Thiên Diệp Ảnh Nhi xoay người, chậm rãi nói: “Tiểu Thiên Lang ơi, ngay cả tạm thời sống chung với kẻ thù còn không dám, thì ngươi lấy đâu ra dũng khí tìm ta báo thù thế? Hơn nữa…”
Giọng điệu của nàng hơi thay đổi: “Lần tới Nam Minh này, Vân Triệt không cho Trì Vũ Dao đi cùng, cũng không thông báo cho ta biết. Ta là lén theo tới, nguyên nhân là gì, ngươi cũng thấy rõ rồi đó.”
Sát khí trên người Thái Chi chững lại.
“Phong cách làm việc của Trì Vũ Dao trước nay đều là tính trước làm sau, hắn thì không.” Thiên Diệp Ảnh Nhi tiếp tục nói, không biết là nói cho Thái Chi hay là Vân Triệt nghe: “Sức mạnh của Tà Thần có thể khống chế thần uy của Minh Thần Đại Pháo hay không, nhất định là hắn không chắc chắn hoàn toàn. Hậu quả khi thất bại, dù có ba lão Diêm Quỷ ở đó, cũng phải cửu tử nhất sinh.”
“Cho dù dùng Minh Thần Đại Pháo đánh Nam Minh thành công, với nòng cốt của Nam Minh và ba Thần Đế Nam Vực, lại thêm một Nam Quy Chung đã lánh đời nhiều năm nữa, hôm nay sẽ có kết quả thế nào, không ai biết được.”
“Trong cuộc hành trình tới Nam Minh lần này, mỗi bước của hắn đều là một lần đánh cuộc.” Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn quay người, dường như không muốn cho Vân Triệt thấy ánh mắt của nàng: “Năm đó ở Bắc Thần Vực, lòng hắn tràn đầy thù hận, đằng sau thù hận là ý muốn chết… Gần như tất cả biểu hiện của hắn đều nói cho ta biết, sau khi báo thù xong, hắn định sẽ tự vẫn.”
“Sau đó, suy nghĩ muốn chết của hắn có nhạt dần. Nhưng bây giờ, ngươi cũng thấy rồi đó, khi đối mặt với mấy người khiến hắn căm thù đến tận xương tủy, hắn có thể không hề do dự dùng mạng sống của mình để đánh cược.”
“Không cần nói nữa.” Vẫn Triệt nói: “Thế giới này không bao giờ có một kế hoạch hoàn hảo không chút sơ hở nào. Với những thế lực như Nam Minh Thần Giới, khiến bọn hắn trở tay không kịp tốt hơn việc có kế hoạch cụ thể rồi mới hành động nhiều. Ta tự thấy chắc ăn và biết đúng mực.”
“Ai cho ngươi lên tiếng chứ.” Thiên Diệp Ảnh Nhi quay đầu, nhìn chằm chằm Vân Triệt với vẻ hung dữ, sau đó nhìn Thái Chi nói: “Tiểu Thiên Lang, ngươi thấy đấy, căn bản là ta và Trì Vũ Dao không có cách nào để quản hắn được. Nhưng nếu có ngươi ở bên, biết đâu được hắn sẽ đàng hoàng hơn chút. Dù sao…”
Thiên Diệp Ảnh Nhi lại quay người đi: “Các ngươi là… phu thê đã bái thiên địa, đã lạy tiền bối, có cây hoa nhài làm chứng, từng trao đổi tín vật cơ mà!”
Có tiếng hừ nhẹ như có như không truyền tới, bóng dáng Thiên Diệp Ảnh Nhi nhoáng lên, rất nhanh liền đi xa.
“Thái Chi, đừng nghe lời nàng ấy nói.” Vân Triệt nói: “Bây giờ ta rất tiếc mệnh. Chỉ là khi đối mặt với đối thủ như Nam Minh, chắc chắn không có chiến lược nào an toàn tuyệt đối. Đúng là ta đang cược, cũng đúng là ta rất chắc ăn.”
“...” Sau một khoảng im lặng khá dài, Thái Chi nhẹ nhàng đè tay lên ngực Vân Triệt. Lần này, cuối cùng nàng cũng có thể từ từ rời khỏi vòng tay của Vân Triệt.
“Được, ta ở lại.” Nàng thấp giọng nói, không biết là câu nói nào của Vân Triệt hay của Thiên Diệp Ảnh Nhi khiến nàng xúc động: “Ta cũng có thể tạm thời chịu đựng sự tồn tại của Thiên Diệp.”
Nàng bỗng ngẩng đầu, nhìn hắn với đôi mắt như đêm đen vô tận: “Báo thù là tất cả của ngươi, cũng là tất cả của ta. Vì chúng ta có cùng mục tiêu, những việc khác, ta đều có thể chấp nhận.”
Vân Triệt cũng gật nhẹ: “Báo thù là việc ta phải làm, nhưng không phải là tất cả của ta. Trong cái tất cả của ta còn bao gồm cả nàng nữa.”
“Hừ!” Một câu nói đủ khiến người phải xiêu lòng lại đổi lấy một tiếng hừ lạnh của Thái Chi: “Ta đã không phải Thái Chi năm đó nữa, mà là Thiên Lang hận thù đọa Ma… Những lời này, lẽ ra năm đó ngươi nên nói cho tỷ tỷ của ta nghe nhiều hơn!”
“...” Vân Triệt ngẩn người. Với giọng điệu từ tốn, hắn nhẹ giọng nói: “Chính vì biết cơn đau khi mất đi nó đau đớn thế nào, nên ta… tuyệt không cho phép bản thân đánh mất ngươi lần nữa.”
Trong lúc nói, tay của Thái Chi lại bị Vân Triệt nắm lấy, rất chặt rất chặt, như sợ nàng sẽ xoay người bỏ đi.
Đôi mắt của Thái Chi có run run trong chốc lát.
Hắn sợ đánh mất ta, rốt cuộc là vì nghe lời giao phó của tỷ tỷ, hay là… thực sự coi ta là thê tử của hắn…
“Đi thôi.”
Vân Triệt kéo nàng bay lên, quay về hướng lúc đi tới. Bên thành Nam Minh Vương còn có quá nhiều việc cần giải quyết.
“Ngươi không hỏi ta chuyện về Thái Sơ Long Tộc sao?” Thái Chi hỏi.
Vân Triệt mỉm cười nói: “Ta nhận ra đó là sức mạnh của Càn Khôn Thứ. Quả nhiên năm đó Kiếp Thiên Ma Đế đã đi tìm ngươi, hơn nữa hẳn là hai người sống chung trong một khoảng thời gian không ngắn.”
Ánh đỏ trên mũi kiếm của Thiên Lang Ma Kiếm vừa lóe lên đã mở ra một dị không gian vô cùng kỳ dị, Thái Sơ Long Tộc vẫn luôn sống ở Thái Sơ Thần Cảnh từ trong đó bay ra. Ánh sáng đỏ chói mắt đó, cùng với không gian quỷ dị trái với nhận thức thông thường về không gian, rõ ràng đều đến từ sức mạnh của Càn Khôn Thứ.
Còn có trong mấy năm ngắn ngủi, với mức độ Ma hóa cực cao và tốc độ tiến cảnh của Thái Chi, lời giải thích hợp lý nhất, hoặc có thể nói là duy nhất, chỉ có thể là do có sự can thiệp của Kiếp Thiên Ma Đế.
“Đúng vậy.” Thái Chi nhìn thẳng phía trước, dường như đã quên bỏ tay Vân Triệt ra: “Sau khi Kiếp Thiên Ma Đế quy thế, nàng ấy đã tìm thấy ta ở trong Thái Sơ Thần Cảnh. Khi đó ta vì cái chết của ngươi, cùng với việc tỷ tỷ bị đọa Ma nên khiến sức mạnh của ta sinh ra dị biến. Nàng ấy là Ma Đế nên dễ dàng có thể cảm nhận được sức mạnh biến dị của ta.”
“Nhưng khi đó, nàng ấy chỉ quan sát ta từ xa, cũng không hề có ý giúp ta. Cho đến khi… có một ngày nàng ấy chủ động xuất hiện trước mặt ta, nói cho ta biết nàng ấy quyết định rời khỏi hiện thế, quay trở về Hỗn Độn.”
“...” Vân Triệt không nói gì, chỉ nghe nàng kể lại. Khoảng thời gian ấy hẳn là lúc hắn đang ở Lam Cực Tinh.
“Nàng ấy nói nàng tin lời ngươi, càng muốn tin và tuân theo sự lựa chọn và nguyện vọng của Tà Thần. Nhưng… nàng ấy không tin nhân tính.”
“Cho nên, trước khi rời đi, nàng ấy để lại cho ngươi mấy quân cờ ngầm, để tránh việc có thể ngươi sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Mà ta, là một trong số đó.”
Hết chương 1812.