Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Thái Chi. Không nói người khác, trong lòng ba Thần Đế Thích Thiên, Hiên Viên, Tử Vi đều không ngừng run rẩy. Bọn họ không cách nào tưởng tượng được, rốt cuộc Thiên Lang Tinh Thần bị Ma hóa đã làm gì mà có thể khiến Thái Sơ Long Tộc vô cùng cường đại chịu thần phục đến mức thế!
Thái Chi giơ tay, mũi kiếm của Thiên Lang Ma Kiếm lóe lên ánh đỏ, không gian quỷ dị kia lại xuất hiện lần nữa.
Thoáng chốc, gió lớn lại nổi lên, long ảnh khẽ động. Đám long của Thái Sơ theo thứ tự bay về dị không gian. Chỉ một lát, trong thiên địa không còn bóng dáng con rồng nào của Thái Sơ nữa, bao gồm cái Thái Sơ Long Đế. Ngay cả khí tức cũng nhanh chóng tiêu tán theo.
Cảm giác bị áp chế khổng lồ biến mất, mọi người cảm thấy như ngọn núi lớn đè trên người đã dời đi, không khỏi thở phào một hơi. Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn Thái Chi, thấp giọng hỏi: “Cho nên, ngươi đã sớm phá giải được Huyễn Minh Toàn Cơ trận, cho người tới canh giữ ở một mắt trận khác trước, giết chết Nam Vạn Sinh?”
Thu Thiên Lang Mộ Kiếm lại, Thái Chi mắt lạnh xoay người, không nói một lời, vừa chớp mắt đã đi xa.
“Thái Chi!” Con ngươi Vân Triệt co lại, thân thể đi trước suy nghĩ, đuổi theo nàng với tốc độ nhanh nhất.
Ba người Thích Thiên, Hiên Viên, Tử Vi vẫn đứng im tại chỗ… Lần đầu tiên ba vị Thần Đế bị người hoàn toàn bỏ qua. Thần sắc trên mặt họ không giống nhau, nhưng cũng không tính thử trốn đi.
Không có mệnh lệnh của Vân Triệt, ba Diêm Tổ không ra tay, nhưng khí tức của họ đều khóa chặt ba Thần Đế.
Nhận thấy được khí tức của Vân Triệt đang đến gần, Thái Chi không những không chậm lại mà còn tăng tốc thêm, dốc toàn lực cắt đuôi hắn.
“Thái Chi!”
Thấy vậy, Vân Triệt cuống lên, “Diêm Hoàng” lóe một cái, tốc độ đột nhiên tăng lên.
Mấy năm nay tuy, Thái Chi tiến cảnh nhanh chóng, nhưng tốc độ của nàng cuối cùng vẫn kém hơn Vân Triệt khi ở trạng thái cực hạn. Một vệt màu đen xẹt qua, bàn tay của nàng bị Vân Triệt bắt lấy. Sau đó Vân Triệt xoay người, ôm chặt thân thể mềm mại lả lướt vào lòng.
“...Buông ra!” Cơ thể nàng dán lên người Vân Triệt, ấm áp mà lại bá đạo, nhưng đôi mắt đen nhánh của Thái Chi vẫn lạnh nhạt như cũ. Nàng giãy dụa kịch liệt, nhưng không thể thoát ra được.
“Không buông!” Vân Triệt khẽ nhắm mắt lại, cằm chạm vào mái tóc dài ngang hông của nàng, sức trên cánh tay vừa cẩn thận vừa kiên định. Lần này, hắn nhất định sẽ không buông nữ tử trong ngực mình ra nữa.
Thái Chi chau mày, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia màu đen, sức mạnh Thiên Lang trên người bùng lên dữ dội.
Ầm ầm…
Sức mạnh Thiên Lang vốn bá đạo vô cùng. Lực tấn công bây giờ của Thái Chi càng sâu không lường được. Dưới sức mạnh đủ để làm trời sụp đất nứt này, không gian xung quanh đều vỡ vụn, ngực Vân Triệt bị lõm sâu xuống, có thể nghe thấy cả tiếng hai cánh tay hắn trật khớp… Nhưng dù vậy, hắn vẫn ôm chặt eo nàng, không muốn thả ra dù chỉ là một chút.
“Ngươi!” Trong đôi mắt của nàng rốt cuộc hiện lên một tia hoảng loạn, sức mạnh và khí tràng vừa dâng lên cũng vì hoảng sợ mà tan đi.
Toàn thân đau nhức, hai cánh tay cũng giống như đã gãy nhưng miệng Vân Triệt lại cong lên, giọng điệu thì mang theo sự dịu dàng hắn đã làm mất từ lâu: “Thái Chi, lần này bất kể thế nào, ta cũng sẽ không để nàng trốn thoát nữa đâu.”
“Buông ra.” Nàng vẫn nói vậy, nhưng không dám dùng sức giãy dụa như vừa rồi. Hơi cắn răng, hai mắt nàng lại khôi phục sự lạnh nhạt và quyết tuyệt: “Vân Triệt, từ trong Ma Uyên đi tới được nơi này, suốt quá trình đó phải chịu đựng những gì, hẳn ngươi rõ ràng hơn ai hết. Nếu ngươi không muốn rơi xuống Ma Uyên lại thì…”
“Bởi vì ngươi mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh sao?” Vân Triệt mỉm cười.
“...” Hơi khựng lại, Thái Chi nói nhỏ: “Mẫu thân, dì, tỷ tỷ… còn cả ngươi nữa, tất cả những ai gần gũi với ta, tất cả những ai đối tốt với ta đều không có kết quả tốt. Nếu ngươi đã biết… còn không mau buông ra!”
“Tại sao ta phải buông?” Vân Triệt mỉm cười nói: “Ta của hôm nay đã là Thiên Sát tàn ác nhất thế gian này. Nếu ngươi là Thiên Sát Cô Tinh thật, vậy đó nhất định là Cô Tinh của riêng ta thôi.”
Thái Chi: “...”
“Vĩnh viễn đừng quên, ngươi là thê tử của ta, là người thân cuối cùng của ta trên thế gian này. Chúng ta đã bái thiên địa, đã lạy tiền bối, có cây hoa nhài làm chứng, chúng ta đã trao đổi tín vật với nhau… Mối quan hệ phu thê giữa chúng ta, cả đời này ngươi cũng đừng hòng nghĩ tới việc thoát khỏi.”
“Hơn nữa, ngươi muốn trốn thật sao?” Hai tay Vân Triệt siết chặt hơn, đôi môi cũng nhẹ nhàng dán lên cổ nàng, khiến thân thể nàng hơi run lên: “Nếu muốn cắt đứt quan hệ thật, vậy thì tại sao ngươi lại vì ta mà tới Nam Thần Vực sớm như vậy.”
“Không phải… đừng tự cho là đúng.” Hơi thở ấm áp từ cổ truyền tới khiến toàn thân nàng nổi lên cảm giác tê dại vô lực. Nàng dần dần không muốn giãy dụa nữa, nhưng cảm giác không thôi này khiến nàng càng bối rối hơn. Lại cắn răng lần nữa, nàng gắng nói: “Vân Triệt, ta sẽ dốc hết sức của ta để giúp ngươi báo thù, đó cũng là trả thù cho chính bản thân ta. Nhưng năm đó khi ở Thái Sơ Thần Cảnh, ta cũng đã nói, ta sẽ không ở lại bên người ngươi nữa, ngươi không cần phải cố…”
“Ái chà chà!” Một giọng nói đáng yêu không đúng lúc vang lên. Bóng Thiên Diệp Ảnh hiện lên, nàng híp mắt nói: “Nếu là vì ta, cùng lắm sau này chỗ nào có mặt ngươi, ta đều cố trốn đi thật xa là được chứ gì.”
Hai mắt Thái Chi lập tức biến lạnh, thân thể đột nhiên giãy dụa mạnh hơn, nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của Vân Triệt.
“Thiên Diệp…” Giọng Thái Chi lạnh như băng: “Bởi vì ngươi ít nhiều gì vẫn còn có chút tác dụng với hắn nên ta mới nhịn không ra tay với ngươi, tốt nhất ngươi… đừng cố khiêu khích ta lần nữa!”
“Một Thiên Lang đáng sợ có thể khống chế Thái Sơ Long Tộc, muốn lấy mạng ta đương nhiên sẽ rất dễ dàng.” Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi lại gần, đôi mắt màu vàng của nàng nhìn thẳng Thái Chi không chút nhượng bộ: “Chỉ là một người đáng sợ như ngươi, vậy mà lại tin mấy lời đồn về Thiên Sát Cô Tinh. Quả nhiên á, vẫn còn là một tiểu nha đầu ngây thơ, thường hay chìm đắm trong ảo tưởng của mình mà.”
“Muốn… chết!” Sát khí trên người Thái Chi bùng lên.
Hết chương 1811.