bị xé toạc ra từng vệt đen, dưới những vệt đen, là bộ xương nhanh chóng bị hắc ám xâm nhập.
Nam Quy Chung bị hai Diêm Tổ vây kín, ngay cả chống đỡ cũng đã càng lúc càng miễn cưỡng.
Ngay từ đầu trận ác chiến này, lực lượng nòng cốt của Nam Minh đã tan tác hoàn toàn, mà những trưởng lão và Minh Vệ này, đều bị thủ hạ của Thiên Diệp Ảnh và Cổ Chúc, tàn sát từng người từng người một, từng vùng từng vùng một.
Con đường để nhận sự viện trợ từ bên ngoài đã bị chặt đứt, hiện giờ nhân tố duy nhất có thể xoay cục diện của Nam Minh, chính là ba Thần Đế Nam Vực.
Sức mạnh của ba Thần Đế, đều mang theo hai kẻ kế thừa thần lực, đây tuyệt đối là một cỗ sức mạnh có khả năng can thiệp vào trận chiến.
Nhưng mà, ba người từ đầu đến cuối cũng không ra tay.
Diêm Nhất xông về phía bọn họ, nhưng lại đột nhiên dừng lại, không nghi ngờ gì đó chính là cảnh cáo đến từ Vân Triệt… Nói cho bọn họ mục tiêu của hắn chính là Nam Minh, nếu bọn họ dám ra tay, vậy thì sẽ cùng chôn thây cùng.
“Thần Đế, thật sự… Không ra tay sao?” Hải Thần đứng ở phía sau Thương Thích Thiên thấp giọng nói.
Hai mắt của Thương Thích Thiên híp lại, không hề trả lời.
Sắc mặt của Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế đều trắng bệch, tinh thần của bọn họ đều tập trung trên người Diêm Nhất, uy thế hắc ám đến từ Diêm Tổ đứng đầu khiến bọn họ biết rõ, chỉ cần hơi nhúc nhích, ma trảo của đối phương sẽ xuyên thủng tâm can và linh hồn của bọn họ… Mà còn không có bất kì cơ hội nào để hối hận.
“A a!”
Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn truyền đến, ngực của Nam Vạn Sinh bị ma trảo của Diêm Tam đâm xuyên qua, trên thân thể vô cùng cao quý của Thần Đế, hiện ra một lỗ máu đen lòm khủng bố.
Nam Vạn Sinh hoảng sợ rút lui, hắn ôm ngực, ánh mắt mang theo sự oán hận vô tận đột nhiên quay về phía ba Thần Đế, trong miệng phát ra tiếng gào tuyệt vọng giống như dã thú: “Còn không ra tay!!”
Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế siết chặt nét mặt cùng lúc, Hiên Viên Đế khẽ cắn răng một cái, Huyền khí trên người lập tức bùng nổ, kiếm khí xao động.
“Ngươi xác định muốn ra tay?” Lời nói của Thương Thích Thiên lạnh lùng truyền đến, mang theo một chút cân nhắc.
“Hừ!” Hiên Viên Đế có chút thu lại khí tức, trầm giọng nói: “Là Thần Đế của Nam Vực, nếu sợ Ma nhân mà không dám ra tay, chẳng phải sẽ trở thành kẻ nhu nhược bị muôn đời chế nhạo!”
“Đúng vậy!” Những lời của Hiên Viên Đế cũng đánh nát sự do dự của Tử Vi Đế, hắn ngưng mắt nói: “Môi hở răng lạnh, nếu hôm nay không giúp Nam Minh xua đuổi Vân Triệt, kẻ kế tiếp phải chết chính là chúng ta… Hơn nữa sau khi chết còn để lại trò cười ô danh!”
“Ha ha ha” Thương Thích Thiên cười trầm thấp: “Thần Đế ư? Đúng vậy, danh hiệu này tôn quý cỡ nào, nó tượng trưng cho sức mạnh và thân phận đỉnh cao đương thời. Nhưng…”
Hắn từ từ nâng tay lên, chỉ về hướng Vân Triệt: “Ba lão quái vật ở bên cạnh Vân Triệt, kẻ nào cũng đều hơn hẳn bất kì người nào trong chúng ta, nhưng chỉ xứng làm con chó trung thành ở bên chân hắn. Cái danh “Thần Đế” như chúng ta đây, trong mắt hắn có là cái gì chứ?”
“Thương Thích Thiên!” Trong mắt Hiên Viên Đế tràn đầy lửa giận: “Ngươi sợ chết không muốn ra tay thì cũng thôi, cần gì phải làm nhục người khác, làm nhục chính mình!”
Khóe miệng của Thương Thích Thiên cong lên, không nhanh không chậm nói: “Nếu ngươi nghe không lọt tai, thì cứ xem như bản vương đang nói bừa đi. Các ngươi muốn ra tay, đương nhiên bản vương không ngăn cản được. Chỉ là, các ngươi tuyệt đối đừng quên, lúc trước Vân Triệt dùng thủ đoạn thâm độc giết chết Long Thần, hiện tại tuyên thệ phải diệt Nam Minh, nhưng từ đầu đến cuối, cũng không nhằm vào chúng ta.”
“Hiện giờ, một khi các ngươi ra tay, đó là chủ động khiêu khích, không còn đường lui.” Ý cười của Thương Thích Thiên trở nên đáng sợ: “Mà kết cục của việc khiêu khích này, các ngươi đều đã được tận mắt chứng kiến, đến lúc đó, tuyệt đối đừng trách bản vương không nhắc nhở các ngươi.”
“Trò cười!” Tử Vi Đế nói: “Vân Triệt hiện tại, chính là một kẻ điên nhập ma! Vậy mà ngươi lại mơ mộng hão huyền rằng Vân Triệt sẽ bỏ qua cho chúng ta ư?”
Hết chương 1801.