Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1718 - Chương 1810. Màn Cuối (2)

Chương 1810. Màn cuối (2)
Chương 1810. Màn cuối (2)

“Ta nói rồi, dòng dõi Nam Minh, không được sót lại một ngọn cỏ nào!” Vân Triệt lạnh lùng nói: “Nhưng mà, chỉ dựa vào mấy tên kia của ngươi, lại muốn đuổi tận giết tuyệt, đúng là ngông cuồng, là ngu ngốc.”

Vì che giấu hành tung, Diêm Thiên Hưu chỉ dẫn theo Diêm Ma, Diêm Quỷ, mặc dù, bọn họ đều có sức mạnh Thần Chủ cực kỳ đáng sợ, nhưng dù sao số lượng quá ít, muốn diệt cả dòng dõi Nam Minh như này, đúng là như nằm mơ giữa ban ngày.

“Ý của Ma Chủ là?” Diêm Thiên Hưu xin chỉ thị, hỏi.

“Đuổi giết tới biên giới Nam Minh. Còn những chuyện sau đó...” Trong mắt Vân Triệt lóe lên một tia âm u khiến người ta sợ hãi: “Sẽ có người làm.”

...

Đông Thần Vực, Trụ Thiên Giới.

Sau khi Vân Triệt tự mình xuất phát tới Nam Thần Vực trước, mặc dù Trì Vũ Dao không lo lắng chút nào, nhưng mấy ngày này, nàng có chút bồn chồn.

Khi Vân Triệt còn ở bên, có làm ra chuyện gì khó tin gì, nàng cũng có thể gánh vác cùng, nhưng hiện giờ, hai vực đông, nam cách xa nhau, ngoài tầm tay của nàng, tóm lại nàng cũng không thể nào mà hoàn toàn yên tâm được.

Hai niềm an ủi duy nhất là, Mộc Huyền Âm, người đang ẩn náu trong Nam Thần Vực, và Thiên Diệp Ảnh, người lặng lẽ đi theo hai Phạm Tổ là Cổ và Chúc.

Làn gió thơm thoang thoảng thổi qua, một hình bóng sặc sỡ, lặng lẽ xuất hiện trước mặt Trì Vũ Dao, Họa Cẩm quỳ lạy trên mặt đất, giọng nói có chút vội vàng: “Chủ nhân, Nam vực bên kia...”

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Trì Vũ Dao đột ngột đứng dậy, có thể khiến Họa Cẩm hiện ra chút sợ hãi, cũng không phải là dạng vừa.

Họa Cẩm bình tĩnh lại một chút, nói: “Ma Chủ trong đại lễ sắc phong thái tử của Nam Minh, hành hạ đến chết Hôi Tẫn Long Thần, một trong những Cửu Long Thần của Long Thần tộc.”

Một câu ngắn như vậy, nhưng từng chữ, từng chữ đều khiến người đời khiếp sợ, hơn nữa, Họa Cẩm còn nhấn mạnh mấy chữ “hành hạ đến chết”.

“...” Trì Vũ Dao khẽ nhíu mày, không nói lời nào.

Họa Cẩm tiếp tục nói: “Tin tức này lan truyền cực kỳ nhanh. Rõ ràng, Nam Minh đang chủ động lan truyền tin này, không lâu nữa, mọi người đều sẽ biết.”

“Giữa các Long Thần, chắc chắn có tâm linh tương thông, Hôi Tẫn Long Thần chết, những Bát Long Thần khác chắc chắn sẽ biết trước tiên. Hiện tại, cũng không phải là thời cơ kích động Long Thần giới....” Trì Vũ Dao lầm bầm: “Tại sao hắn phải làm như thế?”

Đột nhiên, nàng nhướng mày, nói nhỏ: “Chẳng lẽ, hắn dùng chiêu này khiến Nam Minh sợ hãi, ép Nam Minh sử dụng Minh Thần Đại Pháo!?”

“Minh Thần Đại Pháo? Đó là…?” Họa Cẩm ngẩng đầu, hỏi theo bản năng.

“Nếu đúng là như thế, vậy ta... đúng là đã đánh giá thấp sự điên cuồng báo thù của hắn.” Trì Vũ Dao khẽ nhắm hai mắt, nhàn nhạt thở dài, tự lẩm bẩm nói: “Ta còn tưởng rằng, trải qua chuyện của Ảnh Nhi, ít nhất hắn...”

Họa Cẩm nghe không hiểu lắm, hỏi: “Chủ nhân, Long Thần Giới bên kia, chắc chắn sẽ tức giận, dù không có lệnh của Long Hoàng, bọn họ cũng không thể im lặng nữa. Tiếp theo nên làm như thế nào, xin chủ nhân hạ lệnh.”

Im lặng trong giây lát, Trì Vũ Dao mở mắt, đôi mắt đen láy sâu như u hải: “Truyền lệnh, Thiên Mục Nhất và Thiên Cô Hộc, bảo bọn họ lập tức điều động, ít nhất năm mươi Tinh Giới trong các giới, đóng ở phía tây Đông vực, bảo bọn họ bỏ căn cứ, người đứng đầu các giới lập tức tới phía bắc, trở về Bắc Thần Vực với tốc độ càng nhanh càng tốt, thanh thế càng lớn càng tốt!”

Hiện tại, nàng phải dốc sức, phân tán sự chú ý của Long Thần vực, cố gắng dành nhiều thời gian và cơ hội nhất có thể, để đối phó.

“Rõ!” Dù trong lòng Họa Cẩm kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi lại, mà rời đi ngay.

“Đợi đã!” Trì Vũ Dao đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cánh tay ngọc nâng lên, bầu trời như ngừng lại.

“Mệnh lệnh vẫn như cũ, nhưng bảo Thiên Mục Nhất và Thiên Cô Hộc tạm hoãn hành động.” Trì Vũ Dao chậm rãi nói, giống như là đang nói với Họa Cẩm, nhưng cũng giống như là tự nói với mình: “Đợi thêm mấy canh giờ nữa, Nam Thần Vực bên kia, biết đâu lại có chuyện vui gì đó.”

“Còn có một khả năng....” Nàng thấp giọng, lẩm bẩm: “Long Thần chết, có lẽ, Long Hoàng cũng sẽ cảm nhận được.”

Nếu như thế, Long Hoàng bị “điều đi” kia, chắc chắn sẽ trở về Long Thần Giới ngay lập tức!

Thành Nam Minh Vương triệt để hóa thành đống phế tích đổ nát, không còn chút tráng lệ, uy nghiêm đã từng có nào.

Vừa đưa mắt nhìn qua là lập tức nhìn thấy vô số vết máu, xương và thi thể nằm rải rác. Vùng tối đầy hắc ám vẫn chưa tản ra, nó vẫn còn đang ở vị trí cũ nuốt chửng tất cả mọi thứ xung quanh. Xa xa truyền tới những tiếng la hét đầy tuyệt vọng và bi thương của các huyền giả Nam Minh đang tháo chạy, như là bao phủ lấy lớp khói lửa của phế tích Nam Minh, chẳng biết lúc nào mới có thể hoàn toàn tản ra.

Có lẽ có một số người từng nghĩ tới việc có ngày Nam Minh Thần Giới thống trị Nam Thần Vực sẽ suy vong, nhưng chắc chắn không một ai nghĩ rằng nó có thể sụp đổ đến mức đấy chỉ trong một ngày duy nhất.

Chính bản thân Vân Triệt cũng không ngờ tới.

Nhìn khói mù vô tận, đôi mắt Vân Triệt vẫn lạnh thấu xương. Dù là trên mặt hay trong lòng hắn thì đều không thấy thoải mái mấy.

Dù sao, có báo thù triệt để, khốc liệt tới đâu thì cũng không thể tìm lại những thứ đã mất, càng không thể làm tiêu tan đi sự oán hận của hắn đối với một bản thân vừa ngây thơ vừa vô năng hồi trước.

Một bóng đen lóe lên, Thiên Diệp Ảnh Nhi trở lại bên người Vân Triệt. Mà ánh mắt của người sau thì vẫn luôn nhìn Thái Chi chân đạp Long Đế, ngạo nghễ đứng giữa không trung ở đằng xa.

“Dao Cổ Long Tộc bình thường không tranh quyền thế, hôm nay chẳng những phá giới mà ra, lại còn cam nguyện trở thành tội Long nhuốm máu. Điều các ngươi muốn là gì, hãy cứ nói thẳng ra.” Thiên Diệp Ảnh Nhi nói: “Với sự giúp đỡ của các ngươi ngày hôm nay, Ma Chủ của chúng ta sẽ không keo kiệt với bất cứ yêu cầu nào.”

Thái Sơ Long Đế ngẩng đầu, giọng của Đế Vương mang theo sự uy nghiêm từ viễn cổ: “Hành động hôm nay của chúng ta đều vì vâng theo mệnh lệnh của chủ nhân.”

Đây cũng không phải là câu trả lời cho Thiên Diệp Ảnh. Đôi long nhãn đầy uy nghiêm nhìn chằm chằm Vân Triệt: “Ma Chủ họa thế, hôm nay chúng vì giúp ngươi mà rước lấy tai kiếp, đã không còn đường về rồi. Nhưng cuối cùng ta vẫn hy vọng, cho dù tương lai như thế nào, ngươi vẫn có thể đối xử tử tế với các sinh linh vô tội.”

Sáu chữ “giúp mà rước lấy tai kiếp” của Thái Sơ Long Đế nói ra cho thấy, cho dù là bước ra khỏi Thái Sơ Thần Cảnh, hay là khiến tay nhuốm máu vì đồ sát đều không phải là mong muốn từ trong thâm tâm của họ, mà là vì không thể làm trái mệnh lệnh của chủ nhân.
Hết chương 1810.
Bình Luận (0)
Comment